Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 17: Chương 17




Edit: Mều

Beta: Huyền

Kể từ khi Chu Tài và Lâu Ngọc trở về từ thôn Hoàng Hoa đã hơn nửa tháng, quán thịt heo của Chu Tài làm ăn càng ngày càng khá, làm ăn tốt đến mức thịt heo quán Chu Tài mỗi ngày đều cháy hàng! Lại nói Lâu Ngọc chữa bệnh từ thiện ở thôn Hoàng Hoa cũng dẫn đến một hồi sóng gió...

Dân làng thôn Hoàng Hoa cầm đơn thuốc Lâu Ngọc kê đến tiệm thuốc ở trên trấn bốc thuốc, khiến cho Lý chưởng quỹ ở tiệm khi nhìn thấy đơn thuốc kinh ngạc đến mức hai con ngươi nhìn như muốn rụng ra đến nơi, sau khi nghe ngóng mới phát hiện tất cả đều do một tay vợ Chu Tài viết ra. Lý chưởng quỹ cầu hiền nhược khát mỗi ngày bắt đầu chú ý đến quán thịt heo của Chu Tài, mượn lúc mua thịt lôi kéo làm quen, hi vọng Chu Tài có thể dẫn ông đi gặp Lâu Ngọc một chút, tất nhiên Chu Tài không chịu, mỗi lần gặp Lý chưởng quỹ đều không cho ông mặt mũi, tuy nhiên Lý chưởng quỹ da mặt cũng dày, vẫn đến mỗi ngày.. .

Dân chúng trong ngoài trấn đều nghe nói Lâu Ngọc có y thuật rất giỏi, lại thấy dân thôn Hoàng Hoa nhiều năm bệnh tật được đều được Lâu Ngọc chữa khỏi hết, bọn hộ cũng giống như Lý chưởng quỹ, mượn cớ mua thịt mà cầu chữa bệnh là chủ yếu...

Lâu Ngọc càng ngày càng thích ngủ, Chu Tài sợ Lâu Ngọc sẽ mệt mỏi, lần nào cũng không chịu dẫn người về nhà gặp Lâu Ngọc, trừ cái người tình trạng có vẻ nghiêm trọng này không gấp không được. Nhưng trên trấn xuất hiện thần y, dân chúng không còn muốn đi tìm đại phu xem bệnh cho họ nữa! Cho dù là bị cảm mạo, họ cũng hi vọng được Lâu Ngọc khám cho thì trong lòng mới an tâm được!

Hôm nay, Chu Tài bán thịt xong, dẫn theo một người tuổi còn khá trẻ sắc mặt tái nhợt về nhà. Người trẻ tuổi kia cả đoạn đường đi theo sau Chu Tài đều ho ra máu, đi đứng run rẩy, vừa nhìn cũng biết đang bị bệnh nặng.

“Ngươi đứng đây, ta vào gọi vợ ta.” Chu Tài để người trẻ tuổi đứng ở sân, còn mình thì mở cửa phòng vào tìm Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc đang vẽ tranh trong phòng, thấy Chu Tài, ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười, “Về rồi!”

“Vợ, hôm nay ngươi dậy thật sớm!”Chu Tài lại gần, ôm lấy, hôn một cái lên mặt Lâu Ngọc, “Mệt không?”

“Ngươi mang người về cùng?” Lâu Ngọc đặt bút lên bút thạch.

“Mặt hắn trắng bệch, còn ho ra máu, bệnh nặng!” Chu Tài cầm chén trên bàn, uống một ngụm nước lớn, đưa tay lên lau miệng, nói.

“Ta đi xem một chút!” Lâu Ngọc lấy chiếc mũ che trong bình phong mang theo, đi ra bên ngoài.

Chu Tài lại uống thêm mấy ngụm nước lớn “Ừng ực....Ừng ực... ”, lúc này mới đặt chén xuống theo sát Lâu Ngọc ra ngoài.

“Tư Mã Thính Phong?” Lâu Ngọc thấy người trong sân, hít sâu một hơi, “Người nào khiến ngươi bị thương thành như vậy?”

Người trẻ tuổi trong sân đã suýt phải đi uống trà nói chuyện phiếm với Diêm Vương rồi, đúng là Thiên Phách thiếu đảo chủ Tư Mã Thính Phong. Võ công của Tư Mã Thính Phong đứng hàng thứ ba trên bảng Giang hồ tân tú, người có thế khiến cho gã bị thương đến như vậy chắc chắn phải là một cao thủ! Người nào có lá gan lớn như vậy, không nhìn Thiên Phách đảo sau lưng Tư Mã Thính Phong sao, dám hạ độc thủ với thiếu đảo chủ Thiên Phách đảo như vậy?

Tư Mã Thính Phong đang khom lưng ho khan nghe được giọng nói, liền ngẩng đầu lên nhìn Lâu Ngọc, trên gương mặt tái nhợt lóe lên hi vọng, đặt xuống khăn tay đang che mặt, vui mừng hỏi, “Lâu Ngọc công tử?”

“Chu Tài, dìu Tư Mã công tử vào phòng nằm.” Lâu Ngọc nói với Chu Tài đang đứng bên canh ngây ngốc.

Vợ biết người này! Người này biết vợ! Trong đầu Chu Tài lặp đi lặp hai ý nghĩ này.Cho đến khi Lâu Ngọc gọi hắn, hắn mới chạy tới, sắc mặt không lành dìu Tư Mã Thính Phong vào phòng trống nằm.

“Tâm mạch của ngươi bị chấn thương, trúng Hắc Thi độc.” Lâu Ngọc dùng chỉ bắt mạch, thu chỉ lại nói.

“Ta đụng phải Hắc Sơn ở sườn núi, bị gã đả thương!” Tư Mã Thính Phong vừa nói, vừa ho ra một bãi máu.

Lâu Ngọc cầm một viên đan dược đỏ hồng như máu bắn thẳng vào miệng Tư Mã Thính Phong, sau đó dùng ngân châm cắm lên mấy yếu huyệt lớn trên người gã, rồi nói với Chu Tài, “Mang một thùng gỗ lớn vào đây, đổ nước nóng bên trong.”

Khi Chu Tài chuẩn bị xong nước, Lâu Ngọc đổ phân nửa bình thuốc bột trắng vào, liền thấy nước bên trong thùng sôi lên sùng sục như bị đun nóng, lại bốc lên một đám bọt khí còn phàn phất phấn trắng.

“Cởi quần áo vào trong thùng ngâm!” Lâu Ngọc nhìn Tư Mã Thính Phong đã không còn ho ra máu nữa.

“Vợ, nước này đang sôi, cũng không phải là giết heo cạo lông, người này mà vào, sẽ bỏng chết đó!” Chu Tài nhìn Lâu ngọc, kinh ngạc há to miệng.

“Đúng đó! Lâu Ngọc công tử, này...” Tư Mã Thính Phong nhìn nước trong thùng đang bốc hơi “xì... xì”, trong bụng mang theo nghi ngờ giống Chu Tài.

“Không phỏng đâu! Ngâm chín canh giờ rồi mới ra ngoài!” Lâu Ngọc nói xong, kéo Chu Tài ra bên ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

“Vợ, thật sự không nghiêm trọng sao?”

“Ngâm thuốc, châm cứu nữa, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao!”

...

Tư Mã Thính Phong trong phòng nghe Lâu Ngọc và Chu Tài nói chuyện với nhau, trong lòng an tâm, cởi quần áo ra, nhảy vào trong thùng, đúng như lời Lâu Ngọc, nước kia ấm, không nóng!

Tư Mã Thính Phong ở trong phòng ngâm thuốc, Lâu Ngọc và Chu Tài ở bên ngoài trải qua cuộc sống gia đình bình thường như mọi ngày. Nghe Lâu Ngọc cùng Chu Tài trải qua cuộc sống một ngày, trong lòng Tư Mã Thính Phong thầm nghĩ: Lâu Ngọc công tử thật sự thành đôi với cái tên giết heo kia sao? Đáng tiếc Chu Tài không biết võ công, làm thế nào chống đỡ với thế lực của Hắc Sơn đang thèm muốn Lâu Ngọc! Uổng công có mỹ nhân, lại không thể bảo vệ được! Thật đáng tiếc...

Đêm đến, Chu Tài mở cửa phòng, cầm bộ quần áo ném cho Tư Mã Thính Phong, “Chín canh giờ!”

Tư Mã Thính Phong thấy Chu Tài đi ra ngoài khép cửa lại, mới vịn thành thùng đứng lên, ra ngoài, mặc y phục, sờ sờ bụng: Thật đói quá! Kể từ hơn nửa tháng trước bị thương tới nay, đây là lần đầu tiên có cảm giác muốn ăn! Thần y không hổ là thần y!

Tư Mã Thính Phong vuốt bụng khỏi phòng tìm đồ ăn, mở cửa liền thấy Chu Tài đứng cạnh cửa, thấy gã ra ngoài, nói, “Ta đổ nước.”

“Đa tạ!”Tư Mã Thính Phong ôm quyền nói cảm ơn Chu Tài.

Chu Tài nhìn Tư Mã Thính Phong một cái, không nói gì, nghiêm mặt vào phòng.

Tư Mã Thính phong lắc lắc đầu, thầm nói: “Kỳ quái, sao hắn giống như có địch ý với ta nhỉ?”

Tư Mã Thánh Phong đi tới đại sảnh ngồi, rót chén nước, chậm rãi uống.

Tư Mã Thính Phong uống đến chén thứ tư, Chu Tài bưng một khay mộc đến, ở trên là cơm và thức ăn. Lâu Ngọc cầm theo bát đũa đi sau Chu Tài. Chó nhỏ Tiểu Bạch trên miệng ngậm một cục xương theo sát Lâu Ngọc.

Không ngờ đẹp đến vậy! Tư Mã Thính Phong nhìn Lâu Ngọc đã bỏ mũ xuống, trong lòng cảm thán! Khó trách có nhiều thiếu hiệp công tử trên giang hồ chạy đi tìm người như vậy!

“Chu Tài thấy Tư Mã Thính Phong nhìn chằm chằm Lâu Ngọc, chân mày nhếch lên, chân đạp lên chiếc ghế gã đang ngồi, khẩu khí hung ác nói, “Ăn cơm!”

“Ta không có ý kia với vợ ngươi, không cần phải có địch ý với ta!”Tư Mã Thính Phong rốt cuộc cũng hiểu được sao Chu Tài đối xử với mình khác với khi mới gặp như vậy, liền cười nịnh nói. Chỉ là gương mặt trắng bệch cùng bộ cười nịnh, còn khó nhìn hơn thập bát quỷ dưới địa phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.