Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 9. Dự tiệc. - 2
___
“Cậu Tri An.” Triệu Vẫn không ngờ cậu lại ở trong bữa tiệc. Hắn đứng đợi cậu ở cửa sau khách sạn hơn nửa tiếng, lại không thấy ai xuất hiện cả.
Hắn mang nghi hoặc trong lòng, sau khi báo cáo với cấp trên mới trở lại vào trong khách sạn. Hắn vốn dĩ sẽ không xuất hiện ở đây, Triệu Vẫn chỉ theo cấp trên làm việc, không có tư cách vào trong sảnh tiệc lớn của giới nhà giàu.
Khi đi ngang qua sảnh, đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy bóng người nhìn quen quen, lại gần mới biết đó chính là người hắn đợi hơn 30 phút.
Triệu Vẫn hơi tức giận, hắn cảm thấy bản thân như bị một tên nhóc 18 tuổi đùa bỡn. Không màng lễ nghi, hắn bước vào trong sảnh lớn. Hắn muốn chất vấn thiếu niên này, cậu không nên ở đây.
Yến Tri An cau mày nhìn luật sư. Hiện tại sự khinh thường đối với cậu trong đôi mắt hắn đã tràn ra không thể che dấu nữa. Bao nhiêu lời nói có vẻ như thân thiện khi ngỏ ý muốn giúp đỡ cấp trước kia, bây giờ lại trở nên thật ghê tởm.
“Chú là ai?” Giang Cẩn Diên khó chịu nhìn người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Hắn không thích ánh mắt đối phương.
Bây giờ, Triệu Vẫn mới nhìn đến thiếu niên đi bên cạnh Yến Tri An. Triệu Vẫn nhận ra, đây là tiểu thiếu gia của Giang gia. Hắn hơi hoảng hốt, lùi lại một bước. Người này, ngay cả cấp trên của hắn cũng không dám đụng đến.
Triệu Vẫn lúng túng, không dám thốt lên một lời nào.
“Cậu đi trước đi, nhớ để dành cho tôi mấy chiếc macaron đấy.” Yến Tri An chắn trước tầm mắt Giang Cẩn Diên, gương mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Giang Cẩn Diên chần chừ, dưới ánh mắt của người đối diện, hắn hầm hực, dậm chân hai cái rồi bỏ đi.
Lúc này xung quanh đây chỉ còn hai người.
“Luật sư!”
Triệu Vẫn đánh giá Yến Tri An, trên người cậu là bộ vest ba mảnh màu trắng với thiết kế khá cầu kỳ, nhìn là biết giá trị không nhỏ.
“Người đó là thiếu gia nhà họ Giang?” Hắn biết nhưng vẫn còn cố hỏi. Đáy mắt khinh thường nhưng cố che giấu đi, “Hai người quen nhau sao?”
Cứ nghĩ là một đứa trẻ ngây thơ với vẻ ngoài lạnh lùng thôi, ai ngờ sâu bên trong cũng rất tâm cơ. Mới đó mà đã bám được vào chân của Giang gia cơ chứ.
Yến Tri An cau đôi mày, cậu không trả lời hắn, cũng không muốn trả lời hắn, chỉ nói: “Không liên quan.”
Triệu Vẫn: “Sao cậu không đến, hại tôi đứng đó đợi cậu cả tiếng?” Hắn chất vấn.
“Tại sao? Cần thiết lắm sao?” Yến Tri An nhìn thẳng vào người đàn ông. Hắn lấy cái tư cách gì để chất vấn cậu, cậu nhìn hắn ta với ánh mắt châm biếm.
Triệu Vẫn bị thái độ của Yến Tri An dội lại, hắn cứng họng. Đúng vậy, mục đích ban đầu là đưa Yến Tri An vào bữa tiệc này, thân phận phục vụ cũng là sắp xếp để cậu thuận lợi vào được đây.
Chỉ là Yến Tri An đột nhiên vụt khỏi tầm kiểm soát của họ, khiến hắn không kịp trở tay.
Ánh mắt châm biếm của cậu như đánh vào tự tôn của Triệu Vẫn vậy, hắn lần đầu bộc lộ gương mặt vặn vẹo trước mặt Yến Tri An.
“Ha.” Người này thật dễ dàng nắm bắt, thế mà kiếp trước cậu vẫn bị hắn lừa dễ dàng như vậy.
Yến Tri An còn muốn thăm dò hắn thêm chút nữa. Nhưng sảnh tiệc bỗng trở nên ồn ào. Triệu Vẫn mượn cớ rời đi trước.
Nhìn thấy người đàn ông lạ tức giận bỏ đi, Giang Cẩn Diên bưng một đĩa bánh ngọt chạy đến bên cạnh Yến Tri An. Hắn cũng chú ý đến ồn ào nơi trung tâm.
“Vợ chồng nhà họ Yến đến!” Hắn thở dài cảm khái, còn huých cánh tay Yến Tri An.
Cậu cũng nhìn thấy họ. Yến Tri An nheo mắt lại, “Ừm.”
Không biết Yến Vân Ly nãy giờ ở đâu. Yến Tháp Tùng và Cố Nhan Dung vừa xuất hiện, cậu ta đã chạy đến nhào vào lòng của mẹ mà làm nũng. Yến Minh Hy đi phía sau không xa, vừa đi vừa nói chuyện với cậu em họ Cố Hi Bân - nhân vật chính trong bữa tiệc này.
Cố Hi Bân là con trai cả của Cố Khanh, em trai ruột Cố Nhan Dung. Hắn ta học ở nước ngoài bốn năm, năm nay tốt nghiệp, vừa trở về nước. Bữa tiệc này nói là chúc mừng Cố Hi Bân trở về, nhưng thật ra cũng chỉ là chủ đề mở tiệc, chủ yếu là các gia tộc và doanh nghiệp lớn gặp nhau, được coi như là một bữa tiệc thương mại.
Yến Minh Hy chào cha mẹ của mình, xong lại dịu dàng xoa đầu em trai, cả nhà bốn người cười nói vui vẻ, không khí hạnh phúc tràn lan khắp bữa tiệc.
Rốt cuộc, cậu cũng hiểu tại sao kiếp trước họ lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu rồi. Là bởi vì sự tồn tại của Yến Tri An đã phá vỡ hạnh phúc giả tạo của nhà họ Yến, khiến Yến gia đảo lộn.
Yến Tri An cười tự giễu, rồi nhanh chóng che dấu nó dưới đáy mắt. Cậu sẽ từng bước lấy lại những thứ nên thuộc về mình.
Bỗng nhiên, Yến Vân Ly nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cậu hơi nâng khoé miệng lên nhìn cậu ta, gật đầu chào hỏi một cái.
Yến Vân Ly sững sờ, cậu ta cứng ngắc rời khỏi cái ôm của Cố Nhan Dung. Không chút che giấu nào nhìn chằm chằm vào Yến Tri An.
“Vân Ly, con nhìn gì vậy?” Cố Nhan Dung bẹo má của con trai nhỏ, thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm, muốn lần ánh mắt nhìn theo.
“Không, không có gì đâu mẹ.” Cậu ta tươi cười trở lại, ôm tay bà làm nũng.
Giang Cẩn Diên cũng nhìn này giờ, cảm khái: “Nhìn họ thật hạnh phúc, nếu không phải là Yến Vân Ly.” Hắn không thích người tên Yến Vân Ly này, cảm giác cậu ta như con gián ấy, cứ bò qua bò lại trên nền nhà, nhỏ bé và… dơ bẩn?
“...” Yến Tri An nhìn hắn, không biết nên nói như thế nào.