Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 10. Yến Minh Hy.
___
Đúng 7 giờ, bữa tiệc bắt đầu. Cố Khanh, người tổ chức buổi tiệc ngày hôm nay, lên phát biểu rồi Cố Hi Bân bước lên, giới thiệu người này là con trai lớn của ông.
Sau đó chính là thời gian giao lưu của các khách mời.
Yến Tri An nhìn Cố Khanh một hồi, đôi mày cậu hơi nâng lên.
Cố Khanh năm nay 43 tuổi, là độ tuổi của người đàn ông đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Ông ta có một gương mặt phúc hậu, khoé miệng luôn tươi cười, đôi mắt híp lại. Nhân duyên vô cùng tốt, ai gặp cũng thân thiết chào hỏi.
Ông dẫn con trai mình đến chào hỏi làm quen hết người này đến người khác. Dáng vẻ bên ngoài nhìn thấy là “cha từ tử hiếu”, là một kiểu gia đình hào môn hiếm có, khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi.
Thấy Yến Tri An vẫn nhìn chằm chằm về bên đó, Giang Cẩn Diên cứ nghĩ cậu nhìn gia đình nhà họ Yến. Hắn hơi dỗi, kéo tay cậu để thu hút lại sự chú ý.
“Có gì đáng nhìn đâu chứ?”
Yến Tri An cũng thuận theo nhìn hắn.
“?”
Hắn hất mặt về hướng bên đó, ám chỉ rõ ràng. Sau đó, Giang Cẩn Diên như nhìn thấy gì đó, hắn cứng đơ người, ánh mắt chột dạ láo liên liên tục.
Yến Tri An nhìn thấy: “??”
Cậu di chuyển theo tầm mắt hắn, không thấy gì ngoài những người vẫn đang đứng đó. Đang định hỏi xem có chuyện gì không thì cánh tay đã bị Giang Cẩn Diên kéo mạnh đi. Chạy nhanh như bị ma rượt vậy.
Vẫn là Yến Tri An: “?”
Tiếp đó, hai người lần nữa trốn ra ban công. Khác là lần này trên tay hai người nhiều thêm đĩa bánh và hai ly nước ép.
“Suýt thì toi!” Giang Cẩn Diên vuốt ngực thở phào.
Hắn nhìn cậu bạn của mình, ánh mắt nghi hoặc đó khiến hắn càng chột dạ hơn. Giang Cẩn Diên vội vàng dâng bánh ngọt lên lấy lòng ai kia.
Yến Tri An thở dài, hắn vui là được.
Kế hoạch của Yến Tri An không phải đến đây rồi núp sau ban công, cũng không phải đơn giản là đi ăn tiệc như Giang Cẩn Diên. Cậu ở ban công chơi với hắn một lúc, nói: “Cậu định trốn ở đây đến tan tiệc à?”
Giang Cẩn Diên: “...”
“Chú cậu…”
Yến Tri An chưa nói hết đã bị bịt miệng lại. Giang Cẩn Diên cam chịu, hắn trốn ở đây cả buổi tiệc, chú hắn mà biết thì “say bye” với tiền tiêu vặt tháng này.
“Đi… đi thôi.” Hắn cứng ngắc kéo Yến Tri An ra ngoài.
Vừa vén rèm ra, đầu của Giang Cẩn Diên ong lên một cái, hắn ngu ngốc đến nỗi đi đường cũng va chúng người khác. Giang Cẩn Diên bực dọc, định chửi thề một câu.
Vừa ngước mặt lên, Giang Cẩn Diên: “!!!” Xịt keo!
Hắn trốn từ khi vào sảnh tiệc đến bây giờ, cuối cùng lại lật xe trong mương như thế này sao???
“Cẩn Diên.” Đối phương lên tiếng trước, kéo cả thần hôn của Giang Cẩn Diên trở lại xác. “Em đi đâu thế, anh tìm em nãy giờ?”
Giọng người đàn ông dịu dàng, có đôi chút dung túng. Dáng người hắn cao, Giang Cẩn Diên chỉ cao ngang mắt anh ta.
“Anh, anh, anh.” Hắn hoảng đến nói lắp, tay nắm chặt tay của Yến Tri An. “Anh, anh tìm tôi làm gì?”
Người đàn ông thấy hắn nắm chặt tay của một người khác thì hơi cau mày, có chút không vui nhìn sang người phía sau Giang Cẩn Diên. Anh ta nhìn Yến Tri An, ngây người một lúc.
“Đây là…?”
“Xin chào.” Yến Tri An nhìn anh ta, rồi gật đầu, cậu nở nụ cười tiêu chuẩn.
Không biết Giang Cẩn Diên bị ai dẫm đuôi, hắn đột nhiên xù lông, kéo Yến Tri An ra phía sau mình.
“Crush của tôi.” Giọng hắn rất hùng hổ, những người đứng gần đó đồng loạt nhìn sang. Giang Cẩn Diên ngượng chín mặt.
Nhưng người đàn ông kia nghe thế lại cứng đơ người, anh ta hơi hoảng hốt nhìn về phía hắn. Crush ý là gì, là đối tượng yêu thầm á?
“Không thể nào!” Anh nắm chặt tay còn lại của Giang Cẩn Diên muốn lôi về phía trước, mắt lại nhìn về phía Yến Tri An, không còn ánh mắt dò hỏi nữa, mà là ánh mắt nhìn tình địch.
Tình địch??
Yến Tri An: “???”
“Yến Minh Hy, anh buông ra coi, đau quá.” Giang Cẩn Diên bị nắm, hắn vùng vẫy muốn thoát ra, gào ầm cả lên.
Yến Minh Hy thấy không nên gây chú ý, đẩy hai người ra ban công. Bây giờ, Giang Cẩn Diên chính thức núp sau lưng Yến Tri An, ánh mắt như dao găm phi thẳng lên người anh ta.
“Em…” Anh bất lực.
Sau, không nhịn được mà nhìn Yến Tri An nhiều thêm một cái. Anh ta cảm thấy người này rất quen mắt. Nhưng cậu có gương mặt đặc biệt như thế, nếu anh ta từng gặp thì sẽ nhớ ra, chứ không phải chỉ nhìn thấy quen như thế này.
Giang Cẩn Diên thấy Yến Tri An bị nhìn chằm chằm, hắn kéo cậu ra xa hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Anh ta là Yến Minh Hy, người này đáng ghét lắm, cậu đừng lại gần hắn.”
Yến Minh Hy: “...” Anh nghe thấy đó!!
Giang Cẩn Diên cứ như không nhìn thấy anh ta, vẫn nhỏ giọng bôi đen, “Anh ta với chú tôi một giuộc, đáng ghét như nhau á.”
Tiện thể bôi luôn chú của mình.
Yến Tri An mỉm cười, cậu xoa đầu Giang Cẩn Diên để hắn thả lỏng ra, nhìn về phía Yến Minh Hy, “Chào anh, tôi là Yến Tri An, bạn của Cẩn Diên.”
Yến Minh Hy nhìn hai người kia không coi anh ra gì, cứ thân thân mật mật, rất muốn tách hai người ra. Sau đó nghe Yến Tri An giới thiệu.
Họ Yến?
Ở Thủ Đô còn nhà họ Yến khác sao?
Không thể trách anh nghĩ như vậy được, Yến Tri An mặc đồ rất sang trọng, đi cùng Giang Cẩn Diên, thêm gương mặt cậu xinh trai như vậy. Tất nhiên, ai cũng sẽ nghĩ cậu là cậu ấm thiếu gia nhà nào đó.
Nhưng họ Yến trong giới hào môn ở Thủ Đô chỉ có một mà thôi. Vả lại họ hàng cũng không có ai tên Yến Tri An.
Không hiểu sao, Yến Minh Hy cảm thấy hơi thấp thỏm. Dường như anh chuẩn bị biết một việc động trời nào đó, có thể phá tan thế giới quan của mình.