Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Chương 11: Chương 11: Người đó, nhìn rất thú vị đúng không?




Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 11. “Người đó, nhìn rất thú vị đúng không?”

___

Yến Tri An không ngờ Yến Minh Hy sẽ chủ động lại đây. Điều khiến cậu bất ngờ là mối quan hệ của Yến Minh Hy và Giang Cẩn Diên. Nhìn cách hai người nọ giao tiếp với nhau, đây là khoảng cách chỉ những người thân thiết mới có.

Mang nghi vấn trong lòng, nhưng Yến Tri An không tính can thiệp vào chuyện này. Cậu chỉ muốn xuất hiện trước mặt người nhà họ Yến.

Vẻ ngoài của Yến Tri An khá nổi bật, là dáng vẻ xinh đẹp hiếm có, người nhìn thấy một lần đều nhịn không được ngoảnh lại nhìn lần nữa. Đặc biệt, Yến Tri An có đôi mắt giống hệt Cố Nhan Dung, là đôi mắt hồ ly hơi xếch lên. Nhìn tổng thể, Yến Tri An nhìn khá giống Yến Minh Hy.

Chính vì thế, Yến Tri An cần để người nhà họ Yến nhìn thấy cậu. Vốn còn đang băn khoăn làm cách nào để tiếp cận, thì Yến Minh Hy đã tự bước đến.

Yến Tri An mỉm cười nhìn người đối diện, như thể không phát hiện vẻ mặt cứng đơ, mất tự nhiên của đối phương. Bước chào hỏi coi như xong, cậu nhìn Giang Cẩn Diên cảnh giác mười phần đang đứng chắn trước mặt.

“Cậu không muốn ăn bánh nữa à?” Cậu hỏi.

Giang Cẩn Diên lườm Yến Minh Hy một cái, tươi cười với Yến Tri An, õng ẹo làm nũng: “Có.”

Sau đó muốn lôi kéo Yến Tri An vào trong sảnh. Mặc kệ người ở lại vẫn chưa kịp hồi thần.

“Xin phép đi trước.” Yến Tri An đúng lễ tạm biệt Yến Minh Hy.

Hai người sóng vai rời đi, để lại cho Yến Minh Hy bóng lưng tiêu sái.

Yến Minh Hy: “...” Anh vò đầu tóc của bản thân.

Lần này Giang Cẩn Diên lần nữa bước và sảnh lớn, những người muốn tạo quan hệ tốt với Giang gia đã nhìn thấy hắn. Họ liên tục đi về phía hắn chào hỏi.

Yến Tri An rất tri kỷ mượn cớ đi vệ sinh để tách khỏi đám người.

Nhìn bóng lưng bạn tốt của mình, Giang Cẩn Diên: “...”

Yến Tri An!

Đồ chó!! Sao cậu có thể không có tình người như thế. Giang Cẩn Diên khóc không nước mắt, hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ, muốn “uncrush” Yến Tri An!!!

Yến Tri An đi vào nhà vệ sinh, khi cậu chuẩn bị đi ra thì thấy một đôi chân chặn lại ở cửa, cậu bước trái, người đó bước trái, cậu bước phải, người đó bước phải.

Yến Tri An khó chịu cau mày, ánh mắt lạnh lùng ngước lên nhìn người nọ.

“Em trai, chơi với anh đi.” Người nọ ngả ngớn nói với cậu. Quanh thân gã toàn mùi rượu, chắc hẳn là say rồi.

Yến Tri An vốn không muốn dây dưa thêm, cậu định lách qua gã từ bên hông. Gã ta đương nhiên sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy, tay gã đưa lên, chắn trước mặt Yến Tri An, dồn cậu về phía tường.

“Em định đi đâu?” Gã ha ha cười hai tiếng, lưỡi liếm hàm trên, đôi mắt suồng sã khiến người khác phải ghê tởm.

Vẻ mặt Yến Tri An không giữ được bình tĩnh nữa. Bị hơi men từ người đàn ông nọ hun khiến dạ dày cậu cuộn lên từng đợt, cảm giác ghê tởm, buồn nôn xộc lên không báo trước. Viền mắt Yến Tri An đỏ lên, cậu giận dữ quát: “Cút!”

“Ha, đanh đá phết.” Gã liếm môi trên, cười nói: “Nhưng anh thích.”

Gã cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Yến Tri An. Trên người cậu luôn có mùi sách thoang thoảng, còn thêm một mùi hương thơm phát ra từ quần áo. Đúng là khiến người ta mê đắm. Gã đàn ông gần như đã không còn lý trí, càng ngày càng gần sát.

Yến Tri An hít sâu một hơi, gằn xuống cảm giác khó chịu nơi dạ dày, cậu nâng đầu gối lên đạp gã một cái. Đạp chân giữa của gã.

Gã ta ăn đau, gã rít một tiếng, tay che bộ phận quan trọng.

“Cậu dám!!” Gã giận dữ hét lên, tay vươn ra hòng muốn bóp cổ Yến Tri An. Nhưng gã là người say, còn bị cậu đá vào chỗ kia, đã không có bao nhiêu sức. Yến Tri An nhanh chóng né tránh bàn tay kia.

Chân cậu một lần nữa đưa lên, đạp thẳng vào eo của gã. Gã ta ngã sõng soài xuống nền gạch, không còn sức đứng lên.

Gã gô cổ lên chửi: “ĐM*, thắng điếm, mày dám ra tay với tao, mày biết tao là ai không?”

Hơ, gã là ai thì ai quan tâm. Yến Tri An trừng mắt, từ trên cao nhìn xuống gã ta. Góc nhìn của gã không thuận, nhìn từ dưới lên thấy ánh mắt cao ngạo của cậu, gã giận sôi máu nhưng không làm được gì.

Yến Tri An cười khinh, cậu không thèm nhìn lại một cái, quay lưng bỏ đi.

Trong nhà vệ sinh vọng lại tiếng hét đầy giận dữ của gã ta, “ĐM*, chúng mày trốn đâu hết rồi, tao thuê chúng để trốn chui trốn rủi hả.”

Có lẽ, gã đang hét lên với điện thoại.

Cậu vừa ra khỏi ngã rẽ thì bắt gặp một người. Là Yến Vân Ly, cậu ta cũng nhìn thấy cậu.

Lúc này, xung quanh không có ai cả, Yến Vân Ly không kiêng kỵ, nhìn Yến Tri An với ánh mắt thù hằn. Cậu cũng không tránh, trực tiếp đáp trả.

“Vân Ly, cháu đi đâu vậy.” Giọng Cố Khanh.

Yến Tri An đứng nơi khuất, Cố Khanh không nhìn thấy cậu.

Yến Vân Ly quay mặt đi, cậu ta nhìn cậu mình cười nói, “Trong kia nhiều người quá, hì hì.”

“Đừng đi lâu quá, mẹ cháu sẽ lo lắng đó.” Ông xoa đầu Yến Vân Ly, dịu dàng nói.

Cậu ta cũng đáp lại, “Dạ.”

Từ nãy đến giờ, Yến Tri An vẫn luôn nhìn về phía họ. Cậu như đang xem một vở kịch hài.

Yến Tri An trở lại sảnh tiệc. Vợ chồng Yến gia vẫn ở đó, cười cười nói nói với khách khứa khác trong bữa tiệc. Có vô vàn lời tán dương, tâng bốc đến với họ, lại chẳng biết sau lưng như thế nào.

Đáng mỉa mai sao!

Cậu cười, song nụ cười đó lại không tới đáy mắt.

Ở một góc, có một người nhìn thấy Yến Tri An, hắn đưa điện thoại lên, chụp một tấm. Hắn nhấp một ngụm rượu vang, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Người đó, nhìn rất thú vị đúng không?”

“Cậu đừng làm liều.” Người phụ nữ kia vờ khiển trách hắn, môi lại cười, cụng ly một cái, ánh mắt sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.