Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 170: Chương 170: Tôi cởi.




Chương 171 : Tôi cởi.

Nguồn: metruyen

Nghe được những từ ngữ dâm đãng trong những lời nói đó, khuôn mặt Tô Mị Nhi không tự chủ được đỏ lên, tên vô lại này từ trước đến giờ đều chưa từng đứng đắn qua. Nhưng... cô lại một mực thích sự hư hỏng của hắn.

Tâm tình lúc này của Sở Phi Dương rất xấu, xấu đến cực điểm, đổi lại là bất kỳ ai nếu như nhìn thấy bốn phía đều là biểu ngữ chửi bới mình, e rằng đều không vui nổi.

Ở các vách tường trong trường học, trên các poster, thậm chí ngay cả trong quảng cáo trên radio đều đang tuyên truyền: “Sở Phi Dương là người pê đê, Sở Phi Dương là thái giám! Đả đảo ------- pê đê và thái giám!”

Lời đồn đến cùng là đúng hay không, trong lòng Sở Phi Dương là rõ ràng nhất. Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt, càng làm cho Sở Phi Dương vô cùng phiền muộn, nhưng là..... một tên nhóc hai tuổi đi đến trước mặt mình, trước mặt tất cả mọi người nói một câu:

- Con... đĩ... mẹ... nhà nó, ông... ông có tiểu kê... kê không?

Sở Phi Dương nắm chặt tay lại rồi lại thả ra. Chính mình cũng không thể làm thịt một đứa trẻ hai tuổi.

Rốt cục có một tên tiểu đệ thông minh mang kẹo đường đến trước mặt đứa trẻ, dụ dỗ nói:

- Nếu như nói cho chú biết những lời này là ai dậy cháu? Cái kẹo này sẽ là của cháu!

- Mẹ... nó...

Mắt tên nhóc sáng lên, có chút gấp gắp lắp bắp nói

- Là... là... cha... mày.... tôi nói.

- Thường Nhạc!

Kỳ thực Sở Phi Dương cũng đã đoán ra đáp án rồi. Ở học viện Kiêu Tử, dám chỉ vào mũi mình mà mắng chửi như vậy ngoài Thường Nhạc đại thiếu gia, e rằng tìm không ra người thứ hai.

- Lão đại, anh hạ nhiệt trước.

Một tên tiểu đệ lanh lợi đem một lon coca đưa cho Sở Phi Dương. Trong cơn thịnh nộ, Sở Phi Dương không hề nghĩ ngợi trực tiếp đem lon coca một hơi uống cạn.

“Điểm G vạn tuế!”

Mắt tên tiểu đệ lanh lợi kia sáng lên, trong lòng hưng phấn mà gào rú lên một tiếng.

- Phốc!

Sở Dương Phi mang theo một đám tiểu đệ, vẫn chưa đi được xa được mấy bước, bỗng nhiên liền phóng một cái rắm. Thần sắc gã có chút biến đổi, cái cảm giác kích thích này tới thật là nhanh.

Hắn đến thời gian đi WC cũng không kịp mà tên tiểu đệ lanh lợi kia liền lập tức phản ứng rất nhanh, vội vàng nói:

- Lão đại, chúng ta bốn phía làm một vòng tròn, anh cứ thỏa thích phát huy đi!

Những tên tiểu đệ khác của Sở Phi Dương cũng không có ý kiến. Bọn chúng đều phân tán ra, hơn 100 tên tiểu đệ kín đáo vây Sở Phi Dương ở bên trong.

- Lão đại, giấy vệ sinh...

Một tên tiểu đệ cơ trí khác lại tỏ ra hiểu biết dâng hiến.

Sở Phi Dương đi suốt gần một tiếng, cảm giác toàn thân không còn tí sức lực nào. Gã đưa tay nhận lấy giấy vệ sinh, vừa mới lau lên mông đít... một trận đau cảm giác vô cùng mãnh liệt bất ngờ tập kích tới.

- A!

Sở Phi Dương không nhịn được gào lên một tiếng, dưới mông không ngờ xuất hiện một vết máu... Mặt hắn biến sắc.

- Vừa rồi đứa nào đưa giấy vệ sinh cho tao?

Tên nhóc cơ trí kia sớm không biết đã chuồn đến vị trí nào.

Mông đít đau đến nỗi đến quần cũng không thể kéo lên. Sở Phi Dương tưởng chừng như hận Thường Nhạc đến tận xương tủy, mà vào lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng nói vô cùng quan tâm của Thường Nhạc thiếu gia.

- Sở huynh có ở bên trong không? Khà khà, người anh em, tôi mang thuốc Viagra đến đây. Nghe nói ngày kinh của anh đến rồi, aizz, làm anh em cũng không thể giúp đỡ được cái gì à.

- Thường Nhạc...

Sở Phi Dương trên mặt vô cùng tức giận, mạnh mẽ vắt quần lên.

- Ha ha, Sở huynh đừng vội, một tháng tới một lần là chuyện bình thường mà. Tôi đã mời toàn thể nữ sinh trong trường đến để chỉ bảo cho anh một chút kiến thức về sinh lý, không biết anh có hoan nghênh không vậy?

Thường Nhạc ôm Tô Mị Nhi, hướng về phía Lâm Quai Quai trong đám đông nháy mắt một cái.

- Ha ha --- ha ha!

Bên ngoài truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của các nữ sinh.

Sở Phi Dương gần như phát điên lên, gã không nghĩ đến Thường Nhạc lại sắp xếp tỉ mỉ đến thế, làm cho chính gã trong lúc khó xử nhất, gặp phải mọi người vây quanh xem. Phản ứng đầu tiên của gã là muốn giết chết Thường Nhạc.

Nhưng trò chơi của Thường Nhạc lại chỉ mới bắt đầu. Chỉ nghe thấy phía bên ngoài truyền tới tiếng Thường Nhạc hô khẩu hiệu

- Một, hai, ba!

Hơn một trăm người đang vây xung quanh Sở Phi Dương dường như đã di tản đi một nửa, chỉ còn lại lác đác hơn hai chục người trơ trọi đứng tại nơi đó. Mà vị trí trung tâm của Sở Phi Dương và cả cái thứ dính máu kia nữa......

- A, mọi người nhìn xem... đó là băng vệ sinh...

Không biết nữ sinh đầu tiên nào to gan hô ầm lên, dường như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên mặt của Sở Phi Dương.

Người chuyển giới Thái Lan đã không có gì là mới mẻ nhưng đường đường là một Sở đại soái ca trong học viện Kiêu Tử lại là một người chuyển giới, đây chính là một tin tức động trời. Sức liên tưởng của các tiểu nữ sinh kia thật phong phú. Bọn họ nghĩ đến những tờ tuyên truyền kia ở trường học, lại nhìn thấy sự thực ngay trước mắt. Cuối cùng xác thực một chuyện, hóa ra một trong những soái ca mê người của trường học không ngờ lại là một người chuyển giới chuẩn mực.

Điều này làm cho nhiều nữ sinh thương tâm mà rơi lệ a.

Mà Thường đại công tử của chúng ta lại tạo ra một dáng vẻ tiêu sái, phóng khoáng, trên mặt tràn đầy chính nghĩa nói:

- Mọi người đừng hiểu lầm Sở huynh, nhìn Sở huynh của chúng ta anh hùng khí khái, “Tam Tiện Khách” trong trường ai mà không biết chứ.

Qua sự nhắc nhở của Thường đại công tử, kẻ thông minh lập tức nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa ‘Tam Kiếm Khách”.....

- Chúng ta đi!

Sở Phi Dương hít một hơi thật sâu, gã hiểu rằng còn ở lại nơi này cũng sẽ mất mặt. Huống hồ hiện tái cái lỗ đít kia vẫn còn bỏng rát. Cái này cũng cần ý chí kiềm chế phi thường.

- Mẹ nó!

Thường Nhạc xắn tay áo đi lên ngăn cản, gần 200 tên tiểu đệ Điểm G ngay phía sau cũng theo sát phía sau.

- Thường Nhạc, mày đừng khinh người quá đáng.

Sở Phi Dương không nghĩ tới sự việc lại phát triển đến bước này, những tên tiểu đệ tận tâm và trung thành, trong nháy mắt đã có đến một nửa làm phản. Đây là điều mà có nằm mơ gã cũng không nghĩ đến.

Theo lời Thường đại thiếu gia mà nói: là vấn đề nhân phẩm!

- Sở huynh, xem ra anh thật hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, kỳ thực giữa hai chúng ta không thù oán, Thường Nhạc tôi làm sao có thể tìm anh làm phiền chứ. Tôi là đang giúp anh mà, lẽ nào anh nhìn không ra?

Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Thường Nhạc hết sức thành khẩn.

- Giúp tao?

Có lẽ kỹ thuật diễn xuất của Thường đại thiếu gia của chúng ta quả thực quá tốt, Sở Phi Dương vậy mà ngẩn ra. Gã ngơ ngác nhìn Thường Nhạc, cẩn thận nghĩ, quả thực bản thân hắn và Thường Nhạc không có nhiều thù oán.

- Đương nhiên, tôi thấy Sở huynh là một người tài. Cho nên không nhịn được khi anh bị người ta hãm hại.

Thường Nhạc mặt đầy phẫn nộ.

Đám tiểu đệ bên cạnh cũng bị mê muội, chẳng lẽ lão đại đã đổi tính.

- Cậu giúp tôi như thế nào?

Sở Phi Dương cố nén từng cơn đau đớn từ dưới truyền tới... có chút mong chờ nói.

- Tất cả mọi người nghe kỹ cho tôi, hiện tại Thường Nhạc tôi nói Sở Phi Dương không phải là người chuyển giới, mọi người khẳng định cũng sẽ không tin.

Thường Nhạc vỗ vỗ ngực, rừng rự như trâu nói:

- Sở huynh, anh hãy cởi quần ra, lộ ra cái kia chứng minh một chút.

Sở Phi Dương cuối cùng tỉnh ngộ lại. Chính mình lại ngay trước mặt bao nhiêu người bị Thường Nhạc đem ra đùa bỡn, mặt của gã trở nên rất khó coi...

- Cởi!

- Cởi!

- .....

Hầu như tất cả mọi người đồng thời vây lại, bọn họ mãnh liệt kêu gọi Phi Dương. Nhìn thấy bọn thủ hạ ra sức như vậy, Thường Nhạc cảm động:

- Điểm G sau này có thể tiếp tục hay không, thì phải nhờ vào mọi người rồi.

Đương nhiên, trên mặt Thường Nhạc vẫn tươi cười như cũ, khuyên Sở Phi Dương:

- Tin rằng Sở huynh là người thông minh, hiện tại tinh thần quần chúng kích động, tôi thấy anh vẫn là nên cởi ra đi. Ngộ nhỡ bọn họ xông lên tự mình động tay, lúc đó khả năng không đơn giản là nhìn. Khà khà..... anh sẽ thiệt thòi lớn.

Sở Phi Dương quả thực muốn bóp chết Thường đại thiếu gia, nhưng gã biết rằng không thể làm như vậy. Trước không nói Thường đại thiếu gia có bao nhiêu lợi hại, tiểu đệ của Điểm G mỗi một người tiểu một bãi cũng đủ làm gã chết chìm.

- Tôi cởi!

Mắt nhìn thấy mọi người hướng chính mình vây lại, Sở Phi Dương cắn mạnh răng một cái.

Hào kiệt một đời của học viện Kiêu Tử bị Thường Nhạc vĩ đại bức đến bước này, e rằng là xưa nay chưa từng ai có, sau này không có ai.

Tất cả đám nam nữ đều ngừng hô hấp. Các cô gái đang chờ đợi một màn xuất hiện.

- Răng rắc!

Ngay vào lúc Sở Phi Dương đem quần cởi ra, một tia sáng lóe lên ngay trước mắt hắn, sắc mặt hắn hơi biến đổi.

- Khà khà, lão đại, ảnh này chụp hiệu quả như thế nào?

Cao Tiếu ba chân bốn cẳng xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, dương dương đắc ý dựng tấm hình trong tay lên.

Dưới ánh nắng mặt trời, cái thứ ở phía dưới của Sở Phi Dương hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

- Không tồi, không tồi, lại điểm thêm chút cảnh sắc tô điểm, sau này đây chính là tấm gương của điểm G chúng ta.

Ánh mắt Thường Nhạc có chút sáng lên, khen ngợi biểu dương nói.

- Thường Nhạc....

Sở Phi Dương không thê nào nghĩ đến Thường Nhạc lại ra chiêu thức này. Hắn giận dữ gầm gào lên, cơ thể cường tráng mạnh mẽ run lên.

- Phốc!

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình nặng nề đổ xuống mặt đất.

Một thành viên Điểm G tùy tiện đi đến trước mặt Sở Phi Dương, dùng tay thăm dò một chút, cười hi hi nói:

- Không chết, vẫn còn hơi thở.

Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối, buồn bực nói:

- Tôi mới vừa bắt đầu có hứng thú, tương lai của Sở huynh sẽ không dễ chơi rồi...

Nói xong, ánh mắt nhìn sang bên cạnh quét một vòng.

- Chúng tôi nguyện ý gia nhập Điểm G!

- Chúng tôi nguyện ý gia nhập Điểm G!

Những bộ hạ trung thành còn lại của Sở Phi Dương lần lượt thay đổi quan điểm. Quả thật đi theo một lão đại bất lực như vậy, làm tiểu đệ cũng thật mất mặt, hơn nữa Thường đại lão gia trâu bò lại là tiền đồ sáng lạng.

- Chúc mừng lão đại thống nhất Học Viện Kiêu Tử.

Âm thanh của Cổ Tư Văn bất ngờ cao vút bên tai Thường Nhạc.

Thường Nhạc trên mặt tà tà tươi cười, thống nhất học viện Kiêu Tử chỉ là bước đi đầu tiên trên con đường đấu tranh của chính hắn, phía dưới còn có rất nhiều trò chơi đợi hắn tham gia vào.

Quy tắc trong trò chơi, có người nguyện ý làm nhân vật chính, có người nguyện ý làm nhân vật phụ. Nhưng mục tiêu lớn nhất của Thường Nhạc thiếu gia chính là làm đạo diễn, có thế thao túng mỗi nhân vật trong trò chơi.

Đây mới là một sự hưởng thụ thâm sâu.

- Việc bên kia xử lý thế nào rồi?

Tâm tình Thường Nhạc dần khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nói.

- Tả Thủ và Huyết Hổ cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi lão đại hạ mệnh lệnh, liền chính thức tiến hành “hành động thoát y”.

Trong con mắt màu đen của Cổ Tư Văn nổi lên tia hứng phấn.

Đi theo một lão đại như vậy, cuộc sống của mình vĩnh viễn sẽ không cô đơn.

- Nghe nói dưới tay Sở lão đầu có một đôi tỉ muội công phu không tồi, bất kể các anh gặp ai đều phải cẩn thận.

Thường Nhạc ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bầu trời xanh.

- Yên tâm, muốn làm chúng tôi bị thương, bọn chúng còn chưa có tư cách đó.

Cổ Tư Văn vô cùng tự tin nói.

- Móa, tôi muốn bọn họ an toàn, người ta tốt xấu gì cũng là kim chi ngọc diệp, đừng làm tổn thương bọn họ.

Trong mắt Thường Nhạc lộ ra sự dâm đãng.

Đã có 5 thành viên cảm ơn minh luan vì bài viết này!

01-03-2015, 02:57:02 PM #172

Chương 172 : Đâm từ phía sau.

Nguồn: metruyen

Ánh mắt Thường Nhạc khẽ lướt qua trên mặt Sở Phi Dương. Khi gã mới bước vào học viện Kiêu Tử, mái tóc dài phiêu dật kia, khuôn mặt tự tin đẹp tràn đầy phong độ kia đã từng là lão đại Hắc Ảnh, hiện tại lại rơi vào kết cục như vậy.

Thường Nhạc đương nhiên không thương xót gì Sở Phi Dương. Đối với Thường Nhạc mà nói, chơi trò chơi thì phải tuân theo quy tắc của trò chơi. Nếu như kẻ thất bại là chính hắn, vậy kẻ đang nằm trên mặt đất sẽ là chính hắn. Đứng một bên nhìn xuống đối phương bây giờ chính là Sở Phi Dương.

Nếu như tự hắn đã bước trên con đường thiết lập trật tự mới này, vậy thì bắt buộc phải mãi mãi đi tiếp.

E rằng bản thân Sở Phi Dương cũng không nghĩ tới sẽ thất bại thê thảm như vậy, nhanh như vậy. Gã sở dĩ thất bại như vậy, trong đó nguyên nhất lớn cũng là bởi vì kế sách của Cổ Tư Văn.

Sức hấp dẫn cá nhân của Thường Nhạc và kế sách công phu của Cổ Tư Văn không dễ dàng để tấn công Sở Phi Dương mới là chuyện lạ.

Thế lực của Hắc Ảnh và Long Nha gần như trong thời gian ngắn nhất bị Điểm G thâu tóm. Toàn bộ học viện Kiêu Tử chỉ có một cờ xí - Điểm G kiên định. Tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của Thường Nhạc.

Đã từng có thời huy hoàng như Mộ Dung Trường Thiên, Sở Phi Dương, Lý Lăng Tiêu... giờ đều đã trở thành những cái tên trong lịch sử. Ngay sau khi Thường Nhạc đem mọi thứ chuẩn bị tốt, lại nhận được một bức thư vô danh.

- Lão đại sư phụ, sao thế?

Hắc sắc dạ vãn, Cao Tiếu trên mặt tràn đầy sắc thái hưng phấn.

Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt lộ ra chút đấu tranh. Qua một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói:

- Để Tả Thủ và Huyết Hổ rút lui theo đường cũ.

- Rút lui?

Cao Tiếu vẻ mặt kỳ lạ nhìn Thường Nhạc. Trong ấn tượng của gã, Thường Nhạc thiếu gia vĩ đại từ trước đến nay chưa từng có chuyện lùi bước.

- Toàn thể giới xã hội đen phía Nam đều đã đoàn kết lại, sẽ đợi chúng ta chủ động dâng lên tận cửa.

Thường Nhạc cười tà tà, xem ra chính mình vẫn là đánh giá thấp anh hùng thiên hạ.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, chính mình cũng không phải kẻ mềm yếu. Cho dù không cạy nổi miệng cũng phải làm cho gã rụng vài cái răng xuống đất

- Toàn thể giới xã hội đen phía Nam!

Cao Tiếu choáng váng, chính mình mới bắt đầu hành động, người ta bên kia đã chuân bị ổn thỏa, nhưng gã vẫn có chút không cam tâm:

- Lão đại sư phụ, chúng ta cứ buông tha như vậy sao, thật con mẹ nó không cam tâm.

- Ai nói chúng ta buông tha chứ? Hừ, tuy rằng Sở lão đầu tại giao giới Bắc Nam chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta sẽ chuyển về phía sau ông ta, đâm vào mông ông ta.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng quỷ dị. Thường Nhạc thần thái tràn đầy tự tin. Hoàn toàn lây nhiễm sang Cao Tiếu. Trong ánh mắt Cao Tiếu ánh sáng mờ ảo:

- Lão đại, chúng ta hay là dùng thêm chút lực đi, trực tiếp đâm tới là xong.

- Không, lực lượng không thể dùng quá lớn. Nếu không Sở lão đầu một khi phát hiện, chúng ta rất khó thoát thân.

Thường Nhạc nói đến đây dường như bắt được linh quang, không kìm được thốt lên:

- Để cho Tả Thủ và Huyết Hổ tiếp tục tiến công, phải làm như gióng trống khua chiêng, nhưng phải tránh chạm trán với Sở lão đầu.

- Diệu kế!

Cổ Tư Văn thần sắc hơi biến đổi, không kìm được tán thưởng.

Theo kế hoạch như vậy, toàn thể thế lực giới xã hội đen phía Nam đều bị thu hút đến. Như vậy mà từ phía sau đâm tới e rằng sẽ càng dễ dàng hơn chút.... rất mong chờ cảm giác đâm sau mông.

- Bọn mù ngu ngốc!

Cơn giận của Liễu Tùy Phong người đứng đầu giới xã hội đen phương Bắc đang hừng hực thiêu đốt phòng khách. Trong phòng khách là cả một hội trường người đang ngồi. Không phải là người đứng đầu một tỉnh thì cũng là lãnh đạo thành phố.

Nhưng Liễu Tùy Phong một khi đã phát hỏa, bọn họ đều ngừng hô hấp, chỉ sợ lửa kia sẽ lan tới trên người mình. Nhưng bọn họ đều thầm buồn bực trong lòng, bao nhiêu năm nay không phát hỏa, đến tột cùng là chuyện gì làm cho thủ lĩnh tức giận như vậy?

- Đâm vào mông.... mông của Sở Thiên Hùng dễ đâm như vậy sao?

Liễu Tùy Phong nhìn những phần tài liệu này, ông ta thật muốn xoắn vặn lỗ tai tên nhóc kia. Sau khi thống nhất học viện Kiêu Tử, hắn dường như bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng. Sự thống nhất của học viện Kiêu Tử như cũ vẫn tồn tại những tai họa ngầm, mà bá chủ giới xã hội đen chân chính lại phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.

Hi vọng vẫn còn kịp... Liễu Tùy Phong dứt khoát đi ra khỏi phòng khách.

Ở thành phố H.

- Nhìn đối diện lão huynh, tôi trái đâm, phải đâm. Lão huynh này không đơn giản...

Cao Tiếu trong miệng dâm đãng phối ca với nhịp bước chân có tiết tấu của Thường Nhạc.

Cổ Tư Văn, Tiêu Tiêu, Lạc Vân cùng với Xử Nữ bốn người yên lặng theo ở phía sau, những cái bóng nghiêng dài trên mặt đất dưới ánh đèn đường. Thành phố H là một trong những căn cứ trọng yếu của giới xã hội đen phía Nam, ở đây nghành kinh doanh khách sạn thuốc phiện, kỹ viện là phát triển nhất. Theo kế hoạch của Thường Nhạc, làm ồn ào ở nơi này, tin rằng giới xã hội đen phía Nam sẽ có cảm giác đau đớn.

- Lão đại, thủ lĩnh phụ trách thành phố H nghe nói là Sói đen. Khà khà, chúng ta tối hôm nay sẽ lột bộ da sói trên người gã.

Cả người Cao Tiếu tràn đầy ý chí chiến đấu.

Thường Nhạc mang nụ cười thản nhiên trên mặt:

- Một tấm da sói không tính là gì, tôi muốn đập tan cả hang sói, một lần nữa tẩy bài!

- Lão đại quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, anh tuấn phóng khoáng, trí tuệ và lực lượng hóa thân, hoàn mỹ... (tỉnh lược 2000 từ)

Cao Tiếu ở bên cạnh cấp tốc nịnh hót, khiến cho vài tên đứng phía sau cùng lúc lộ ra ánh nhìn khinh bỉ.

- Muốn bịt lại hang sói, có thể, nhưng thực lực mà không đủ, e rằng sẽ trở thành miếng thịt trong miệng sói.

Một âm thanh trầm ổn mang theo vài phần khí phách hết sức đột ngột vang lên.

Chỉ thấy trong bóng đêm một toát ra 10 bóng hình tựa âm hồn, ngay phía trước là một khuôn mặt chữ điền,người đàn ông trung niên tuổi tác tầm trên dưới 40 ổn vững bước tiến về phía bọn họ đi tới. Trên mặt đất tràn đầy sự tự tin mãnh liệt, từ trên người người đàn ông vô tình lan tỏa ra một hơi thở của loài rồng trong thiên hạ, trong ánh mắt tin nhuệ lóe lên một tia sắc bén.

- Thiết Bích!

Trong đầu của Thường Nhạc lóe lên một tia linh quang, không kìm được buột thốt ra. Tuy nhiên trong lòng lại nguội lạnh non nửa, trong giới xã hội đen ai mà không biết đến sự tồn tại của Thiết Bích. Gã như là chiếc bóng của Sở lão đầu.

Không ai có thể hình dung ra Thiết Bích có bao nhiêu lợi hại, phàm là những nơi Thiết Bích xuất hiện, thế nào cũng kèm theo những tiếng hoan hô mừng thắng lợi, mà một nửa giang sơn của Sở lão đầu là do Thiết Bích đích thân ra tay có được.

Nếu như không phải là khi Sở lão đầu và Thiết Bích cùng nhau đồng thời xuất hiện, e rằng có người sẽ cho rằng hai người họ căn bản là một người.

Tóm lại một câu: Thiết Bích không dễ đối phó.

Vài năm sau, sau khi mà Thường Nhạc kẻ thống trị trật tự toàn thể giới xã hội đen, có người thảo luận qua, giả dụ lần đó Sở Thiên Hùng đích thân đến, có lẽ toàn bộ lịch sử sẽ phải sửa lại.

Đám người Cao Tiếu cùng thay đổi sắc mặt, trừ cái người Thiết Bích thần bí này ra, những người thần bí xung quanh cũng không đơn giản, nếu muốn phá vỡ sự bao vây này là rất khó.

Thường Nhạc cảm thấy thật kỳ lạ, thần sắc hắn cổ quái nhìn Thiết Bích nói:

- Tại sao ông lại xuất hiện ở chỗ này?

Khuôn mặt chữ điền của Thiết Bích lộ ra nụ cười khẩy:

- Tả Thủ và Huyết Hổ ở phương Bắc có thể chơi đùa, lừa gạt những kẻ bình thường, nhưng dùng cách này để đến chơi đùa giới xã hội đen phía Nam... hừ, vẫn còn non lắm.

- Mẹ. Ông đây phải đấu một mình với ông!

Thường Nhạc bỗng nhiên giơ tay lên chỉ vào mũi Thiết Bích gào ầm lên.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám nói như vậy với Thiết Bích. Thiết Bích có chút giật mình, rồi sau đó lạnh lùng cười nói:

- Đã như vậy rồi còn vội vàng tìm chết, vậy thì tôi chỉ có thể thành toàn cho cậu.

- Lão đại...

Cả đám Cao Tiếu nhìn Thường Nhạc một mình đối đầu cùng Thiết Bích, bọn họ một hồi lo lắng.

Nhưng ánh mắt sắc bén của Thường Nhạc lại làm bọn họ ngoan ngoãn ngậm miệng, ở phía sau ánh mắt đó lại che dấu điều gì đó.....

- Thiết Bích, tôi trong vòng 10 chiêu sẽ lấy cái đầu trên cổ ông xuống!

Thường Nhạc rất trâu bò X liếc nhìn Thiết Bích, bày ra một tư thế tạo hình rất đẹp đẽ.

Cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi nét mặt, Thiết Bích bỗng ngẩn người ra, những kẻ mặc áo đen cũng ngẩn ra. Cái kiểu nói chuyện này giống như một đứa trẻ kêu gào muốn trở thành người lớn vậy.

Khí thế mạnh mẽ bắt đầu từ trên người Thường Nhạc lan tràn ra bốn phía.

Ánh mắt Thiết Bích hơi sáng.

- Người dị năng cấp C-5, không tệ. Chỉ là không tệ mà thôi.

Trong khi Thường Nhạc phát ra khí lực, hoàn toàn là lấy sự công kích sắc bén bá đạo làm chủ. Hơi thở của Thiết Bích dần dần tập trung tại một điểm, tuy rằng thực lực của đối phương kém hơn so với chính mình, nhưng dù sao cũng là toàn lực đánh một cú.

- Lui!

Không có một Thiết Bích điên cuồng tấn công trong tưởng tượng. Những thân ảnh vốn nên tiến tới như tia chớp hướng về phía sau tấn công qua. Đồng thời lúc này, đám người Cao Tiếu cũng đang tụ tập lực lượng tập trung tại một mục tiêu.

Những người này thân thủ không kém những người áo đen, thế nào cũng không nghĩ đến tình thế sẽ phát sinh chuyển tính biến hóa. Bọn họ căn bản không thể chịu đựng được mấy người cao thủ dị năng to lớn đánh một đòn cùng lúc, lập tức, vài người phía trước lộ ra một khe hở.

Nét mặt Thiết Bích trở nên rất khó coi, chính mình lại bị một tên tiểu bối đùa bỡn, nhưng dựa vào mưu kế nhỏ này mà muốn trốn thoát. Tên nhóc này không phải quá coi thường mình rồi sao.

Ngay trong lúc Thiết Bích ngẩng đầu lên, trước mắt bỗng xuất hiện một vật trong suốt lấp lánh:

- Bom chất lỏng!

Thiết Bích kinh ngạc một hồi, không kìm được buột miệng nói ra.

- Mau tránh!

Hiển nhiên, đã muộn nửa bước. Những tên mặc áo đen gần như có một nửa bị bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Một số ít tên thực lực kém bắt đầu đau đớn rên rỉ.

Đương nhiên, đây chỉ là bắt đầu, bom chất lỏng trong suốt lấp lánh kia lại lần nữa đầy trời bay đến. Thường Nhạc thiếu gia vĩ đại rốt cuộc đào ra được cách tốt nhất để tháo chạy.

Thường Nhạc thậm chí còn kích động dừng lại nhìn kết quả... Nhưng hắn hiểu rằng bom chất lỏng đối phó với người bình thường có thể, nhưng đối phó với đám cao thủ này e rằng chỉ có thể có tác dụng trì hoãn.

Thiết Bích cuối cùng bắt đầu thi triển hành động, động tác của ông ta rất nhanh. Dường như trong không trung hình thành một cái bóng hư ảo, những quả bom chất lỏng kia còn chưa kịp rơi xuống đã lần lượt thay đổi phương hướng.

Thường Nhạc một hồi kinh hãi, cái loại thực lực này quả thực rất biến thái, hắn hét lơn một tiếng:

- Gió nhanh, kéo gọi!

Tốc độ của bọn họ dường như tăng lên đến cực hạn.

Ánh mắt Thiết Bích nheo lại một nửa, con mắt màu đen loa lên đạo tinh quang.

- Muốn đào thoát từ trong tay Thiết Bích ta, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Vừa dứt lời, thân hình Thiết Bích lơ đãng chấn động một cái.....

Khuôn mặt chữ điền lộ ra chút kinh ngạc, chỉ nhìn thấy một thân hình cao to từ trong bóng đêm đi ra, Thiết Bích không nhịn được thốt lên:

- Liễu Tùy Phong!

Bá chủ giới xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong vì vài tên tiền bối vậy mà đã tự mình đến phía Nam?

Đám người Thường Nhạc tất nhiên không biết là sau lưng có người ngầm giúp đỡ. Cảm thấy sau lưng không có người đuổi tới, tốc độ của mấy người lập tức chậm lại, trong đó Cao Tiếu thở hồng hộc nói:

- Theo lão đại lăn lộn chính là có tiền đồ, chạy cũng chạy phóng khoáng như vậy!

- Móa, tiếp tục đâm lỗ đít.

Thường Nhạc nghĩ cũng không nghĩ, bật thốt lên.

- Tiếp tục đâm?

Lần này đến bạn học Cổ Tư Văn cũng dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Thường Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.