Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 22: Chương 22: Tình cờ gặp nhau ở bệnh viện Ha ha ha. Buồn cười chết mất! Tôi không nhịn nổi nữa, ha ha ha. Đó là ti




“Ha ha ha. buồn cười chết mất! Tôi không nhịn nổi nữa, ha ha ha.” “Đó là tiền để luyện tập mà, ha ha ha.” “Tám mươi tám nghìn kiếm được từ thị trường chứng khoán, ha ha ha.” “Cậu ta là sinh viên xuất sắc sao? Sinh viên xuất sắc bị chập mạch thì có!” “Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi thấy có người coi tiền giả là tiền thật. Ha ha ha, thật không ngờ, ha ha ha...

Tần Minh cực kỳ lúng túng. Những người này cười điên cuồng làm anh càng lúng túng hơn, mặt nóng rát. Mất mặt quá chừng!

Anh mở túi nilon ra xem tiền ở bên trong, tất cả đều là tiền giả. Anh bị cô gái kia lừa rồi!

Nhưng Tần Minh lại nghi ngờ. Lúc đó, ánh mắt của cô ấy không giống giả vờ.

Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã quyên tiền cho người ta.Chương 22 Tình cờ gặp nhau ở bệnh viện “Ha ha ha. buồn cười chết mất! Tôi không nhịn nổi nữa, ha ha ha.” “Đó là tiền để luyện tập mà, ha ha ha.” “Tám mươi tám nghìn kiếm được từ thị trường chứng khoán, ha ha ha.” “Cậu ta là sinh viên xuất sắc sao? Sinh viên xuất sắc bị chập mạch thì có!” “Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi thấy có người coi tiền giả là tiền thật. Ha ha ha, thật không ngờ, ha ha ha...

Tần Minh cực kỳ lúng túng. Những người này cười điên cuồng làm anh càng lúng túng hơn, mặt nóng rát. Mất mặt quá chừng!

Anh mở túi nilon ra xem tiền ở bên trong, tất cả đều là tiền giả. Anh bị cô gái kia lừa rồi!

Nhưng Tần Minh lại nghi ngờ. Lúc đó, ánh mắt của cô ấy không giống giả vờ.

Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã quyên tiền cho người ta.tránh sự theo đuổi của La Đại Nam.

Nhưng kết quả thì hay rồi, Tần Minh vả bôm bốp vào mặt cô ta, khiến cô ta cũng bị cười nhạo theo.

Trần Mục Linh tức giận giậm chân bình bịch. Cô ta gắt: “La Đại Nam, xe của anh đâu? Chẳng phải anh đã nói là dẫn tôi đi hóng gió sao?”

La Đại Nam chấn động, biết là cơ hội của mình đã tới. Trần Muc Linh đã lựa chọn gã trong lúc nóng giận, như vậy thì tối nay bọn họ sẽ đi hóng gió, dùng bữa, xem phim, vào khách sạn. Và rồi anh ta sẽ chiếm được lần đầu tiên của người đẹp Trần Mục Linh học viện kinh doanh.

La Đại Nam còn nhìn Tần Minh tỏ ý “cảm kích”: “Cảm ơn người anh em nhé! He he he.”

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe Ferrari mui trần màu đỏ dừng lại trước mặt mọi người. La Đại Nam đích thân mở cửa xe cho Trần Mục Linh. Cô ta bực bội ngồi vào xe luôn, mặc kệ đám Triệu Mộng. Hoa.Còn mấy cô nàng khác vốn được La Đại Nam trả tiền để làm thuyết khách giúp anh ta, nên đương nhiên là họ sẽ không làm bóng đèn.

La Đại Nam ngồi ở ghế lái, vẫy tay nói: “Nhóc con, không có tiền thì về nhà xem phim sex tự thẩm du đê, đừng sĩ diện hão. Cậu đã trải nghiệm cảm giác kích thích với tốc độ ba trăm mã lực trên đường quốc lộ vào ban đêm bao giờ chưa? Đời này cậu không có cơ hội trải nghiệm đâu! Tên này hài thật đấy, ha ha.” “Brừm, brừm, brừm...” Ferrari phát ra âm thanh “sặc mùi tiền”, thoắt cái chỉ còn lại ánh đèn ở đuôi xe màu đỏ.

Triệu Mộng Hoa bực bội đi thẳng: “Lương Thiếu Dũng, anh còn nhờ em việc này nữa thì em sẽ chia tay với anh!”

Lương Thiếu Dũng cuống lên, vội vàng đuổi theo: “Vợ ơi, hiểu lầm thôi mà. Vợ ơi, chờ anh với!”

Tôn Chí Bằng và Triệu Lập Ngưu cùng vỗ Tần Minh: “Tiểu Minh à, cậu sao thế?Trước đây cậu hẹn hò với Lý Mộng cũng đầu đến nông nổi này!”

Tần Minh dở khóc dở cười: “Nếu tôi nói trong chuyện này có hiểu lầm, các cậu có tin tôi không?”

Triệu Lập Ngưu lắc đầu bất đắc dĩ: “Bọn tôi tin cậu cũng vô dụng. Thôi, cậu cũng mệt rồi, về trước đi!”

Tần Minh không tiện giải thích. Nếu giải thích thì phải bắt đầu từ đoạn hôm qua anh gặp Lý Mộng, thể thì nói bao lâu đây?

Vì vậy anh dứt khoát không giải thích nữa mà quay về ký túc xá.

Có điều, anh vừa mới tắm rửa thay đồ xong thì Lương Thiếu Dũng gọi điện tới: “Tần Minh, đến bệnh viện Nhân dân 1 nhanh lên, xảy ra chuyện rồi. Trần Mục Linh bị tai nạn xe, không đủ tiền nhập viện. Cậu mang ví tiền dưới gối của tôi đến đây giúp tôi nhé!”

Tần Minh không ngờ mới qua nửa tiếng Trần Mục Linh đã bị tai nạn xe. Quá xuixéo!

Lần này, anh cảm thấy mình không thể mất mặt vì vấn đề tiền bạc nữa, bèn gọi điện cho Tổng Dĩnh: “Tống Dĩnh, đến đón tôi tới Bệnh viện Nhân dân 1.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe Rolls Royce dáng dài chạy đến cổng trường. Tống Dĩnh rất chu đáo, mở cửa xe cho Tần Minh.

Cô ta lên tiếng: “Cậu chủ có người bạn nào nhập viện sao? Thật ra bệnh viện Nhân dân 1 cũng thuộc sản nghiệp của cậu, do Hầu Khánh thuộc nhóm quản lý sản nghiệp ở thành phố Quảng phụ trách quản lý. Bạn của cậu chủ có thể được điều trị nhanh nhất và tốt nhất.”

Thật ra Tần Minh cũng không rõ tình hình ra sao, cho nên anh chỉ nói: “Không vội, cứ đến xem thế nào đã.”

Tần Minh đi tới phòng cấp cứu. Ở đây có rất nhiều người, anh thấy đảm Lương Thiếu Dũng và Triệu Mộng Hoa đang vây quanh một giường bệnh, an ủi Trần Mục Linh. Trần Mục Linh thì bị trật cổ,trán có vài vết thương, ngoài ra không có gì đáng ngại.

Nhưng mà anh không thấy La Đại Nam đâu cả.

Lương Thiếu Dũng thấy Tần Minh đến, bèn cầm lấy ví tiền của mình rồi bảo: “Các cậu đợi một lát nhé, tôi đi đóng tiền thuốc men.”

Tần Minh vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Lương Thiếu Dũng nói nhỏ: “Xảy ra chuyện lớn rồi. La Đại Nam là thằng điên, gã đua xe với tốc độ ba trăm mã lực trên đường quốc lộ. Kết quả, gã không điều khiển tốt, tuy đã phanh gấp nhưng vẫn tông vào đuôi xe. Trần Mục Linh thắt dây an toàn, còn có túi khí bảo vệ nên chỉ bị trật khớp và chấn động não nhẹ. Còn La Đại Nam thì không thắt dây an toàn, bị văng ra khỏi xe, đụng vào xe của tang lễ. Gã được đưa vào nhà xác rồi.” “...” Tần Minh cạn lời. Vì cua gái, vì khoe mẽ mà bỏ mạng. Cuộc đời nhấp nhô,quá kích thích!

Lương Thiếu Dũng đi đóng tiền. Tần Minh định mua ít hoa quả về, nhưng anh tình cờ trông thấy Bạch Ngọc Thuần cô nàng đưa cho anh một đống tiền giả.

Cô ấy đang níu tay áo bác sĩ, cầu xin hết lời: “Bác sĩ, tôi cầu xin bác sĩ, chẳng phải đã sắp xếp phẫu thuật xong rồi sao? Không thể làm phẫu thuật trước ư? Cứu người quan trọng mà!”

Thế nhưng bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ: “Bệnh viện sắp xếp phẫu thuật, mỗi ngày tôi có tới năm, sáu ca, không làm phẫu thuật cho mẹ cô và những người khác được. Cô mau nộp tiền đi. Tôi cứ tưởng cô có thể chuẩn bị đủ tiền, nhưng toàn là tiền giả. Cô làm vậy chẳng phải gây ra trò cười sao?” “Tôi cũng không biết tại sao lại thế, hu hu...” Bạch Ngọc Thuần che mặt khóc nức nở, giọng nói rất đỗi bị thương: “Rõ ràng tất cả đều là tiền thật mà tôi vay từ công ty cho vay. Tại sao, tại sao lại thế!”

Bác sĩ nói: “Cô gái à, bệnh viện khôngphải tổ chức từ thiện. Dù các bác sĩ, y tá chúng tôi không thu tiền của cô, thì dụng cụ, tài liệu, túi máu, thuốc, nước và điện đều cần đến tiền. Nếu không có tiền thì chúng tôi thật sự rất khó mà làm được. Cô tiếp tục nghĩ cách đi!”

Bạch Ngọc Thuần kiệt sức ngồi ngẩn ngơ dưới đất, ánh mắt nhuốm màu tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi.

Tinh tinh tinh! Cô ấy nghe thấy nhạc chuông điện thoại, vội vàng lấy một chiếc di động bàn phím cũ kỹ ra, tiếp đó lên tiếng: “Alo, anh a? Anh và chị dâu đang ở đâu? Em làm mất tiền cứu mẹ rồi, em thật sự quá vô dụng, hu hu... GÌ, gì cơ? Anh lấy ư? Anh... đổi hết tiền thật thành tiền giả lúc nào? Anh à, anh, anh... anh thật sự trơ mắt nhìn mẹ chết sao? Anh ơi! Anh ơi! Alo?”

Tần Minh lẳng lặng đứng nhìn bên cạnh. Bạch Ngọc Thuần nói chuyện qua điện thoại xong thì càng tuyệt vọng hơn, bầu không khí trong vòng ba mét xung quanh cô ấy cũng trở nên u ám. Y tá và các bệnh nhân cùng người nhà đi trên hành lang đều ăn ý không đến gần côấy.

Qua cuộc điện thoại của cô ấy, Tần Minh cũng hiểu ra tại sao tám mươi tám nghìn kia lại biến thành tiền giả. Đó là bởi vì số tiền đó đã bị anh trai của cô gái này lén đổi mất, còn anh ta thì lấy số tiền dùng để cứu mẹ cho mình hưởng lac.

Cùng là con cái mà đối xử với ba mẹ khác nhau.

Bỗng dưng Tần Minh không muốn trách đối phương đưa cho mình một đống tiền giả nữa, cô ấy cũng là người đáng thương.

Anh vẫy tay gọi Tổng Dĩnh ở gần đó. Cô ta lập tức đi đến rồi hỏi nhỏ: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”

Tần Minh chỉ vào cô gái ngồi ngẩn ngơ dưới đất và nói: “Cô bảo bệnh viện lập tức làm phẫu thuật cho mẹ của cô ấy. Nếu cô ấy hỏi ai giúp thì cô cứ bảo người giàu nhất thế giới giúp cô ấy.”

Tống Dĩnh đáp lời, sau đó đi đến vỗ vaiBạch Ngọc Thuần.

Tần Minh thấy Lương Thiếu Dũng ở bên kia đã nộp viện phí xong, cũng im lặng đi theo anh ta đến phòng cấp cứu thăm Trần Mục Linh. Nhưng họ vừa trở lại phòng cấp cứu đã thấy một nhóm đàn ông đô con đông nghịt bao vây đám Trần Mục Linh.

Một người phụ nữ quý phải nghiêm nghị chỉ vào Trần Mục Linh, tức giận mắng: “Cái đồ sao chổi này, tôi muốn cô phải đền mạng cho con trai tôi. Tối nay, cô – nhất – định – phải – chết!”

- --------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.