Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 171: Chương 171: Đâm từ phía sau.




Ánh mắt Thường Nhạc khẽ lướt qua trên mặt Sở Phi Dương. Khi gã mới bước vào học viện Kiêu Tử, mái tóc dài phiêu dật kia, khuôn mặt tự tin đẹp tràn đầy phong độ kia đã từng là lão đại Hắc Ảnh, hiện tại lại rơi vào kết cục như vậy.

Thường Nhạc đương nhiên không thương xót gì Sở Phi Dương. Đối với Thường Nhạc mà nói, chơi trò chơi thì phải tuân theo quy tắc của trò chơi. Nếu như kẻ thất bại là chính hắn, vậy kẻ đang nằm trên mặt đất sẽ là chính hắn. Đứng một bên nhìn xuống đối phương bây giờ chính là Sở Phi Dương.

Nếu như tự hắn đã bước trên con đường thiết lập trật tự mới này, vậy thì bắt buộc phải mãi mãi đi tiếp.

E rằng bản thân Sở Phi Dương cũng không nghĩ tới sẽ thất bại thê thảm như vậy, nhanh như vậy. Gã sở dĩ thất bại như vậy, trong đó nguyên nhất lớn cũng là bởi vì kế sách của Cổ Tư Văn.

Sức hấp dẫn cá nhân của Thường Nhạc và kế sách công phu của Cổ Tư Văn không dễ dàng để tấn công Sở Phi Dương mới là chuyện lạ.

Thế lực của Hắc Ảnh và Long Nha gần như trong thời gian ngắn nhất bị Điểm G thâu tóm. Toàn bộ học viện Kiêu Tử chỉ có một cờ xí - Điểm G kiên định. Tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Thường Nhạc.

Đã từng có thời huy hoàng như Mộ Dung Trường Thiên, Sở Phi Dương, Lý Lăng Tiêu... giờ đều đã trở thành những cái tên trong lịch sử. Ngay sau khi Thường Nhạc đem mọi thứ chuẩn bị tốt, lại nhận được một bức thư vô danh.

- Lão đại sư phụ, sao thế?

Hắc sắc dạ vãn, Cao Tiếu trên mặt tràn đầy sắc thái hưng phấn.

Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt lộ ra chút đấu tranh. Qua một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói:

- Để Tả Thủ và Huyết Hổ rút lui theo đường cũ.

- Rút lui?

Cao Tiếu vẻ mặt kỳ lạ nhìn Thường Nhạc. Trong ấn tượng của gã, Thường Nhạc thiếu gia vĩ đại từ trước đến nay chưa từng có chuyện lùi bước.

- Toàn thể giới xã hội đen phía Nam đều đã đoàn kết lại, sẽ đợi chúng ta chủ động dâng lên tận cửa.

Thường Nhạc cười tà tà, xem ra chính mình vẫn là đánh giá thấp anh hùng thiên hạ.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, chính mình cũng không phải kẻ mềm yếu. Cho dù không cạy nổi miệng cũng phải làm cho gã rụng vài cái răng xuống đất

- Toàn thể giới xã hội đen phía Nam!

Cao Tiếu choáng váng, chính mình mới bắt đầu hành động, người ta bên kia đã chuân bị ổn thỏa, nhưng gã vẫn có chút không cam tâm:

- Lão đại sư phụ, chúng ta cứ buông tha như vậy sao, thật con mẹ nó không cam tâm.

- Ai nói chúng ta buông tha chứ? Hừ, tuy rằng Sở lão đầu tại giao giới Bắc Nam chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta sẽ chuyển về phía sau ông ta, đâm vào mông ông ta.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng quỷ dị. Thường Nhạc thần thái tràn đầy tự tin. Hoàn toàn lây nhiễm sang Cao Tiếu. Trong ánh mắt Cao Tiếu ánh sáng mờ ảo:

- Lão đại, chúng ta hay là dùng thêm chút lực đi, trực tiếp đâm tới là xong.

- Không, lực lượng không thể dùng quá lớn. Nếu không Sở lão đầu một khi phát hiện, chúng ta rất khó thoát thân.

Thường Nhạc nói đến đây dường như bắt được linh quang, không kìm được thốt lên:

- Để cho Tả Thủ và Huyết Hổ tiếp tục tiến công, phải làm như gióng trống khua chiêng, nhưng phải tránh chạm trán với Sở lão đầu.

- Diệu kế!

Cổ Tư Văn thần sắc hơi biến đổi, không kìm được tán thưởng.

Theo kế hoạch như vậy, toàn thể thế lực giới xã hội đen phía Nam đều bị thu hút đến. Như vậy mà từ phía sau đâm tới e rằng sẽ càng dễ dàng hơn chút.... rất mong chờ cảm giác đâm sau mông.

- Bọn mù ngu ngốc!

Cơn giận của Liễu Tùy Phong người đứng đầu giới xã hội đen phương Bắc đang hừng hực thiêu đốt phòng khách. Trong phòng khách là cả một hội trường người đang ngồi. Không phải là người đứng đầu một tỉnh thì cũng là lãnh đạo thành phố.

Nhưng Liễu Tùy Phong một khi đã phát hỏa, bọn họ đều ngừng hô hấp, chỉ sợ lửa kia sẽ lan tới trên người mình. Nhưng bọn họ đều thầm buồn bực trong lòng, bao nhiêu năm nay không phát hỏa, đến tột cùng là chuyện gì làm cho thủ lĩnh tức giận như vậy?

- Đâm vào mông.... mông của Sở Thiên Hùng dễ đâm như vậy sao?

Liễu Tùy Phong nhìn những phần tài liệu này, ông ta thật muốn xoắn vặn lỗ tai tên nhóc kia. Sau khi thống nhất học viện Kiêu Tử, hắn dường như bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng. Sự thống nhất của học viện Kiêu Tử như cũ vẫn tồn tại những tai họa ngầm, mà bá chủ giới xã hội đen chân chính lại phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.

Hi vọng vẫn còn kịp... Liễu Tùy Phong dứt khoát đi ra khỏi phòng khách.

Ở thành phố H.

- Nhìn đối diện lão huynh, tôi trái đâm, phải đâm. Lão huynh này không đơn giản...

Cao Tiếu trong miệng dâm đãng phối ca với nhịp bước chân có tiết tấu của Thường Nhạc.

Cổ Tư Văn, Tiêu Tiêu, Lạc Vân cùng với Xử Nữ bốn người yên lặng theo ở phía sau, những cái bóng nghiêng dài trên mặt đất dưới ánh đèn đường. Thành phố H là một trong những căn cứ trọng yếu của giới xã hội đen phía Nam, ở đây nghành kinh doanh khách sạn thuốc phiện, kỹ viện là phát triển nhất. Theo kế hoạch của Thường Nhạc, làm ồn ào ở nơi này, tin rằng giới xã hội đen phía Nam sẽ có cảm giác đau đớn.

- Lão đại, thủ lĩnh phụ trách thành phố H nghe nói là Sói đen. Khà khà, chúng ta tối hôm nay sẽ lột bộ da sói trên người gã.

Cả người Cao Tiếu tràn đầy ý chí chiến đấu.

Thường Nhạc mang nụ cười thản nhiên trên mặt:

- Một tấm da sói không tính là gì, tôi muốn đập tan cả hang sói, một lần nữa tẩy bài!

- Lão đại quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, anh tuấn phóng khoáng, trí tuệ và lực lượng hóa thân, hoàn mỹ... (tỉnh lược 2000 từ)

Cao Tiếu ở bên cạnh cấp tốc nịnh hót, khiến cho vài tên đứng phía sau cùng lúc lộ ra ánh nhìn khinh bỉ.

- Muốn bịt lại hang sói, có thể, nhưng thực lực mà không đủ, e rằng sẽ trở thành miếng thịt trong miệng sói.

Một âm thanh trầm ổn mang theo vài phần khí phách hết sức đột ngột vang lên.

Chỉ thấy trong bóng đêm một toát ra 10 bóng hình tựa âm hồn, ngay phía trước là một khuôn mặt chữ điền,người đàn ông trung niên tuổi tác tầm trên dưới 40 ổn vững bước tiến về phía bọn họ đi tới. Trên mặt đất tràn đầy sự tự tin mãnh liệt, từ trên người người đàn ông vô tình lan tỏa ra một hơi thở của loài rồng trong thiên hạ, trong ánh mắt tin nhuệ lóe lên một tia sắc bén.

- Thiết Bích!

Trong đầu của Thường Nhạc lóe lên một tia linh quang, không kìm được buột thốt ra. Tuy nhiên trong lòng lại nguội lạnh non nửa, trong giới xã hội đen ai mà không biết đến sự tồn tại của Thiết Bích. Gã như là chiếc bóng của Sở lão đầu.

Không ai có thể hình dung ra Thiết Bích có bao nhiêu lợi hại, phàm là những nơi Thiết Bích xuất hiện, thế nào cũng kèm theo những tiếng hoan hô mừng thắng lợi, mà một nửa giang sơn của Sở lão đầu là do Thiết Bích đích thân ra tay có được.

Nếu như không phải là khi Sở lão đầu và Thiết Bích cùng nhau đồng thời xuất hiện, e rằng có người sẽ cho rằng hai người họ căn bản là một người.

Tóm lại một câu: Thiết Bích không dễ đối phó.

Vài năm sau, sau khi mà Thường Nhạc kẻ thống trị trật tự toàn thể giới xã hội đen, có người thảo luận qua, giả dụ lần đó Sở Thiên Hùng đích thân đến, có lẽ toàn bộ lịch sử sẽ phải sửa lại.

Đám người Cao Tiếu cùng thay đổi sắc mặt, trừ cái người Thiết Bích thần bí này ra, những người thần bí xung quanh cũng không đơn giản, nếu muốn phá vỡ sự bao vây này là rất khó.

Thường Nhạc cảm thấy thật kỳ lạ, thần sắc hắn cổ quái nhìn Thiết Bích nói:

- Tại sao ông lại xuất hiện ở chỗ này?

Khuôn mặt chữ điền của Thiết Bích lộ ra nụ cười khẩy:

- Tả Thủ và Huyết Hổ ở phương Bắc có thể chơi đùa, lừa gạt những kẻ bình thường, nhưng dùng cách này để đến chơi đùa giới xã hội đen phía Nam... hừ, vẫn còn non lắm.

- Mẹ. Ông đây phải đấu một mình với ông!

Thường Nhạc bỗng nhiên giơ tay lên chỉ vào mũi Thiết Bích gào ầm lên.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám nói như vậy với Thiết Bích. Thiết Bích có chút giật mình, rồi sau đó lạnh lùng cười nói:

- Đã như vậy rồi còn vội vàng tìm chết, vậy thì tôi chỉ có thể thành toàn cho cậu.

- Lão đại...

Cả đám Cao Tiếu nhìn Thường Nhạc một mình đối đầu cùng Thiết Bích, bọn họ một hồi lo lắng.

Nhưng ánh mắt sắc bén của Thường Nhạc lại làm bọn họ ngoan ngoãn ngậm miệng, ở phía sau ánh mắt đó lại che dấu điều gì đó.....

- Thiết Bích, tôi trong vòng 10 chiêu sẽ lấy cái đầu trên cổ ông xuống!

Thường Nhạc rất trâu bò X liếc nhìn Thiết Bích, bày ra một tư thế tạo hình rất đẹp đẽ.

Cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi nét mặt, Thiết Bích bỗng ngẩn người ra, những kẻ mặc áo đen cũng ngẩn ra. Cái kiểu nói chuyện này giống như một đứa trẻ kêu gào muốn trở thành người lớn vậy.

Khí thế mạnh mẽ bắt đầu từ trên người Thường Nhạc lan tràn ra bốn phía.

Ánh mắt Thiết Bích hơi sáng.

- Người dị năng cấp C-5, không tệ. Chỉ là không tệ mà thôi.

Trong khi Thường Nhạc phát ra khí lực, hoàn toàn là lấy sự công kích sắc bén bá đạo làm chủ. Hơi thở của Thiết Bích dần dần tập trung tại một điểm, tuy rằng thực lực của đối phương kém hơn so với chính mình, nhưng dù sao cũng là toàn lực đánh một cú.

- Lui!

Không có một Thiết Bích điên cuồng tấn công trong tưởng tượng. Những thân ảnh vốn nên tiến tới như tia chớp hướng về phía sau tấn công qua. Đồng thời lúc này, đám người Cao Tiếu cũng đang tụ tập lực lượng tập trung tại một mục tiêu.

Những người này thân thủ không kém những người áo đen, thế nào cũng không nghĩ đến tình thế sẽ phát sinh chuyển tính biến hóa. Bọn họ căn bản không thể chịu đựng được mấy người cao thủ dị năng to lớn đánh một đòn cùng lúc, lập tức, vài người phía trước lộ ra một khe hở.

Nét mặt Thiết Bích trở nên rất khó coi, chính mình lại bị một tên tiểu bối đùa bỡn, nhưng dựa vào mưu kế nhỏ này mà muốn trốn thoát. Tên nhóc này không phải quá coi thường mình rồi sao.

Ngay trong lúc Thiết Bích ngẩng đầu lên, trước mắt bỗng xuất hiện một vật trong suốt lấp lánh:

- Bom chất lỏng!

Thiết Bích kinh ngạc một hồi, không kìm được buột miệng nói ra.

- Mau tránh!

Hiển nhiên, đã muộn nửa bước. Những tên mặc áo đen gần như có một nửa bị bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Một số ít tên thực lực kém bắt đầu đau đớn rên rỉ.

Đương nhiên, đây chỉ là bắt đầu, bom chất lỏng trong suốt lấp lánh kia lại lần nữa đầy trời bay đến. Thường Nhạc thiếu gia vĩ đại rốt cuộc đào ra được cách tốt nhất để tháo chạy.

Thường Nhạc thậm chí còn kích động dừng lại nhìn kết quả... Nhưng hắn hiểu rằng bom chất lỏng đối phó với người bình thường có thể, nhưng đối phó với đám cao thủ này e rằng chỉ có thể có tác dụng trì hoãn.

Thiết Bích cuối cùng bắt đầu thi triển hành động, động tác của ông ta rất nhanh. Dường như trong không trung hình thành một cái bóng hư ảo, những quả bom chất lỏng kia còn chưa kịp rơi xuống đã lần lượt thay đổi phương hướng.

Thường Nhạc một hồi kinh hãi, cái loại thực lực này quả thực rất biến thái, hắn hét lơn một tiếng:

- Gió nhanh, kéo gọi!

Tốc độ của bọn họ dường như tăng lên đến cực hạn.

Ánh mắt Thiết Bích nheo lại một nửa, con mắt màu đen loa lên đạo tinh quang.

- Muốn đào thoát từ trong tay Thiết Bích ta, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Vừa dứt lời, thân hình Thiết Bích lơ đãng chấn động một cái.....

Khuôn mặt chữ điền lộ ra chút kinh ngạc, chỉ nhìn thấy một thân hình cao to từ trong bóng đêm đi ra, Thiết Bích không nhịn được thốt lên:

- Liễu Tùy Phong!

Bá chủ giới xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong vì vài tên tiền bối vậy mà đã tự mình đến phía Nam?

Đám người Thường Nhạc tất nhiên không biết là sau lưng có người ngầm giúp đỡ. Cảm thấy sau lưng không có người đuổi tới, tốc độ của mấy người lập tức chậm lại, trong đó Cao Tiếu thở hồng hộc nói:

- Theo lão đại lăn lộn chính là có tiền đồ, chạy cũng chạy phóng khoáng như vậy!

- Móa, tiếp tục đâm lỗ đít.

Thường Nhạc nghĩ cũng không nghĩ, bật thốt lên.

- Tiếp tục đâm?

Lần này đến bạn học Cổ Tư Văn cũng dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Thường Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.