Chiếc xe đưa đoàn người ra vùng ngoại ô rồi lại chạy qua đèo núi dừng chân trước một nơi rất giống khách sạn suối nước nóng mà nó thường hay thấy trên tivi. Đi chung xe với câu lạc bộ kiếm đạo của bọn nó cũng có câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ. Cho nên khi lẩn vào giữa đám đông toàn những tên con trai cao hơn nó, hơi thở đàn ông mãnh liệt vờn quanh khiến nó không nhịn được mà rụt người, cảm thấy nguy hiểm.
- Cậu sao vậy? - Lâm Nhất thấy nó co người lại thì hỏi.
- Không có gì. Chỉ là đột nhiên có dự cảm không tốt thôi.
- Cuối cùng cũng đến rồi đấy à. Lam Thiên còn bận chút chuyện nên nhờ anh đến đón tiếp. Mau vào trong đi. - Người nói là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thoải mái, nét mặt nhu hòa tạo cảm giác thoải mái.
- Anh Khang Vĩ! - Các đàn anh đồng loạt lên tiếng goi. Họ quen biết người con trai này.
- Lâu quá không gặp anh đó. Sao anh lại ở đây? - Cố Hoành vui vẻ hỏi.
- Tới kiếm chút việc làm thôi. - Tống Khang Vĩ cười cười nói, anh khoát tay ra hiệu. - Mau vào đi! Tạm thời anh sẽ tiếp đãi mấy em.
- Vâng.
Cả đoàn người lân lan theo sau anh vào trong, Tử Nguyệt tò mò hỏi nhỏ Cố Hoành:
- Anh ta là ai vậy?
- Anh ấy? À là cậu của Lam Thiên đó! - Cố Hoành đáp.
- Cậu? Trông rất trẻ đó!
- Cũng không phải cậu ruột. Nhưng quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Hơn nữa anh ấy còn là con trai của hiệu trưởng đấy! - Cố Hoành nói thêm.
Tử Nguyệt gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết. Người quen của Lam Thiên đương nhiên gia thế không tầm thường.
Vào bên trong sảnh, Khang Vĩ nói với mọi người:
- Các em cũng mệt rồi, trước hết về phòng nghỉ ngơi trước đi đã, anh đã nói người hầu chuẩn bị phòng rồi. Nếu các em muốn đi tắm suối nước nóng bây giờ cũng không thành vấn đề nhưng anh nghĩ vẫn là nên để tối đi mới tốt hơn. Giờ anh đi dặn nhà bếp một chút, khi nào đến giờ ăn sẽ gọi các em. Giờ thì đàn anh hướng dẫn các em năm nhất về phòng đi nhé. Vẫn là phòng cũ thôi.
- Vâng. Anh cứ yên tâm đi đi. Chút chuyện nhỏ này bọn em lo liệu được. - Từ Triết giơ tay nói.
- Vậy anh đi đây! - Khang Vĩ vẫy tay một cái rồi rời đi.
Bọn nó tiếp tục đi lên lầu. Nó nhìn hành lang kéo dài mà không có một cánh cửa thì lấy làm lạ. Hẳn ở đây phải có nhiều phòng lắm mới phải. Ít nhất hy vọng mỗi người có phòng riêng đi hoặc là hai người một phòng cũng được... Nhưng hình như hy vọng lại hóa thành tuyệt vọng. Tử Nguyệt sững người nhìn căn phòng rộng lớn trải hàng chục cái giường gần như sát nhau. Điều này có phải là đại biểu...
- Tất cả chung ta sẽ cùng ngủ ở đây. - Như đáp lại tiếng lòng của nó, Cố Hoành nói.
Tử Nguyệt muốn kháng nghị. Làm sao có thể chứ? Ở đây tới tận hai tuần chứ có phải là hai ngày đâu mà... mà nó phải ngủ chung phòng với một đám con trai. Lỡ như bị phát hiện thân phận không phải là chết nó sao? Không chỉ riêng gì nó mà một vài học sinh năm nhất cũng lên tiếng kháng nghị. Bọn họ không nghĩ là đông người như thế này lại ngủ một phòng.
- Ai không muốn có thể trở về. Mà trở về đồng nghĩa với việc rời khỏi câu lạc bộ. - Kiến Bằng khoanh tay thoải mái nói.
Đàn anh năm hai và năm ba đối với việc này tựa hồ đã quen thuộc nên đã nhanh chóng sắp xếp hành lý của mình.
- Chuyến đi này vốn là chuyến đi tập thể, mọi người phải quen với việc cái gì cũng phải làm cùng nhau, ngủ chung cũng chỉ là một trong những cái chung đó. Dù sao thì các cậu có tới hai tuần để thích ứng, không cần lo. - Cố Hoành hòa hoãn nói.
Năm nhất nhìn nhau rồi đành theo chân đàn anh cất hành lý. Tử Nguyệt rầu rĩ theo sau, nhìn Lâm Nhất vẻ mặt hào hứng thật chỉ muốn đấm vào mặt cậu ta một cái. Nhìn sao cũng giống như cậu đang cười trên nỗi đau của nó vậy. Được rồi, nó thừa nhận nó chỉ muốn kiếm một chỗ phát tiết thôi. Ai biểu nó lại xui xẻo thế chứ! A, thật muốn hỏi ông trời có phải đi nghỉ mát rồi hay không mà không thấy nỗi đau khổ của nó chứ?
- Cậu không vui sao? - Lâm Nhất quan tâm hỏi.
- Không! Tớ đang rất vui. - Tử Nguyệt nghiến răng cười nói.
Sau khi mọi người sắp xếp đồ đạc xong, Cố Hoành mới gọi mọi người tập trung bên cửa số lớn trong phòng. Cậu chỉ xuống dưới, bên dưới, hơi nước bốc lên nghi ngút, khung cảnh mơ ảo.
- Đó là suối nước nóng. Đây chính là một trong những nguyên nhân mà tôi nói các cậu rất may mắn. Suối nước nóng ở đây có khả năng điều dưỡng cơ thể rất tốt, trong thời gian ở đây, các cậu chắc chắn sẽ luyện tập rất vất vả nên sau khi luyện tập các cậu sẽ có được sự thư giãn tốt nhất. Mà, điều đó có nghĩa là các cậu sẽ có cuộc tập huấn vất vả, nhớ chuẩn bị tinh thần nhé!
Rõ ràng là Cố Hoành đang nở nụ cười trấn an mọi người nhưng không hiểu sao ai cũng thấy trên đầu cậu có hai cái sừng đen.
- Trước hết dẫn các cậu đi thăm quan nơi này một chút. Năm hai và năm ba cũng đi cùng. - Từ Triết xoay xoay cố tay nói.
Phải nói rằng nơi đây là nơi lý tường đề tập huấn. Vị trí của nó tương đối héo lánh, nhưng xung quanh lại có sân tập bóng đá và bóng rổ lớn, đầy đủ thiết bị, kendo có sân tập trong nhà nhưng cũng có sân tập ngoài trời. Theo lời Cố Hoành nói bọn họ còn phải rèn luyện thể lực hằng ngày bằng cách chạy quanh núi nữa. Báo trước hai tuần tập luyện gian khổ. Điều khiến Tử Nguyệt chú ý chính là cái hồ nước xanh trong vắt ở gần nơi bọn nó ở. Cái hồ ấy rất đẹp luôn. Nó nghĩ nếu có thể muốn tới xem hồ ấy một chút.
- Tới giờ ăn rồi! Chúng ta về thôi. - Cố Hoành nói.
Nghe đến ăn mọi người liền nháo lên kéo nhau về.
Đến phòng ăn, Khang Vĩ đang chờ bọn nó đến, trên bàn đã dọn đầy thức ăn trông vô cùng ngon mắt mà mùi hương cũng hết sức hấp dẫn. Nó cảm thán một câu. Đãi ngộ thật tốt!
- Tối nay Lam Thiên mới xuất hiện, mọi người ăn xong cứ tùy ý vui chơi, miễn sao tối có mặt là được rồi.
Chiều đến. Cố Hoành dẫn đầu mọi người muốn đi tắm nước nóng. Cậu nói mọi người phải đi chung với nhau. Tử Nguyệt hoàn toàn không thể đi được.
- Em có thể không đi không?
- Tại sao? - Cố Hoành hỏi. - KHông lẽ em ngại? Là con trai với nhau cả, có gì mà ngại chứ? Mọi người đều như nhau cả thôi mà.
Vấn đề là ở chỗ đó đó. Em hoàn toàn khác biệt hiểu không? Tử Nguyệt thực sự rất muốn nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn nuốt được vào trong, nó cố nghĩ ra một lý do khác:
- Chỉ là em không quen tắm nước nóng thôi. Em dễ bị chóng mặt đấy mà. Một lần đi tắm nước nóng với các bạn kết quả chưa ngâm được một phút mà em ngất rồi. Em không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa. Rất mất mặt!
Tử Nguyệt đưa tay lên che kín mặt nói. Cảm thấy lý do này thật khó tin, chính bản thân cũng không thể tin được nhưng hi vọng bọn họ tin đi.
Lần này hi vọng của nó được đáp lại. Kiến Bằng nhìn cơ thể gầy gò của nó gật gật đầu nói:
- Cậu đúng là cần phải rèn luyện thêm. Cơ thể giống như suy dinh dưỡng vậy. Có kỹ thuật mà không có thể lực là không được.
- Vậy thôi bọn anh đi đây, ở trong phòng có trang bị máy game, em thấy chán thì lôi ra chơi đi. - Cố Hoành nói.
Cậu khoát tay dẫn đầu đoàn người rời đi. Tử Nguyệt nhìn bóng bọn họ khuất sau cánh cửa mới thở phào nhẹ nhõm. May mà Cố Hoành tin lý do của nó nếu không... Nhưng mà nó cũng rất muốn được ngâm mình trong nước nóng. Giá như nó thật sự là con trai thì tốt biết mấy. Vậy thì không cần phải e ngại, che giấu như bây giờ. Thật đáng tiếc quá đi!
Lâm Nhất xen lẫn trong đoàn người, bên tai truyền đến tiếng bàn tán về Tử Nhật. Có người tò mò không biết cậu trông yếu ớt như thế liệu có thi đấu được không, sau đó lại có người nói gì mà Lâm Thiên chính vì bề ngoài cậu ấy như vậy nên mới thích. Lâm Nhất nghe tới chuyện đó đầu óc liền mờ mịt. Cái gì mà Làm Thiên thích Tử Nhật? Cậu không biết nhà.
- Ban nãy cậu nói anh Lam Thiên và Tử Nhật như thế nào cơ? - Lâm Nhất sáp lại hỏi cậu bạn mới vừa nói Lam Thiên thích Tử Nhật.
- Cậu cùng phòng với cậu ta mà không biết sao? Cả kí túc xá ai cũng biết kí túc xá trưởng và cậu ta có mối quan hệ đó. Nếu không phải sợ kí túc xá trưởng trừng phạt cơ hồ chuyện này lan khắp trường. - Cậu ta thấp giọng nói.
- Quan hệ đó là quan hệ gì? - Lâm Nhất hỏi.
- Cậu có thật thông minh không đó? Quan hệ đó đương nhiên... khụ là quan hệ yêu đương rồi. Chuyện này do anh Cố Hoành nói ra, chắc chắn là sự thật. Chi bằng cậu hỏi Tử Nhật xem, hai người thân thiết như vậy cậu ta chắc sẽ nói cho cậu biết thôi. - Anh bạn vỗ vai Lâm Nhất nói.
Lâm Nhất đứng ngây người, trong đầu lờn vờn hai chữ yêu đương... sau đó không biết là não bên nào phát ra hình ảnh thân mật giữa Lam Thiên và Tử Nhật trong đầu óc ngây thơ của cậu làm cho Lâm Nhất... vô cùng khiếp sợ. Anh Lam Thiên thích con trai! Người con trai đó là bản thân của cậu, Tử Nhật! Nhưng sao cậu chẳng biết gì vậy nè? Mà Tử Nhật trông rất sợ anh Lam Thiên, hai người họ đâu có vẻ giống là đang trong mối quan hệ đó. Nhưng mà ba cũng nói yêu có rất nhiều kiểu, chẳng lẽ tình yêu của họ chỉ là không thể hiện rõ ràng. Hay phải chăng là Tử Nhật làm thế để che giấu mối quan hệ của họ? Chẳng lẽ cậu ấy không tin tưởng mình? Khoan khoan, vấn đề đó hiện tại không quan trọng. Quan trọng là anh Lam Thiên chính là người thừa kế Hàn gia, tương lai nhất định phải lấy vợ sinh con, vậy thì chuyện tình của họ nhất định sẽ bị chia cắt như trong mấy bộ phim mà mẹ thích xem. Người bị tổn thương chắc chắn sẽ là Tử Nhật! Không được, với tư cách là bạn thân, mình không thể để cho cậu ấy đau lòng được. Nhất định phải nói rõ với Tử Nhật mới được.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, Lâm Nhất quyết định quay trở lại. Cậu vừa mở cửa phòng vừa nói lớn:
- Tử Nhật, tớ có chuyện muốn...
Câu nói lấp lửng khi vừa mở cửa ra, đập vào mắt Lâm Nhất chính là hình ảnh Tử Nhật nằm trên sàn, Lam Thiên lại ở trên người cậu, hai tay chống xuống đất và môi họ chạm vào nhau.