Thiếu Niên Ca Hành

Chương 94: Chương 94: Thiên nhân thiên diện




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Cửu Tiêu thành.

Lôi Vô Kiệt ôm chặt lấy Đường Liên kêu khóc: “Đại sư huynh, gặp được ngươi thật tốt quá. Một bầy sát thủ chẳng hiểu sao lại muốn giết chúng ta, hơn nữa chúng càng lúc càng lợi hại. Ngươi tới thật tốt quá. Nào Tiêu Sắt, chúng ta dẫn đại sư huynh quay ngược lại, đánh cho đám người kia một trận!”

Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn Lôi Vô Kiệt, không buồn để ý tới hắn, chỉ nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho một vò Điêu Hoa Nhưỡng, thêm bốn năm món điểm tâm. Nghe nói bánh hoa quế của Cửu Tiêu thành không tệ, cho một phần luôn nhé.”

Đường Liên bất đắc dĩ: “Hai người các ngươi, một coi ta là thị vệ, một coi ta như túi tiền. Không xốc được chút khí khái của đệ tử Tuyết Nguyệt thành à?”

“Khí khái cái gì đây, ngươi không thấy sát thủ đó thôi, thanh kiếm lớn như cái ván cửa mà tới tay hắn lại linh hoạt như mũi kim thêu hoa. Ta và Lý Phàm Tùng đệ tử Đạo Kiếm Tiên hai người liên thủ đánh không lại một mình!” Lôi Vô Kiệt tức tối nói.

“Sát thủ nào mà mạnh vậy?” Đường Liên cũng kinh ngạc.

“Là Ám Hà, còn là năm sát thủ đỉnh cao. Người Lôi Vô Kiệt vừa nói là sát thủ của Tô gia, dùng một thanh kiếm lớn, tên là Tô Xương Ly.” Tiêu Sắt gạt Lôi Vô Kiệt đang định nói tiếp một tràng, lên tiếng trước.

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, tên là Tô Xương Ly.”

Đường Liên suy nghĩ rồi nói: “Ám Hà là tổ chức sát thủ thần bí nhất trên giang hồ, tồn tại từ thời tiền triều, còn sớm hơn Tuyết Nguyệt thành cả trăm năm. Nhưng trên giang hồ lại rất ít tin tức về bọn họ. Tuy nhiên dẫu sao cũng có chút dấu vết lưu lại, không ít sát thủ tuy không rõ tên thật nhưng người giang hồ lại đặt danh hiệu cho họ. Tô Xương Ly mà các ngươi gặp chắc là sát thủ có danh hiệu ‘Đại Kiếm’, bên cạnh hắn còn hai người.”

“Có, một cô gái mặc áo đỏ chơi hoa, với một cô mặc áo tím.” Lôi Vô Kiệt gật đầu nói.

“Đó là ‘Hoa Yêu’ và ‘Tử Mị’, ba người này thường hành động cùng nhau, xem như khá nổi danh trong số sát thủ của Ám Hà.” Đường Liên nói.

“Như vậy mà mới là ‘xem như khá nổi danh’?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, rất nổi danh thì phải là ‘Tri Tán Quỷ’. Nghe nói thường cầm dù xuất hiện trong ngày mưa, đoạt mạng như ma quỷ. Đó là sát thủ tầm cỡ truyền thuyết rồi, nhưng đã mười mấy năm rồi chưa hiện thân. Nghe nói đã chết rồi.” Đường Liên gật đầu nói.

Tư Không Thiên Lạc vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Ta từng nghe phụ thân nhắc tới Tri Tán Quỷ rồi, hình như năm xưa hắn là sát thủ đệ nhất của Ám Hà.”

“Vậy sư huynh, ngươi nói xem bốn người chúng ta quay trở lại có đánh thắng được họ không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Cái này thì không vấn đề.” Đường Liên cười nói.

“Sư huynh thật khí phách, không như ai đó chỉ biết chạy!” Lôi Vô Kiệt giơ ngón tay cái: “Nhưng bỏ qua thôi, chúng ta người lớn không chấp trẻ nhỏ. Cứ mau mau chạy về Lôi gia bảo đã.”

“Ngươi vội về Lôi gia bảo như vậy là muốn tham gia ‘Anh Hùng yến’ của Lôi gia bảo?” Đường Liên đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, mãi năm nay Lôi gia bảo mới được tổ chức Anh Hùng yến. Ta thân là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Lôi gia bảo, có nóng lòng trở về cũng dễ hiểu thôi mà.” Lôi Vô Kiệt bị nói trúng tâm tư, bèn gãi đầu: “Đúng rồi... sư huynh...”

“Cái gì?” Đường Liên thấy Lôi Vô Kiệt đột nhiên ngó đông ngó tây, có vẻ khó hiểu.

Tiêu Sắt lạnh lùng lườm Lôi Vô Kiệt một cái nói: “Hắn muốn hỏi ngươi, ngươi đã đến đây, vậy Diệp Nhược Y đâu rồi?”

Đường Liên giờ mới hiểu ra, cười nói: “Lôi Vô Kiệt ơi là Lôi Vô Kiệt, bị người ta đuổi giết tới chân trời góc biển rồi còn nghĩ tới nhi nữ tình trường.”

Tiêu Sắt rót một chén Điêu Hoa Nhưỡng vừa được đưa lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Năm đó sư huynh bị đuổi giết tới chân tời góc biển, chẳng phải cũng gặp tình nhân cũ à?”

Đường Liên nhận lấy rượu uống một chén: “Là chuyện thường của con người thôi mà.”

Tiêu Sắt mỉm cười, ánh mắt bỗng lóe lên sắc tím.

Đường Liên rót một chén rượu, đưa cho Lôi Vô Kiệt: “Ngươi cũng uống một chén đi.”

Lôi Vô Kiệt nhận lấy chén rượu, lại thấy Tiêu Sắt đột nhiên vung tay áo, đánh bay chén rượu kia lên trời. Nước rượu chảy xuống, khóe miệng Đường Liên nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ngón tay vạch một cái, làn nước lập tức đóng băng. Đường Liên nắm lấy mũi băng đó đâm thẳng vào đầu Tiêu Sắt.

“Sư huynh!” Lôi Vô Kiệt kinh hãi.

Tiêu Sắt mặt không đổi sắc, một thanh trường thương lướt sát qua qua tóc hắn, đánh tan mũi băng đó. Đường Liên mỉm cười lui lại ba bước, gương mặt chẳng còn vẻ chính nghĩa lẫm liệt vừa rồi mà nở nụ cười âm tà: “Sao ngươi nhìn ra?”

“Ngươi trông rất giống Đường Liên, giọng điệu cũng giống, ngay ngữ điệu khi nói chuyện cũng giống hệt, thậm chí bắt chước cả dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt. Thế nhưng có một điều ngươi không biết, chỉ cần nhắc tới việc nam nữ, Đường Liên sẽ đỏ mặt. Hình như ngươi không học được điểm này.” Tiêu Sắt thản nhiên uống một chén rượu.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc hỏi Tiêu Sắt: “Tên này không phải đại sư huynh?”

“Công phu đóng băng nước vừa rồi cần nội lực cực kỳ âm hàn mới có thể làm được. Đại sư huynh tu luyện nội lực chân truyền của đại sư tôn, đi theo con đường thuần dương chí cương. Người này không thể là đại sư huynh.” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương trong tay, thần sắc nghiêm túc.

Đường Liên kia bị vạch trần cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ nhìn Tiêu Sắt nói: “Lời ngươi nói ta tin tám phần, còn hai phần ta không tin. Vừa rồi ta thấy trong mắt ngươi lóe lên ánh sáng tím, đó là võ công gì vậy?”

“Ngươi muốn biết lắm sao?” Tiêu Sắt xoay chén rượu trong tay.

“Rất muốn biết.” Đường Liên giả gật đầu.

“Tiêu Sắt buông chén rượu xuống: “Vậy nói cho ta, ngươi là ai?”

Đường Liên giả đột nhiên xoat tay lên mặt, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần: “Ta là cô ấy.”

Lôi Vô Kiệt kinh hãi biến sắc: “Nhược Y?”

Đường Liên giả lại mỉm cười âm tà, giơ tay quệt lên mặt một cái: “Hay là hắn?” Lại một gương mặt góc cạnh rõ ràng, mang vẻ nghiêm túc, chính là Tô Xương Ly đã đuổi giết bọn họ hôm qua.

“Là ngươi!” Lôi Vô Kiệt kinh hãi.

“Không, không phải.” Tiêu Sắt lắc đầu.

Đường Liên nhanh chóng giơ tay quệt lên mặt, lúc thì là cô gái xinh đẹp, lúc lại là nam nhân mặt có vết sẹo đao, lúc lại là bà lão tám mươi tuổi, lúc lại là một gương mặt đứa trẻ, chỉ có nụ cười âm tà trước sau vẫn không đổi. Lôi Vô Kiệt càng nhìn càng kinh hãi, tay cầm thương của Tư Không Thiên Lạc đã đổ mồ hôi, bàn tay nắm chén rượu của Tiêu Sắt cũng càng ngày càng chặt.

Hình ảnh này thật quá quỷ dị.

Cuối cùng gương mặt kia ngừng lại ở một vẻ kỳ quái nhất. Không ngờ một nửa là cô gái xinh đẹp, một nửa là nam tử mặt sẹo. Hắn mỉm cười với Tiêu Sắt, giọng nói cũng hóa thành lúc nam lúc nữ: “Ám Hà Mộ gia, Mộ Anh.”

Tiêu Sắt trầm giọng thốt lên danh hiệu khiến rất nhiều người trên giang hồ nghe danh mà sợ vỡ mật: “Thiên Diện Quỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.