Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 16: Chương 16




Edit: Mều

Beta: Huyền

Chu Tài kích động chạy đến sân trước, Lâu Ngọc còn đang xem bệnh cho mọi người, Trân Cô đã ra trước đang cười híp mắt đứng một bên làm trợ thủ cho Lâu Ngọc, đưa giấy mài mức...

“Ta tới rồi.” Nhìn vợ mình cùng Trân Cô ngươi tới ta đi phối hợp hài hòa, trong lòng Chu Tài tự dưng cảm thấy buồn bực khó chịu, liền tiến đến không vui nói với Trân Cô.

“Một đại nam nhân như ngươi tay chân vụng về, sao mà so được với Trân Cô hả! Ngươi đứng sang một bên, đừng làm loạn nữa! Tiên sinh xem xong bệnh cho mọi người sớm, cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn! Chỗ này cũng không còn lại mấy người!” Đến phiên Thập Bát tẩu đặt mông ngồi trên chiếc ghế đối diện Lâu Ngọc, nói với Chu Tài. Nói xong lại kể với Lâu Ngọc, “Tiên sinh, ngực ta cứ đau như bị búa nện ấy, tối ngủ nhức đến mức không thở nổi, ngươi xem xem xem ta bị sao?”

“Ta khát, ngươi đi lấy chén nước đi.” Lâu Ngọc hơi nghiêng đầu, nói với Chu Tài.

Vừa nghe Lâu Ngọc muốn uống nước, Chu Tài lập tức quên giận dỗi, xoay người chạy đến bên phòng bếp tìm nước.

Trân Cô nhìn Chu Tài đã chạy xa, “Xì” một tiếng cười nói, “Ăn dấm!”

Tay Lâu Ngọc đang giữ sợi chỉ khẽ dừng một chút, khuôn mặt ửng hồng dưới lớp màng che, trong lòng thầm mắng Chu Tài một câu: Đồ ngốc!

“Trân Cô, hôm nay ngươi thoạt nhìn không giống mọi khi nhỉ? Có chuyện gì vui hả?” Thập Bát tẩu đứng lên, chờ Lâu Ngọc kê đơn cho mình, nhìn Trân Cô mang thần sắc vui vẻ, liền hỏi thẳng.

“Ngươi cũng vui vẻ đấy thôi? Có vợ Chu Tài xem bệnh cho người trong thôn mà!” Trân Cô cầm đơn thuốc từ tay Lâu ngọc, thổi qua nét mức, rồi đưa cho Thập Bát tẩu.

“Sao không vui cho được? Vợ Chu Tài đúng là bồ tát sống mà!” Thập Bát tẩu cầm lấy đơn thuốc, nàng không biết một chữ bẻ đôi, hai mắt nhìn chữ trên giấy như đang nhìn vàng vậy.

Lúc này, Chu Tài bưng một chén nước đi ra.

Lâu Ngọc nhận nước, uống một hớp nhỏ, lại đặt lại cái chén lên tay Chu Tài.

Mặc dù Chu Tài không làm thay việc của Trân Cô, nhưng giờ đang cầm chén nước đứng kế bên Lâu Ngọc, trong lòng hắn đã không còn bực bội, liền trợn đôi mắt to như chuông đồng, chăm chú nhìn từng cử động của Lâu Ngọc.

Thôn dân trong sân nhìn bộ dạng Chu Tài nhìn chằm chằm Lâu Ngọc, trong lòng chợt run rẩy: Ôi này, tiểu tử Chu Tài kia nhìn vợ cứ như sói đang nhìn thịt dê là sao hả!

...

Lâu Ngọc xem xong bệnh cho người ở thôn Hoàng Hoa, sau đó ở lại ăn bữa cơm với mấy món sở trường của Lý đại nương, cho đến khi mặt trời buông xuống lộ ra ánh chiều tà mới vội vã cùng Chu Tài lên xe về nhà.

Về đến nhà, Chu Tài vén rèm xe, Lâu Ngọc đang say ngủ trong chăn! Chu Tài chui vào xe, gặm cắn vài cái trên mặt Lâu Ngọc, hôn xong mới ôm cả người và chăn Lâu Ngọc xuống xe, đưa y về phòng.

Lâu Ngủ vừa ngủ liền ngủ thẳng tới nửa đêm, nửa đêm bị chọc tỉnh cũng bởi Chu Tài thừa dịp y say ngủ, lột sạch y phục của hai người làm chút chuyện gì đó.

Trừ đêm đầu tiên nửa say nửa tỉnh cùng Chu Tài hành phòng, trải qua mấy ngày, Lâu Ngọc viện cớ thân thể không tốt, không cho phép Chu Tài thật sự làm chuyện kia lần nữa. Mấy ngày như vậy cũng làm Chu Tài rất nhớ nhung, hơn nữa ban ngày hắn còn phải nén giận hồi lâu, mặc dù Chu Tài không hiểu được đó gọi là ghen tị và ăn dấm chua. Vì cả hai chuyện này hợp lại, Chu Tài mới có gan hùm mật gấu lợi dụng việc Lâu Ngọc mới ngủ vài canh giờ, vội vàng thoát y phục của cả hai, làm.

Chu Tài có thể đắc thủ dễ dàng như vậy, Lâu Ngọc cũng có nửa phần trách nhiệm. Ngày thường, người khác đều không thể đến gần Lâu Ngọc, có trách thì trách Lâu Ngọc từ lần đầu tiên gặp Chu Tài, y đã không chút đề phòng với hắn, hắn muốn tới gần thân thể y là điều dễ dàng, một ngày nào đó đầu óc Chu Tài có bệnh thừa dịp y ngủ ném y vào trong túi, có khi y cũng không biết mà tỉnh!

“Chu Tài... Ưhm... ” Lâu Ngọc tỉnh, thấy Chu Tài đang đè lên người y, lấy tay đẩy hắn ra.

“Vợ... Ta muốn làm...” Chu Tài bắt được hai tay Lâu Ngọc, đè lên đầu, cự mãng nóng hổi chôn trong thân thể Lâu Ngọc không ngừng va chạm, chọc cho Lâu Ngọc bật lên một tiếng kêu yếu ớt.

“Ngươi... Vô lại...A...” Mặt Lâu Ngọc đỏ bừng, hô hấp bắt đầu dồn dập, toàn thân mềm nhũn, thắt lưng dãy dụa muốn rời khỏi Chu Tài, khiến Chu Tài càng làm càng hăng.

“Ngươi đã lâu không để ta làm!” Chu Tài vừa trừu động hạ thân, vừa cắn lấy vành tai tinh xảo của Lâu Ngọc, “Ta muốn đi vào trong thân thể vợ!”

“Ưm... Không phải chỉ mới mấy ngàỷ sao!... Um...” Chu Tài trượt đầu lưỡi ướt át vào trong miệng Lâu Ngọc, không ngừng cuốn lấy đầu lưỡi thơm ngon bên trong, vừa cắn vừa mút. Lâu Ngọc không thể nói ra lời, tiếng rên rỉ bị chặn lại, trong cơn mê muội y chỉ băn khoăn liệu Chu Lài có cắn bị thương đầu lưỡi của y hay không. Cái hôn của Chu Tài trước nay đều cuồng dã, thô lỗ, bá đạo...

Đợi cho đến khi đôi môi Lâu Ngọc bị hôn đến sưng đỏ, Chu Tài bắt đầu hôn lên xương quai xanh tinh mỹ, Lâu Ngọc cũng không từ chối, híp hai mắt híp, buông lỏng thân thể...

Chu Tài thấy Lâu Ngọc ngừng chống cự, liền nới lỏng đôi tay đang bị hắn nắm chặt trên đầu, nhấc đôi chân thon dài trắng nõn của Lâu Ngọc lên, nâng thắt lưng tràn đầy lực lượng, một lần lại một lần đưa vật khổng lồ kia vào huyệt động hồng phấn ấm áp của Lâu Ngọc...

“Vợ...Thích không?” Chu Tài thả chậm tốc độ, dùng tay gạt đi sợi tóc ẩm ướt khẽ xòa xuống che đi khuôn mặt Lâu Ngọc.

“Ta nói không thích, ngươi sẽ không làm sao?” Lâu Ngọc đưa tay chạm vào làn gương mặt to da đen đang phiếm hồng trong cơn kích tình của Chi Tàu, đầu ngón tay chạm đến mắt Chu Tài.

“Giờ ta không biết làm, nên làm không tốt. Làm nhiều, giỏi rồi, vợ sẽ thích!” Hạ thân Chu Tài ngừng ra vào, nhìn vào mắt Lâu Ngọc, chân thành nói, “Mới ban đầu, ta không giỏi giết heo. Giết nhiều, bây giờ rất lợi hại, người trong trấn đều nói ta giết heo giỏi nhất!”

“Đồ ngốc...” Lâu Ngọc cúi đầu nở nụ cười, hai chân quấn lên vòng eo tráng kiện, tay ngọc vòng lên cổ Chu Tài, kéo Chu Tài đang còn ngây ngốc, hôn lên đôi môi dày của hắn.

“Vợ, lần đầu tiên ngươi hôn ta đó!” Chu Tài gào lên một tiếng, hai tay ôm lấy khuôn mặt Lâu Ngọc, hôn loạn trên mặt y hôn một hồi.

“Ngươi phải lề mề như vậy sao?” Lâu Ngọc đẩy Chu Tài, đôi mắt hẹp dài động lòng người híp lại nhìn Chu Tài, hờn giận nói, “Làm xong đi rồi ngủ đàng hoàng! Ta mệt rồi!”

“Ah!” Chu Tài đáp một tiếng, bàn tay to nắm chặt lấy thắt lưng Lâu Ngọc, di chuyển như mưa rền gió dữ, nghe Lâu Ngọc phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người, ra vào càng thêm điên cuồng...

....

Chu Tài cùng Lâu Ngọc lăn qua lăn lại cả một dêm, trái nghiêng phải nghiêng áp dụng mấy tư thế có trong quyển sách Thượng Quan Nhàn để lại lên người Lâu Ngọc một lần.

Lâu Ngọc thấy Chu Tài làm nhiều kiểu, hỏi ra mới biết là do sư phụ mình tạo nghiệt, thầm ảo não với sư phụ mình: Làm gì có sư phụ nào đối xử với đồ đệ mình như thế?

Chu Tài làm xong, cả người thoải mái, ôm lấy Lâu Ngọc đã mệt đến bất tỉnh tới thùng gỗ đã đổ đầy nước ấm tắm rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, đổi chăn, đặt Lâu Ngọc lên giường nghỉ ngơi. Sau đó xách chó nhỏ Tiểu Bạch ngủ ngoài cửa phòng vào đặt bên giường cùng Lâu Ngọc, lúc này Chu Tài mới thu thập dụng cụ giết heo đi ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.