Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 271: Chương 271: Thử thách của Tây Môn lão gia




- Người có tiền à!

Máy bay vừa hạ cánh, chiếc xe Lotus sang trọng hàng đầu thế giới ra đón.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo lấp lánh, đương nhiên, cái này rất có sức hấp dẫn cô ấy.

- Người anh em, em đến rồi, quả thực làm anh hai lo chết đi được!

Trrong nháy mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tây Môn Khinh bước từ xe ra.

- Anh hai?

Tiểu Bảo hoa mắt, ngực thì lớn, bụng thì to, nhìn như đàn bà, sao lại biến thành anh hai của lão đại được?

Thường Nhạc cũng tươi cười tiếp đón, nói:

- Anh hai nhớ em, em cũng nhớ anh hai quá!

Bỗng nhiên lúc đó, ánh mắt Tây Môn Khinh ra vẻ hưng phấn.

Thường Nhạc ngẩn người nhìn sang Tiểu Bảo đứng bên cạnh, con nhocs ăn cả già trẻ này rất có sức hấp dẫn với Tây Môn Khinh.

- Người anh em, em có quan hệ gì với cô gái này?

Tây Môn Khinh và Thường Nhạc đang ôm nhau, ghé nhỏ vào tai cậu hỏi.

Thường Nhạc chỉ một ngón tay lên, cười hì hì nói:

- Anh hai, anh muốn thì làm đi!

Tiểu Bảo nhìn thấy bộ dạng gian manh của hai người này, cô thì thầm:

- Có thể xưng anh gọi em với lão đại chắc chắn không phải là cái thứ tốt đẹp gì!

Tây Môn Khinh đi tới bên cạnh Tiểu Bảo, giơ ngón tay lên nhéo làn da mịn mà trên mặt cô, điềm nhiên nói:

- Nhóc này, sau này lăn lộn theo chị đi!

Tiểu Bảo sửng sốt, nhanh chóng duy trì khoảng cách với Tây Môn Khinh, vẻ mặt cảnh giác nói:

- Xin đừng động tay động chân, Tiểu Bảo em dù gì cũng là người đứng đắn.

- Người đứng đắn?

Tây Môn Khinh ngẩn người ra, lập tức xì 1 tiếng, cười lên, nói:

- Chị cũng là người đứng đắn mà, chẳng qua là chị thiếu giai nhân bên cạnh, chị thấy em trông cũng được cho nên muốn em về hầu hạ chị, còn về giá cả thì cùng thương lượng sau.

Tiểu Bảo nghe thấy giá cả thì cùng thương lượng, cô lập tức nhảy lên, hếch cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Chị có thể cho em được bao nhiêu tiền?

- Chỉ cần em làm hài lòng chị, chị cũng sẽ khiến em hài lòng!

Mặt Tây Môn Khinh lộ ra nụ cười dâm đãng.

Thường Nhạc quay đầu qua, kéo Tiểu Bảo qua, mình hình như biến thành ma cô rồi, thật là mất mặt!

Tiểu Bảo thoáng suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói:

- Yên tâm, em sẽ làm hài lòng chị, nhưng chị nhất định cũng phải làm em vừa lòng đấy.

Nói xong, cùng Tây Môn Khinh lên xe.

Thường Nhạc thở dài, nói:

- Tiền à, đúng là hại chết người!

Bỗng nhiên, Thường Nhạc nghĩ đến một chuyện đau đầu, Tiểu Bảo có năng lực di chuyển tức thời, mà mình lại không nói cho Tây Môn Khinh biết, nhỡ đâu lúc Tây Môn Khinh mạnh bạo sợ là sẽ bị lỗ mất.

Khi xe tiến vào trong một môi trường tương đối yên tĩnh, một tòa biệt thự dần hiện ra, Thường Nhạc liếc nhìn cái biệt thự một cái, cả người như tỉnh lại.

Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy biệt thự trước mặt này Thường Nhạc cảm thấy luồng khí bức người, hình như toàn bộ căn biệt thự là một người khổng lồ sống vậy.

- Sao lại có cảm giác như vậy?

Thường Nhạc thầm kinh hãi, lúc này xe đã dừng lại, Tây Môn Khinh kéo tay Tiểu Bảo ra, chỉ vào một đường nhỏ, nói:

- Nơi này bốn phương thông suốt, mà con đường này là do ông nội thử nghiệm em, cho nên em phải cẩn thận đấy.

- Thử nghiệm em?

Thường Nhạc sửng sốt, Tây Môn Khinh trước đó cũng không nói với mình những lời này, rõ ràng là bắt chó đi cày, Thường Nhạc bĩu môi, nói:

- Haiz, thử nghiệm thì thử nghiệm, ông đây không sợ!

Nói xong, trực tiếp đi nhanh về phía con đường nhỏ.

Tây Môn Khinh nhìn bóng Thường Nhạc dần biến mất, sắc mặt cổ quái, nói:

- Hy vọng em có thể thắng lợi đi qua, nếu không đứa nhỏ lại mất đi người cha.

Trong đầu Tiểu Bảo hiện ra một dấu chấm hỏi:

- Chẳng nhẽ đứa nhỏ có mấy người cha à?

Thường Nhạc vừa đi vào đường nhỏ, hắn liền cảm thấy cảnh sắc trước mặt bắt đầu thay đổi.

Trước tiên, cách đó không xa có một bức chắn mỏng, nhìn mờ mờ, lại như rõ nét, Thường Nhạc thoáng chần chừ chút rồi đi thẳng vào trong bức chắn.

- Lạnh quá!

Mới vào trong bức chắn, thân hình Thường Nhạc bất giác run lên t, cái lạnh này như xâm nhập vào tận xương tủy.

Theo bản năng hắn lui về phía sau.

- Bùm!

Thân thể va mạnh vào cây đại thụ.

Nhìn phía sau vô duyên vô cớ xuất hiện một loạt cây đại thụ, Thường Nhạc không khỏi thốt lên:

- Kỳ môn độn giáp?

Lần trước gặp nữ sát thủ ở Nhật Bản đó cũng hệt như vậy, tuy nhiên, nữ sát thủ đó đó lợi dụng sự vật đơn giản bố trí trận địa, khí thế không mạnh như thứ trước mặt này.

Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, mình hầu như cái gì cũng không sợ, nhưng lại sợ mấy loại chim chóc này, người trong kỳ môn chuyên tìm trận thức sinh môn, người độn giáp phòng ngự là siêu cấp.

Nhưng mệnh môn là nơi nào?

- Mẹ nó, quan tâm nhiều làm gì!

Tinh thần Thường Nhạc bị làm cho rối loạn, nắm chặt tay, sức mạnh điên cuồng phát ra ngoài.

- Bùm, bùm

Sức mạnh nắm đấm liên tiếp oanh kích ra ngoài, cây vừa đổ xuống lại đứng lên, như là có sinh mạng vật, điều này khiến cho Thường Nhạc kinh ngạc, may mắn đây chỉ là một trận, nếu những cây này mà cũng điều khiển linh hoạt như cây mà Sakura thao túng, thế thì toi rồi.

Ý nghĩ này vừa lắng xuống, một gốc cây đại thụ một góc độ quỷ dị trực tiếp đập thẳng vào đầu Thường Nhạc, Thường Nhạc không thể không giơ nắm đấm đấm thẳng vào.

- Bùm!

Thân thể lui về sau hai bước, trên tay có một vết bỏng đau rát.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, những cây tứ phía nhanh chóng bắt đầu đứng dậy, dòng khí mạnh mẽ quét qua khiến cho người ta cảm thấy thật khó thở.

Thường Nhạc nhíu mày, nói:

- Còn chưa hết à?

Vừa dứt lời, hắn gấp tay một góc quỷ dị, một ngọn lửa phun mạnh từ tay ra, những cành cây dính vào ngọn lửa lập tức bốc cháy.

Cây cối lùi về phía sau, trong nháy mắt, con đường nhỏ một lần nữa lại hiện trước mặt Thường Nhạc.

- Tương sinh tương khắc!

Trong chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, tinh thần rung lên, có đợt thử nghiệm này, phá trận chắc tốt hơn rất nhiều.

- Củ chuối thật!

Nhìn thấy mười con đường nhỏ xuất hiện trước mặt, Thường Nhạc choáng váng, mình rốt cùng nên đi đường nào?

Theo bản năng xoay người nhìn ra phía sau, vốn là một con đường nhỏ trong nháy mắt đã biến thành mười, Thường Nhạc đau khổ kêu lên:

- Amen!

Hít một hơi thật sâu, thân hình như âm hồn tiến vào một con đường trong đó.

Đại khái mấy phút sau, Thường Nhạc tới cuối con đường, kết quả kinh ngạc phát hiện, trước mắt lại xuất hiện thêm mười con đường nữa, hắn mặt mày choáng váng.

Lần này hắn không liều lĩnh, hắn đánh dấu tại một con đường nhỏ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Khi Thường Nhạc lại xuất hiện trên đường nhỏ, hắn hoàn toàn im lặng, dấu hiệu trước mắt đã biến mất, chắc chắn là do người làm.

- Hừ!

Thường Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, nắm tay đấm mạnh vào chỗ dưới chân.

- Bùm!

Đất dưới chân rung lên, bùn bắn lên, che kín toàn bộ con đường nhỏ trước mắt lại, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo.

Thế gian vốn không có đường, tất cả đều do bước chân người dẫm lên mới tạo thành đường.

Bước chân Thường Nhạc vừa động, đường nhỏ sạch sẽ lộ ra trước mặt, hắn lại nở nụ cười thản nhiên.

Đây mới chính là kết quả mình cần.

- Đúng thế, cháu quả thật rất thông minh!

Giọng nói già nua mơ hồ từ xung quanh vọng lại, tinh thần Thường Nhạc căng thẳng, giọng nói đó ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, chắc chắn là một cao thủ siêu cấp.

- Không cần khích lệ, cháu vốn rất thông minh mà!

Thường Nhạc mỉm cười gian xảo.

- Thử chút xem thế nào?

Bề ngoài là hỏi ý kiến Thường Nhạc nhưng vừa nói xong, không gian ngập đầy lá rụng xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, bốn phía căn bản là không tìm ra đường.

Sau khi trải qua hai cửa ải, Thường Nhạc đã yên tâm hơn, hắn cười gian xảo, ngồi xuống mặt đất, hai mắt nhắm lại.

Cảm nhận hoàn cảnh xung quanh thay đổi.

Trong chớp mắt, ánh mắt Thường Nhạc lại mở ra, chỉ thấy tay hắn khẽ vung lên, vô số ánh dao lóe lên, xoay tròn, bay mua, như có được sinh mạng vậy.

Mỗi chỗ đao bay qua, những chiếc lá rụng đều bị chém làm nửa, hơn nữa lại bay xuống từ từ.

Tốc độ đao quay càng lúc càng nhanh, lá rụng càng ngày càng ít, Thường Nhạc mỉm cười hớn hở.

Trong chớp mắt, vô số phi đao tụ vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng đi qua, trước mắt lại xuất hiện một con đường nữa.

- Được, quả là không tồi!

Giọng nói già nua đó lại vang lên.

Đồng tử Thường Nhạc co lại, nói:

- Đừng trốn nữa, xuất hiện đi.

Trong lúc nói chuyện, nắm tay hắn bùng lên dòng khí điên cuồng.

- Bùm!

Cây đại thụ cách đó không xa run rẩy lên, tiếp đó đổ ầm trên mặt đất.

Thường Nhạc kinh hãi, vừa rồi rõ ràng cảm nhận được hơi thở bên đó thay đổi, tốc độ di chuyển của đối phương cũng nhanh quá, điều này khiến cho Thường Nhạc không tự chủ được nghĩ tới tốc độ của Tiểu Bảo.

Di chuyển tức thời đó quả là tốt, nhưng mình không có cách nào làm lại được, nếu không đã bắt được lão già này.

Nhưng Thường Nhạc không nản lòng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười gian xảo, nói:

- Nếu đã để cháu ra trận chi bằng ông cũng xông vào một trận đi, thế nào?

Vừa dứt lời, tay Thường Nhạc trước mặt xoay một góc quỷ dị, bốn phía lập tức tối sầm lại.

Từ sau khi Hiên Viên tâm pháp tiến bộ, lãnh vực mà mình học của chú Công Tôn Liệt cũng đã thăng tiến, tuy rằng chưa đạt tới trình độ như chú, nhưng khoảng cách không là bao xa nữa.

- Cái gì?

Giọng nói già nua mang theo vài phẩn kinh ngạc, lập tức nói:

- Thật không ngờ, lãnh vực Công Tôn Liệt cháu cũng đã học được tới tầng chín, quả nhiên là tư chất thông minh!

Thường Nhạc ngẩn người, không ngờ ông ta cũng biết lãnh vực này, vậy khiến đối phương sợ hãi là điều không thể nào.

Quả nhên, vừa nghĩ xong, Thường Nhạc cảm thấy trước mắt sáng lên, hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục như cũ, tướng mạo vô cùng bì ổi của ông lão hiện ra trước mặt Thường Nhạc.

- Củ chuổi thật.

Nhìn thấy ông lão như vậy, trên mặt Thường Nhạc lộ chút cổ quái, dầu gì cũng là tuyệt thế cao thủ Tây Môn gia, người thừa kế chân chính, cho dù không phải đạo mạo hiên ngang, cũng cần phải bình thường chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.