Thiếu Niên Ca Hành

Chương 93: Chương 93: Thanh kiếm sát sinh




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Năm vị trưởng lão nhìn nhau một lượt, không phải bọn họ chưa nghe nói mấy năm nay Tống Yến Hồi nhận một đệ tử thiên phú tuyệt hảo, thế nhưng chẳng qua chỉ là một đệ tử trẻ tuổi, liệu gây được bao nhiêu sóng gió? Chẳng qua là nhiều năm nữa sẽ trở thành một Tống Yến Hồi khác mà thôi. Thêm một kiếm khách như vậy có vẻ không lợi ích gì cho Vô Song thành. Cho nên bọn họ không để ý tới, thế nhưng lúc này trong mắt họ đều toát ra ánh sáng sắc bén.

Như một con chim ưng.

Vô Song Kiếm Hạp, đó là một thứ vũ khí mà các đời thành chủ Vô Song thành quý trọng như mạng nhưng lại không thể không gác xó. Trong hộp kiếm này có mười hai thanh phi kiếm, một thanh trường kiếm, do thành chủ đầu tiên lưu lại, năm đó thành chủ dùng máu nuôi kiếm, cuối cùng đạt tới mức tâm kiếm hợp nhất, có thể khống chế cùng lúc tất cả các thanh kiếm trong hộp kiếm, phi kiếm bay lượn lấy đầu người, một mình độc bộ thiên hạ. Nhưng năm trăm năm sau lại không ai đánh thức được hộp kiếm nữa, không ngờ Tống Yến Hồi lại tìm được người như vậy.

“Hơn nữa với tuổi tác của hắn không ngờ lại khống chế được năm thanh phi kiếm.” Đại trưởng lão nhíu mày.

Diệp Tùng Đào kinh hãi, đương nhiên hắn cũng nghe nói tới truyền thuyết về Vô Song Kiếm Hạp, nhưng thấy thiếu niên trước mắt vẫn trẻ tuổi, hoàn toàn không ngờ trong tay hắn lại là Vô Song Kiếm Hạp trong truyền thuyết. Năm luồng hàn quang lóe lên, hắn vội vàng rút đao ngăn cản. Hắn cũng là đệ tử kiệt xuất trong số đệ tử Vô Song thành đời trước, chẳng qua không địch lại Tống Yến Hồi nên rời khỏi Vô Song thành, một mình xông xáo giang hồ. Nhưng hiện giờ cảnh giới của hắn kém xa Tống Yến Hồi, năm vị trưởng lão tìm hắn về chẳng qua do thân phận của hắn, đồng thời hắn dễ khống chế hơn Tống Yến Hồi võ nghệ cao siêu, làm một con rối có tiếng mà không có miếng là được.

Nhưng Diệp Tùng Đào không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn nhẫn nhịn mấy chục năm mới có một cơ hội như vậy, không muốn bỏ qua. Cho nên hắn rút thanh Đoạn Hồn đao, chém thẳng một đao tới. Đao khí như nước, hùng hồn bá đạo.

Hắn lao nhanh tới quát: “Phi kiếm thuật thì đã sao, Đoạn Hồn đao của ta sợ ngươi chắc?” Một đoa chém bay hai thanh phi kiếm, xoay người lại tránh né một thanh khác, lại vung đao chém rơi một thanh nữa.

Chỉ còn một thanh! Diệp Tùng Đào thầm nghĩ, thanh Nhiễu Chỉ Nhu đột nhiên đổi hướng, bay từ dưới người chếch lên, hắn đột nhiên vươn tay phải nắm lấy thanh phi kiếm này, trong lòng hết sức vui mừng: Chặn được rồi! Chặn được rồi! Ta chặn được cả năm thanh phi kiếm rồi!

Lại thấy một luồng sáng lạnh đột nhiên đánh úp tới, hắn ngẩng đầu, chứng kiến một thanh phi kiếm bay thẳng tới, nhắm thẳng vào giữa trán hắn, thân kiếm nhanh chóng xoay tròn như lúc nào cũng có thể đâm thêm một tấc. Hai chân Diệp Tùng Đào mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Vô Song cười nói: “Đao của ngươi tên là Đoạn Phách, thanh phi kiếm này của ta tên là ‘Sát Sinh’, cũng coi như hợp với ngươi.”

“Là Đoạn Hồn, không phải Đoạn Phách.” Lô Ngọc Địch nhắc nhở.

Vô Song gật đầu: “À, là Đoạn Hồn đao của Điệp Tùng Tử.”

Lô Ngọc Địch bất đắc dĩ đáp: “Là Diệp Tùng Đào.”

Vô Song tặc lưỡi: “Thèm ăn hạt thông quá!”

“Yến Hồi, ngươi nhận một đệ tử tốt, có thể khống chế đồng thời sáu thanh phi kiếm. Tư chất như vậy, trăm năm qua Vô Song thành còn không có tới một người.” Đại trưởng lão mở miệng: “Có điều giơ kiếm vào trưởng bối sư môn như vậy có phải bất kính quá không.”

“Bất kính?” Vô Song đột nhiên ngoắc ngón tay, thanh Sát Sinh đột nhiên xoay vòng bắn thẳng về phía đại trưởng lão.

Đại trưởng lão mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng vung ống tay áo, thanh phi kiếm này dừng lại cách người hắn một thước. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, thản nhiên nói: “Còn trẻ mà thiên phú cao siêu như vậy, đáng được khen ngợi. Nhưng làm vậy thật đúng là không để trưởng bối vào mắt.”

“Lão già nhà ngươi thật lợi hại, sao ngươi không làm thành chủ?” Vô Song hứng thú nhìn ông lão với gương mặt có vẻ hiền từ này.

Đại trưởng lão lắc đầu: “Ta đã già rồi.”

“Ta còn rất trẻ, ngươi cảm thấy ta có làm thành chủ được không?” Vô Song nhướn mày.

Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn Tống Yến Hồi, trầm giọng nói: “Yến Hồi, ngươi bồi dưỡng được một chủ nhân Vô Song Kiếm Hạp.”

Tống Yến Hồi gật đầu: “Đúng.”

“Người như vậy nên dẫn Vô Song thành trở lại thời khắc thiên hạ vô song chân chính.” Ánh mắt đại trưởng lão lạnh băng.

Ánh mắt Tống Yến Hồi đột nhiên trở nên mờ mịt, miệng lẩm bẩm: “Vận mệnh một tòa thành phải đặt lên tay một đứa trẻ hay sao?”

“Sư phụ, tuy trí nhớ của ta không tốt nhưng ta không phải trẻ con đâu nhé. Ta là Vô Song, vô song trong thiên hạ vô song. Từ khi ta được gọi như vậy có phải đã định sẵn sẽ lên làm thành chủ rồi không?” Vô Song thu lại năm thanh phi kiếm, cõng hộp kiếm đứng lên nói: “Sư phụ, nhường chỗ nào.”

Không ngờ Tống Yến Hồi lại thật sự đứng lên theo câu nói này, Vô Song xoay người định ngồi xuống.

“To gan!” Một vị trưởng lão đứng dậy gầm lên: “Cho dù ngươi là chủ nhân của Vô Song Kiếm Hạp, không được ngũ lão chúng ta tán thành, ngươi cũng không thể ngồi lên vị trí này!”

“Ta cứ ngồi đấy.” Vô Song đặt hộp kiếm trước mặt, rồi ngồi thẳng xuống: “Thì sao?”

Trưởng lão kia đột nhiên bước tới một bước, Vô Song lập tức mở hộp kiếm.

Phi kiếm.

Mười thanh!

Vân Toa, Khinh Sương, Phong Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, Tuyệt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu.

Đồng loạt bay tới trước mặt trưởng lão kia. Trưởng lão kia dừng bước, kinh hãi tới biến sắc.

Vô Song mỉm cười: “Ông già, ngươi nói xem, ta có ngồi vào chỗ này được không?”

Đại trưởng lão gật đầu nói: “Được.”

“Hay lắm.” Vô Song cười nói: “Nghe năm vị trưởng lão nói có khách sắp tới, vậy mời dẫn bổn thành chủ tới gặp nào.”

Ngoài Vô Song thành, một đội nhân mã đang chuẩn bị vào thành. Chính giữa đoàn xe là một cỗ xe ngựa nóc vàng, người ngồi trong xe vén mành, để lộ một gương mặt non nớt, là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi. Đứa trẻ kia liếc mắt nhìn ra ngoài rồi nói với một người khác trong xe ngựa: “Chủ nhân, đến rồi!”

Người kia ngồi rất ngay ngắn tại đó, gương mặt tuấn tú, thần thái nho nhã, nhưng vẫn luôn nhắm mắt, chỉ gật đầu: “Dựa theo ước định, mấy lão gia tử kia chắc đã chuẩn bị. Bảo với đoàn xe trực tiếp vào thành.”

Đứa bé kia lại lắc đầu đáp: “Người giữa cửa nói là không cho vào.”

“Không cho vào?” Giọng nói của người kia toát lên vẻ kinh ngạc.

“Xin hỏi công tử dưới thành họ Tiêu phải không?” Một giọng nói bỗng truyền tới.

Đứa bé vội vàng vén mành nhìn lên trên.

“Ai vậy?” Người trong xe ngựa hỏi.

“Là một thiếu niên mặc đồ màu trắng, bên cạnh là một cái hội rất dài.” Đứa bé đáp.

Đứa bé vừa nói xong, thiếu niên trên thành đã ôm chiếc hộp nhảy xuống trước mặt hắn, trực tiếp kéo tung tấm mành của xe ngựa.

“To gan!” Đứa bé quát lớn. Đồng thời, tất cả người hầu xung quanh xe ngựa lập tức rút đao.

“Tại hạ tân thành chủ Vô Song của Vô Song thành, có việc muốn tâm sự với Tiêu công tử.” Vô Song nhếch miệng cười.

Đứa bé trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào công tử vẫn nho nhã chẳng khác gì lúc trước, nhưng công tử kia chỉ do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

“Hân hạnh được gặp mặt, tại hạ Tiêu Sùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.