Tây Môn lão gia liếc mắt như đọc được suy nghĩ của Thường Nhạc, ông ta cười nhạt, nói:
- Tiểu bối không nên đánh giá thế hệ trước như vậy, chẳng nhẽ đạo lý này, cha cháu không dạy cháu sao?
Thường Nhạc cười hì hì, nói:
- Ông nội chỉ bảo tôi là dùng mắt thường nhìn thế giới, đẹp là đẹp, đánh khinh là đáng khinh, tuy nhiên..
Nhìn thấy nụ cười của Tây Môn lão gia thay đổi, Thường Nhạc bắt đầu chuyển:
- Tuy nhiên cháu gặp lão gia mới phát hiện ông chính là người bỉ ổi tầng cao nhất!
Nói xa nói gần vẫn là bỉ ổi, Tây Môn lão gia cười cười, tên nhóc này, vẫn đang canh cánh trong lòng trận pháp khi nãy, ít nhất cũng chứng minh được cháu gái mình sau này gả cho hắn tuyệt đối không thiệt đâu.
- Thường Nhạc, cháu thích cháu gái nhà ta sao?
Tây Môn lão gia rất rõ ràng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Thường Nhạc ngẩn người, không ngờ ông ta hỏi trực tiếp như vậy, cậu cười nhạt, nói:
- Thích cũng không phải là thích!
Ánh mắt Tây Môn lão gia sáng lên, nói:
- Thế là thế nào?
Sự việc cả đời, lại liên quan đến đứa nhỏ trong bụng Tây Môn Khinh, Thường Nhạc cũng không trả lời lỗ mãng, trái lại, lại sửa đổi lòng dạ 1 chút, nhìn sang Tây Môn lão gia, nói:
- Tây Môn Khinh, bất kể là phương diện nào cũng đều rất ưu tú, rất dễ khiến người khác thích, nhưng để cho một người đường đường là đàn ông thích một người con gái nhưng tâm tính lại hoàn toàn là con trai, ha ha, lão gia à, ông cũng nên hiểu việc này không dễ chấp nhận được!
Tây Môn lão gia gật đầu tán thành, nếu Thường Nhạc nói Tây Môn Khinh hoàn mỹ không khuyết điểm thì đó là hắn nói về tài sản của Tây Môn gia, còn nếu nói con người Tây Môn Khinh toàn bộ đều là khuyết điểm thì Tây Môn gia sẽ không đồng ý gả Môn Khinh cho nhà họ Thường.
Vấn đề phải đề xuất ra mới có thể tìm cách giải quyết được, ông lão cười nói:
- Yên tâm đi, tôn nữ nhà ta tuy rằng tâm tính hơi thay đổi, nhưng ta tin rằng vẫn có thể uốn nắn con bé được.
- Thật ư?
Nghe thấy thế, ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, cậu nghĩ đến cái tên bình thường tùy tiện gọi anh xưng em này sau khi biến thành con gái không biết thành bộ dạng thế nào đây?
Thật là mong chờ!
Tây Môn lão gia khẽ vung tay, toàn bộ đường nhỏ trước mặt biến mất.
Thường Nhạc kinh ngạc phát hiện không ngờ mình đang đứng trước cửa, mà vẻ mặt Tây Môn Khinh đang giận giữ đứng ở đó, ngoài Tây Môn Khinh ra còn có cả Tiểu Bảo cùng một vài thành viên Tây Môn gia, nhìn tuổi bọn họ thì rõ ràng đều là bề trên của Tây Môn Khinh.
- Chúa ơi!
Thường Nhạc thực sự có một loại kích động muốn xông lên bóp chết Tây Môn lão gia, ông lão chết tiệt này không phải mang mình vào trước hố lửa chứ!
- Hừ!
Tây Môn Khinh hung tợn nhìn vào mắt Thường Nhạc, sau đó thở phì phì đi vào trong biệt thự, Tiểu Bảo đến trước mặt Thường Nhạc, vỗ bả vai Thường Nhạc, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Lão đại, cho em em khoản tiền, em giúp anh thu phục đại tẩu!
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị những lời này của Tiểu Bảo làm cho tức chết, con nhóc tham tiền này lúc này mà còn muốn kiếm tiền, mình không lấy sạch tiền trong thẻ của cô bé, thề không làm người!
Thấy Thường Nhạc không phản ứng, Tiểu Bảo tiếc nuối lắc đầu, vội vào theo sát Tây Môn Khinh vào biệt thự.
- Oa, đây là cháu trai Thường Nhạc, quả là đẹp trai!
- Đúng thế, Khinh thật là có phúc!
- Nhìn mặt cậu ấy kìa!
- …
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy bà cô vây lại, Thường Nhạc cảm thấy nhức đầu, nhưng lại không thể bùng phát, dù sao đây cũng là bề trên của mình.
Hắn cố gắng trấn áp chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh!
Nếu có cơ hội chọn lại, Thường Nhạc tình nguyện bị nhốt trong trận pháp còn hơn.
Hành hạ một hồi lâu, đợi đến thời gian ăn cơm, các bà cô mỗi người đều sờ vào mặt Thường Nhạc một cái rồi mới vào trong biệt thự.
- Mẹ nó!
Vừa vào nhà ăn, cả người Thường Nhạc bị dọa cho gần như nhảy dựng lên.
Lọt vào trong tầm mắt chính là Tây Môn Khinh trong trang phục nữ, Tây Môn Khinh được trang điểm công phu thực đúng là mỹ nữ nhà giàu siêu cấp, khuôn mặt hoàn mỹ, bộ ngực hoàn mỹ, lại thêm khe hở chỗ bụng quả thực là bức họa mỹ nhân đẹp nhất thế gian này.
Đương nhiên, ngoài những thứ đó ra, so với những mỹ nhân khác thì cô còn thua xa, đó chính là khí thái anh hùng, nhưng kiểu anh hùng con nhà đại gia có loại hấp dẫn cực kỳ đối với người khác.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là cái miệng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu này không ngừng bất mãn vểnh lên, thoạt nhìn trông rất có cá tính nhưng Thường Nhạc hiểu được, Tây Môn Khinh chắc chắn đang bất mãn, rất không thoải mái, muốn giải thoát bức bách, mà sợ là mình chính là mục tiêu hàng đầu của cô ấy.
Tiểu Bảo ngồi dưới chỗ Tây Môn lão gia, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bé, lại thêm chuỗi trân trâu loại một trên cổ nữa, rõ ràng là nó đã kiếm được.
Kẻ tham tiền quả thực là có tiền chính là phần tử tội ác.
Bên cạnh Tây Môn Khinh có một chỗ trống, đương nhiên là chuẩn bị cho mình rồi.
- …
Thường Nhạc vừa mới ngồi vào, rít một hơi hơi lạnh.
Hóa ra Tây Môn đại tiểu thư mà chúng ta đã dẫm cái đế dép cao gót lên chân Thường Nhạc, nhìn thấy thần sắc Thường Nhạc thay đổi, khóe miệng Tây Môn Khinh lộ ra nụ cười thoải mái.
- Nhóc, đấu với ta, ngươi còn non lắm!
Nhìn thấy Tây Môn Khinh cười với Thường Nhạc, Tây Môn lão gia hài lòng mỉm cười, thế này, sửa đổi tâm tính cháu gái đối với mình mà nói dễ như trở bàn tay thôi mà!
- Ăn cơm!
Tây Môn lão gia vung tay lên, mười mấy thành viên gia tộc Tây Môn mới bắt đầu động thủ.
- Anh Nhạc, ăn thịt gà đi!
Đúng lúc Thường Nhạc ăn miếng đầu tiên, Tây Môn Khinh mỉm cười gắp miếng thịt gà vào trong bát Thường Nhạc, giọng nói cực kỳ hiền dịu.
Đầu tiên Thường Nhạc hơi sửng sốt, sau đó là ‘phốc’, toàn bộ cơm trong miệng đều phun ra.
Mục tiêu, Tây Môn đại tiểu thư của chúng ta vừa đúng là mục tiêu.
Giờ phút này, trên mặt, trên đầu Tây Môn Khinh toàn là cơm, cô không nhịn được nữa đứng lên, chỉ tay vào mũi Thường Nhạc, chửi mắng:
- Thường Nhạc, tên chó chết, muốn đánh thì cứ nói thẳng, ông đây hầu ngươi, mẹ kiếp, thế mà đối đãi với ông đây như vậy, ngươi không xong với ông đâu!
Hoàn toàn là hình tượng tiểu côn đồ.
Sợ là đếm trên đầu ngón tay này có mấy người trên thế gian dám nói những lời này với Thường Nhạc.
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên nụ cười thản nhiên, cũng không tức giận, chuyển ánh mắt qua Tây Môn lão gia.
Dường như muốn nói:
- Lão gia, đây là cái mà ông gọi là cháu gái à? Cũng khá có cá tính đấy!
Tây Môn lão gia đập bàn một cái, nói:
- Khinh, ngồi xuống!
Tây Môn Khinh hô to gọi nhỏ với mọi người nhưng chỉ sợ mỗi ông cụ, miệng cô vẫn còn mấp máy, nhưng vẫn ngồi xuống.
Thường Nhạc mỉm cười gian xảo.
Tiếp tục ăn cơm.
Thường Nhạc gắp một phần thức ăn vào bát Tây Môn Khinh, ồn tồn nói:
- Khinh Khinh, vừa rồi là anh không đúng, ăn một miếng phao câu gà đi, nghe nói dưỡng nhan sắc đấy.
Tây Môn Khinh nắm chặt tay lại, nhưng nghĩ đến Tây Môn lão gia bên cạnh, cô vẫn cố nhịn xuống.
- Cảm ơn anh Nhạc, nghe nói anh thận hư, anh cũng ăn đi.
Tây Môn Khinh mỉm cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Hai người này nhường nhau.
- Phao câu gà là thứ bổ dưỡng, mọi người không ăn, tôi ăn vậy!
Ngay lúc phao câu gà lại vào trong bát của Tây Môn Khinh, chỉ thấy chiếc đũa chợt lóe lên, phao câu gà đã nằm trong miệng Tiểu Bảo.
Chỉ thấy vẻ mặt ngây ngất của Tiểu Bảo, nói:
- Phao câu gà, là thứ tốt!
Thường Nhạc và Tây Môn Khinh nhìn thoáng qua nhau, cùng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Bữa cơm kết thúc khi hai người gian khổ tranh đấu.
Tây Môn lão gia hài lòng nhìn đôi trẻ hòa thuận, nói:
- Hai cháu ra ngoài bồi dưỡng tình cảm đi, tối nay Thường Nhạc đến phòng ta một chút.
- Bồi dưỡng tình cảm!
Thường Nhạc day day chỗ chân sưng to như cái bánh mỳ, nếu không phải đứa nhỏ trong bụng Tây Môn Khinh là của mình, mình đã sớm đánh cho tan đàn xẻ ghé không nhận ra nữa rồi.
Tây Môn Khinh bĩu môi, nếu gót giày nhọn hơn nữa, thì đã dẫm chân hắn đến tàn phế không đi được nữa rồi.
Thường Nhạc dịu dàng kéo tay Tây Môn Khinh, đi ra hậu viện biệt thự.
Không khí bên này rõ ràng trong lành hơn phía trước rất nhiều.
- Mẹ kiếp, thả tay ra!
Vừa vào tới hậu viện, Tây Môn Khinh kêu lên thô lỗ.
Thường Nhạc cười hì hì thả tay ra, đặt lên mũi, nói:
- Thơm quá!
Tây Môn Khinh bị tức thiếu chút nữa ngất đi, cô hung tợn nhìn Thường Nhạc, nói:
- Thường Nhạc, từ nay về sau chúng ta không phải là anh em nữa!
Nhìn vẻ mặt tức giận của cô ta quả thực rất đáng yêu, Thường Nhạc hơi động lòng nói:
- Sau này chúng ta là vợ chồng rồi, đương nhiên không phải là anh em nữa!
- Anh…
Tây Môn Khinh tức giận suýt chút nữa nổ tung mũi ra, cái tên đáng chết này, mình đánh không lại hắn, mắng cũng không lại, rốt cục phải làm gì?
Thường Nhạc cười hì hì nhìn Tây Môn Khinh, dĩ nhiên suy nghĩ của cô hắn đã sớm đaoán được:
- Ka ka, ka ka, em có thể làm gì được anh?
Nét mặt Thường Nhạc lộ nụ cười gian xảo.
- Mẹ kiếp, ông đây không tin!
Bỗng nhiên lúc đó, Tây Môn Khinh nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng.
- Mẹ kiếp!
Thường Nhạc hồn bay phách lạc, bà cô nhỏ này, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được, mình không thể không khâm phục được.
Nắm đấm Tây Môn Khinh còn chưa chạm tới bụng đã bị tay Thường Nhạc nắm lại.
- Anh nhận thua, như thế được chưa?
Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, trong đó dù gì cũng là tiểu Thường Nhạc, cái gọi là mẹ không đau, bố đau.
Tây Môn Khinh liếc nhìn Thường Nhạc, nói:
- Không phải anh vừa mới …. Sao lại biết sai rồi thế này?
Ánh mắt Thường Nhạc bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Tây Môn Khinh không chớp mắt.
Tây Môn Khinh bị cái nhìn của Thường Nhạc làm cho nổi da gà.
- Môn Khinh, bảo bối của anh!
Tây Môn Khinh còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã ôm vào lòng.
Toàn thân Tây Môn Khinh run lên một hồi, một dòng chất lỏng từ trong miệng phun ra, toàn bộ phun lên người Thường Nhạc.
Thân hình Thường Nhạc cứng ngắc đứng tại đó.
- Còn thế này nữa sao? Được mình ôm lại nôn ra, thực là tổn thương lòng tự tôn!
Trong lòng Thường Nhạc kêu rên