Tan học, rốt cuộc Dung Duyệt cũng nhận được tin nhắn của Thẩm Miên.
Thẩm Miên: Chào buổi sáng.
Dung Duyệt nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần mới cân nhắc rep một câu có vẻ hơi đáng yêu.
Dung Duyệt: Tan học rồi, không còn sớm nữa đâu. 。( ̄~ ̄;)
Thẩm Miên: Hôm nay anh rất bận.
Dung Duyệt: Hm.
Thẩm Miên: 1/10 anh sẽ về gặp nhóc.
Dung Duyệt:...
Dung Duyệt nhìn dòng chữ chằm chằm, tiếp tục bấm bàn phím trên màn hình điện thoại một cách mãn nguyện.
Sau khi tan học, bạn cùng lớp lần lượt ra về. Tiếng bước chân đi qua đi lại rơi bên cạnh Dung Duyệt, nó lập tức cất điện thoại di động, định rời khỏi lớp.
“Dung Duyệt! Đừng hòng chạy!” Lăng Tiêu thấy Dung Duyệt đang thu dọn cặp sách, tức khắc chạy tới, không cho nó nhúc nhích.
Dung Duyệt vẫn bị Lăng Tiêu bắt đi làm tuyển thủ của đội bóng rổ. Lăng Tiêu chỉ yêu cầu Dung Duyệt đến góp nhân số, nó vào sân chỉ cần ngoan ngoãn đứng ném ba điểm là được rồi.
Trận đấu diễn ra hơn một giờ. Ban đầu chỉ là bạn bè giao hữu với nhau, đến hiệp hai, Lương Hạo đột nhiên gia nhập, đứng đối diện Dung Duyệt.
Lăng Tiêu thót tim, định để Dung Duyệt đi trước một bước.
Đúng lúc bóng rổ đang ở trên tay, Dung Duyệt đập bóng xuống đất một cách đều đặn, đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn Lương Hạo.
Thiếu niên thường háo thắng, huống chi đối thủ còn là thằng khốn luôn nhắm vào mình.
Lăng Tiêu nghĩ vậy nhưng cậu không biết Dung Duyệt đang nghĩ thế nào.
Dung Duyệt ném bóng cho người bên ngoài, trọng tài thổi còi, Dung Duyệt nhận được bóng, sau đó bất ngờ chạy đi, Lương Hạo đương nhiên đuổi theo ngay lập tức
“Toi rồi.” Lăng Tiêu cắn răng, cũng chạy theo bọn họ.
Thực ra kỹ năng chơi bóng của Dung Duyệt không tốt lắm, nhưng may mắn bọn Lăng Tiêu rất giỏi, nên trận bóng này cuối cùng vẫn giành chiến thắng. Đấu xong, Dung Duyệt khom gối đứng dưới ánh mặt trời, vuốt tóc mái đang bết lại với nhau.
Lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy một Dung Duyệt năng động đến thế, nhao nhao qua cổ vũ. “Dung Duyệt, chơi hay lắm!”
Dung Duyệt lau mồ hôi, không hề cảm động tiếp nhận tán thưởng của mọi người. Đến khi hồi sức, nó ngẩng đầu, không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Lương Hạo.
Lương Hạo cười nhạt, ném bóng rổ đến bên chân Dung Duyệt.
Quả bóng rơi xuống chân sau đó bay đi bằng một độ cong lưu loát.
Lương Hạo chạy đến theo nhịp bóng, túm lấy cổ áo Dung Duyệt muốn đánh nó. Lăng Tiêu giật mình vội vàng chạy tới, nhưng trước khi Lăng Tiêu đến cứu mình, Dung Duyệt đã vung một quyền lên mặt Lương Hạo.
Tất cả mọi người kinh ngạc há miệng.
Vẻ mặt Dung Duyệt rất thản nhiên. Nó cho Lương Hạo một đấm, tâm tình giống hệt như lúc giải xong một đề toán.
Đây là lần đầu tiên Dung Duyệt phản kháng. Trước đây, nó dường như chưa bao giờ để ý người khác làm gì với mình.
Lương Hạo bị Dung Duyệt đánh lui về sau một bước, thằng nhóc giơ tay sờ lên mặt, nhìn Dung Duyệt cười gằn. “Con mẹ mày dám đánh tao!”
Dung Duyệt không những dám mà còn đấm thêm một phát nữa. Lúc này Lăng Tiêu mới hoàn hồn, lập tức chạy lên, giữ chặt Lương Hạo đang nổi trận lôi đình.
“Tránh ra! Hôm nay ông đây không đánh chết thằng ẻo lả này không phải là đàn ông!” Lương Hạo giãy giụa.
Lăng Tiêu là lớp trưởng, ở lớp rất có uy tín. Dưới hiệu lệnh của cậu, mọi người nhào lên đè Lương Hạo. Khổng Hử ở bên cạnh trông thấy cũng không nóng nảy, đang nghĩ làm sao để chuyện này kết thúc yên bình. Nhưng Cốc Vũ Hội lại vô tình ngang qua, tức khắc mang Lương Hạo và Lăng Tiêu đang ở trung tâm sự việc vào phòng giáo viên. Lương Hạo đi được hai bước xì một tiếng khinh miệt, xoay người định túm Dung Duyệt.
Lúc này Dung Duyệt không hề phản kháng, thành thật để Lương Hạo đánh trúng mình.
“Lương Hạo!” Trong cơn giận dữ, Cốc Vũ Hội chạy tới túm tay Lương Hạo.
Nhưng Cốc Vũ Hội sức yếu, không cẩn thận bị Lương Hạo đẩy ra ngoài. Dung Duyệt đứng bên cạnh đỡ được cô. Sau khi đứng vững, Cốc Vũ Hội hoàn toàn nổi giận. “Đi hết vào phòng giáo viên cho tôi!”
Thực ra nhân vật trung tâm phải là Dung Duyệt và Lương Hạo, nhưng lúc Cốc Vũ Hội đi ngang qua lại thấy Lương Hạo và Lăng Tiêu phát sinh tranh chấp nên bọn họ bị xách vào nói chuyện trước, Dung Duyệt chờ ở ngoài cửa.
Dung Duyệt đứng trước cửa phòng giáo viên, mái tóc vốn ướt đẫm mồ hôi giờ khắc này đã được hong khô. Mí mắt nó cụp xuống, đôi đồng tử đen nhánh không hề nhúc nhích, khuôn mặt dần dần hòa vào trong bóng tối, đến cả suy nghĩ cũng dần dần bị ác ma dẫn dắt.
“Dung Duyệt. Đến lượt em.”
Trong văn phòng, Cốc Vũ Hội vừa lên tiếng thì cánh cửa đã mở ra, Lăng Tiêu cùng Lương Hạo xuất hiện. Lúc Lương Hạo đi ngang qua còn trừng mắt với Dung Duyệt, Lăng Tiêu thì vỗ vai nó một cái.
Dung Duyệt vô cảm bước vào phòng làm việc.
Cốc Vũ Hội ngẩng đầu nhìn nó.
Dung Duyệt cũng hướng ánh mắt rơi vào trong tầm mắt của cô. Tên lừa đảo xấu xa giấu đi toàn bộ vẻ thờ ơ, lạnh lùng của mình, bày ra vẻ yếu đuối gấp mấy chục lần bản thân, sau đó nhìn Cốc Vũ Hội, muốn truyền đạt mình cực kỳ bi ai, mình điềm đạm, đáng yêu cỡ nào.
Mà nhân loại nhìn thấy bộ dáng này của ác ma nhất định sẽ bị lừa.
Lăng Tiêu không biết Dung Duyệt nói gì với Cốc Vũ Hội trong văn phòng mà sau đó Lương Hạo bị giáo dục một trận tơi tả, qua một đoạn thời gian cũng không dám gây sự với bọn họ.
Đây chính là mặt xấu của Dung Duyệt.
Dường như nó đã sớm hiểu được lợi ích to lớn của việc ngụy trang, hơn nữa còn vận dụng rất nhuần nhuyễn.
Dần dần trong đám đông đã có người xì xào bàn tán.
“Hình như dạo này Dung Duyệt dễ gần hơn đúng không?”
“Sau khi cậu ấy đồng ý nói chuyện với mọi người tớ mới phát hiện Dung Duyệt rất đẹp trai.”
Dung Duyệt vừa tan học, chuẩn bị về nhà, nó hất cặp sách chạy thẳng về phía nhà để xe, dù nghe thấy cuộc đối thoại của mọi người cũng không có phản ứng.
Khi Thẩm Miên trở lại trấn Lung Cảnh, thời gian đã trôi qua hơn một tháng. Đúng lúc ấy, anh chứng kiến có một cô bé đỏ mặt gửi thư tình cho Dung Duyệt trước cửa nhà nó. Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, vừa muốn nhìn mặt Dung Duyệt, vừa không dám nhìn thẳng vào mắt nó.
Dung Duyệt thở dài, sau đó định rời đi. Cô bé vừa thấy phản ứng của nó, lập tức nhét thư tình vào trong tay Dung Duyệt, xoay người bỏ chạy.
Cô bé chạy thẳng về phía Thẩm Miên, ánh mắt Dung Duyệt thoáng đuổi theo, lập tức trông thấy anh.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Dung Duyệt bừng sáng.
Tiểu quỷ chết tiệt!
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt chạy về phía mình, suýt chút nữa trợn tròn mắt. “Nhóc lại cao hơn rồi.”
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên. “Anh cũng vậy.”
Thẩm Miên cười tủm tỉm, vươn tay rút lá thư trong tay nó. “Không phải anh đã nói rồi sao? Tốt nhất nhóc vẫn nên suy nghĩ sớm một chút, khi nhóc được con gái tỏ tình nên từ chối hoặc đồng ý như thế nào.”
“Đồng ý thì đâu cần phải suy nghĩ.” Dung Duyệt không để tâm. “Chỉ cần gật đầu là được rồi.”
Thẩm Miên trả lại thư tình cho nó, ý tứ sâu xa hỏi: “Vậy từ chối thì sao?”
Dung Duyệt nhét thư vào cặp sách, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Miên, không trả lời.
Thẩm Miên nhìn nụ cười của nó, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Lần này anh ở đây bao lâu?” Dung Duyệt hỏi.
Thẩm Miên tính thời gian: “Năm ngày!”
Dung Duyệt lẽo đẽo theo sau: “Anh ở đâu?”
Thẩm Miên vẫn đang cân nhắc: “Nói chung là qua đây gặp nhóc trước, tối nay sẽ tính xem nên ở nhà trọ hay ở nhà Diệp Kình.”
Dung Duyệt vừa nghe anh nói vậy, tức khắc kéo tay Thẩm Miên, ngẩng đầu dùng đôi mắt nài nỉ anh: “Không thể ở nhà em sao?”
Thẩm Miên sửng sốt, lắc đầu, từ chối. “Không tiện.”
Mặc kệ sau đó thế nào, Dung Duyệt vẫn đưa Thẩm Miên về nhà trước, nó tiếp nhận túi du lịch đeo trên lưng Thẩm Miên, sau đó nghe anh gọi điện cho Diệp Kình.
Cuộc gọi của Thẩm Miên kết thúc rất nhanh, anh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Dung Duyệt. “Diệp Kình đang ở trường, chưa về nhà.”
Dung Duyệt nghe vậy, ôm túi du lịch của anh ném vào trong phòng mình. Thẩm Miên lập tức đi theo, Dung Duyệt hỏi anh: “Còn chuyện gì không ạ?”
Thẩm Miên: “... Ba nhóc đâu?” Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy xấu hổ mỗi khi gặp Dung Hoài.
Có lẽ Dung Duyệt cũng biết. “Công ty ba em đi du lịch, nhưng ông ấy muốn ở nhà chăm sóc em nên định từ chối. Hôm nay em sẽ nói với ba, anh đang ở đây để ông ấy yên tâm đi du lịch.”
Cho nên khi Dung Hoài về nhà, nhìn thấy Thẩm Miên vốn đã rời khỏi trấn Lung Cảnh liền cảm thấy choáng váng. Sau đó, con trai hắn ép hắn gọi điện đồng ý tham gia chuyến du lịch của công ty, Dung Hoài choáng váng lần hai.
Bóng đêm ập xuống.
Thẩm Miên nằm trên giường, đón lấy ánh trăng ít ỏi ngắm khuôn mặt của Dung Duyệt. Ban đêm, nét mặt Dung Duyệt không sinh động như ban ngày, thậm chí có một loại cảm giác chết chóc. Thẩm Miên từng tham dự tang lễ, ở lễ tang, nắp quan tài không cẩn thận trượt xuống, anh đã nhìn thấy người chết một lần. Khuôn mặt tái nhợt, tĩnh lặng không cách nào miêu tả, vậy mà giống hệt lúc Dung Duyệt nhắm mắt.
Nhưng không hiểu sao Thẩm Miên lại sinh ra cảm giác an tâm. Dáng vẻ này của nó vẫn bình thường hơn nụ cười chiều nay.
Sau khi ngắm đủ, Thẩm Miên lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với Dung Duyệt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dung Duyệt dậy sớm tiễn Dung Hoài đi chơi, vẻ mặt Dung Hoài vẫn choáng váng. “Hay là ba ở nhà chăm sóc con nhé.”
Dung Duyệt cười nói: “Lâu rồi ba không ra ngoài chơi, giờ có Thẩm Miên ở cùng con, ba yên tâm đi đi.”
Rốt cuộc Dung Hoài không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ba lo lắng...”
“Cạch.”
Dung Duyệt đã đóng cửa.
Tiễn Dung Hoài xong, Dung Duyệt trở về phòng. Thẩm Miên không phải người ngủ có giờ giấc, tối qua lúc nó nhắm mắt anh vẫn đang chơi điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa chịu dậy.
Dung Duyệt ngồi trên giường, cởi giày, chậm rãi nằm xuống. Nó nghiêng người ngắm khuôn mặt của Thẩm Miên, điều chỉnh nhịp thở của mình theo hô hấp của anh, vậy mà dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Từ lúc chào đời tới nay, đây lần đầu tiên nó ngủ nướng.
Đến khi tỉnh lại, Thẩm Miên đã không còn ở trên giường. Dung Duyệt xuống giường đi ra ngoài, trong phòng bếp truyền đến tiếng bát đũa va chạm. Thẩm Miên đang làm bữa sáng. Trong mùi khói bếp, anh quay đầu lại. Trông thấy Dung Duyệt, Thẩm Miên chậc chậc lắc đầu, trêu chọc nó như trước đây. “Nhóc sa đọa rồi, giờ còn biết ngủ nướng.”
Dung Duyệt im lặng, ngồi xuống ghế. Thẩm Miên vừa thấp giọng mắng tiểu quỷ chết tiệt, vừa đặt bữa sáng xuống trước mặt nó. “Ăn đi.”
Dung Duyệt nhấc đũa lên ăn, Thẩm Miên không nhịn được cà khịa, cứ như cho con cún ăn vậy.
Kết thúc bữa sáng, hai người ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Miên chơi điện thoại, Dung Duyệt đọc sách rồi cùng nhau trao đổi về cuộc sống sau khi rời khỏi đối phương.
Trong năm ngày này, ban đầu bọn họ còn ra ngoài đi dạo, sau đó đều ăn ý rúc trong nhà không nhúc nhích.
Ngày Thẩm Miên về lại Lung Thành, Dung Duyệt tiễn anh ra cửa. Thẩm Miên nhấc chân định đi, Dung Duyệt mím môi, níu tay anh. Thẩm Miên khó hiểu quay đầu, Dung Duyệt còn muốn nói với anh mấy câu.
“Em thấy anh rất giống nhân vật trong truyện cổ tích.” Dung Duyệt nói ra cảm nghĩ của mình.
Sáng hôm nay, Thẩm Miên có soi gương, anh biết mặt mũi mình như thế nào, nên không thể gật bừa với cách nói của Dung Duyệt, nhưng anh vẫn hỏi: “Giống chỗ nào?”
“Nhân vật trong truyện cổ tích luôn xuất hiện vào một thời điểm nhất định rồi ra đi vào một thời điểm nhất định.” Dung Duyệt hỏi: “Đến khi nào anh mới xuất hiện lần nữa?”
Thẩm Miên phì cười: “Vì sao nhóc không đến tìm anh?”
Dung Duyệt sửng sốt.
Nói xong Thẩm Miên cũng không để trong lòng, anh vẫy tay với Dung Duyệt rồi đi bắt xe buýt.
Dung Duyệt đứng ở cửa nhìn bóng lưng Thẩm Miên dần dần thu nhỏ rồi bước ra khỏi nhà. Nó đóng cửa lại, yên tĩnh bám theo sau. Hôm nay vận khí của Thẩm Miên không tốt như lần trước, anh đứng ở trạm xe chờ rất lâu mới có xe đến. Trong lúc đó, Dung Duyệt yên lặng đứng cách đấy không xa, chăm chú quan sát anh.
Không ai để ý tới Dung Duyệt, cũng không ai có thể chú ý tới sự ra đời của thứ tình cảm quỷ dị này.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Dung Duyệt cứ thế trôi qua cho tới năm lớp 9. Năm nay, trường trung học Lung Cảnh bỏ quy định tuyển thẳng, học sinh cấp hai phải thi cử mới có thể lên cấp ba.
Để cổ vũ tinh thần cho bọn họ, các thầy cô lớp 9 lại tổ chức một buổi sinh hoạt, cho học sinh hát vang bài ca trường trung học Lung Cảnh.
Dung Duyệt thân là học sinh đứng nhất toàn khối bị đẩy lên bục giảng lĩnh xướng giống Thẩm Miên năm đó. Khi Dung Duyệt đứng trên đài phát biểu, gần như tất cả mọi người đều vô thức ngẩng đầu dõi theo nó. Dung Duyệt điều chỉnh hướng micro, mở miệng: “Thanh xuân của chúng ta...”
Mọi người uể oải, tiếng ca yếu ớt, lộn xộn vang lên.
Thầy cô trường Lung Cảnh không phải lần đầu gặp tình huống như vậy. Giáo viên thể dục phản ứng nhanh nhất, cầm micro, quát đám học sinh phía dưới: “Hát to lên!”
Thanh xuân của chúng ta là không ngừng phấn đấu.
Cho dù con đường phía trước mênh mang như thế nào, chúng ta vĩnh viễn không lùi bước.
Tiến lên! Tiến lên!
May là chuyện hát hò vẫn diễn ra bình an vô sự.
Sau khi tổ chức đại hội cổ vũ tinh thần, hiệu trưởng cảm thấy bọn họ vẫn quá lười biếng. “Rốt cuộc các em có muốn thi đỗ cấp ba sau đó thi đỗ đại học hay không?”
Học sinh lớp 9 đa số đều là đám trẻ con chừng mười lăm tuổi, tuy rất phối hợp với hiệu trưởng, tất cả đều nói muốn, nhưng hiệu trưởng vẫn cảm thấy chúng không hề có chút coi trọng. “Trường đại học tốt có thể mang đến cho mình rất nhiều lợi ích... Tôi quyết định sẽ tổ chức cho các em một chuyến tham quan đến đại học Lung Thành! Để các em tận mắt thấy trường đại học tốt là như thế nào!”
Đại học Lung Thành?
Dung Duyệt đang buồn ngủ đột nhiên ngẩng đầu.
Hiệu trưởng vẫn hô hào nhiệt huyết: “Các em có muốn đi không?”
“Muốn!” Được đi chơi, mọi người rõ ràng phấn chấn hơn rất nhiều.
Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói của Dung Duyệt xen lẫn trong âm thanh rung trời, không khỏi quay đầu lại. Khóe môi cậu khẽ giật, trong một năm ngắn ngủi Dung Duyệt đã thay đổi quá nhiều, không chỉ nhiệt tình giúp đỡ mọi người, giờ còn thích hoạt động ngoại khóa. Nếu như lúc đối mặt với cậu không phải Dung Duyệt vẫn vô cảm, vô tâm, còn xấu tính, Lăng Tiêu sẽ hoài nghi có phải có người ngoài hành tinh đến trái đất, đánh tráo thiếu niên trước kia rồi hay không.
Đề nghị của hiệu trưởng nhận được một làn sóng hưởng ứng mãnh liệt, mọi người không thể không thực sự đưa chuyện này vào lịch trình.
Thực ra lúc đó đa số học sinh ôm tâm thái được đi du lịch nhiều hơn là đi thăm quan. Đại học Lung Thành là trường đại học uy tín nhất phía Nam, hơn nữa xung quanh nó có rất nhiều ngôi trường khác, tạo thành một thành phố đại học. Nghe nói thành phố đại học vốn dĩ có một cái tên, nhưng khi nhắc tới chỗ đó, điều đầu tiên người ta nghĩ tới vẫn là đại học Lung Thành.
Thân là một hương trấn nhỏ phía dưới Lung Thành, trường trung học Lung Cảnh tự hào vì có một trường đại học như vậy.
Có hiệu trưởng thêm dầu vào lửa, thời gian đám học sinh lớp 9 đi thăm quan nhanh chóng được quyết định.
Sáng sớm, Dung Duyệt chuẩn bị xuất phát, Dung Hoài đột nhiên nghĩ tới một việc. “Con có say xe không?”
Từ khi mẹ mất, Dung Duyệt hình như chưa từng rời khỏi trấn Lung Cảnh. Dung Duyệt hồi tưởng nhưng không quá chắc chắn. “Chắc là không ạ!”
Dung Hoài lo lắng, định đi mua thuốc, nhưng vì trời còn sớm, trấn Lung Cảnh sống chậm nên chưa có tiệm thuốc nào mở cửa buôn bán. Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dung Duyệt đành đeo balo chạy đến trường. Sau khi lên xe, Tưởng Lâm Lâm nhìn thấy Dung Duyệt trước tiên, cô bé lập tức vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Dung Duyệt nhìn về phía sau, thật sự không còn bao nhiêu chỗ, vì vậy ngồi xuống bên cạnh Tưởng Lâm Lâm.
Tưởng Lâm Lâm thấy vậy hạnh phúc ra mặt. “Tớ thấy cậu đến muộn, sợ cậu không có chỗ ngồi nên đã chiếm giúp cậu một cái.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lăng Tiêu ở phía sau bọn họ, đột nhiên ngó đầu. “Bất cứ ai muốn ngồi ở đây đều bị bà chằn này đuổi đi.”
Tưởng Lâm Lâm thấy Lăng Tiêu nói mình như vậy, vỗ đầu cậu một cái.
Lăng Tiêu nhìn cô ghét bỏ, ngồi về chỗ của mình.
Tưởng Lâm Lâm đuổi Lăng Tiêu xong, quay sang hỏi Dung Duyệt: “Cậu muốn ngồi gần cửa sổ hay ngồi trong?”
Dung Duyệt cười hỏi: “Tớ có thể ngồi gần cửa sổ không?”
Nó cười với Tưởng Lâm Lâm như thế, cái gì Tưởng Lâm Lâm cũng đồng ý, ngay lập tức đổi chỗ cho Dung Duyệt. Đợi mọi người thắt chặt dây an toàn, xe ô tô liền nghiêng ngả lên đường. Đồng thời, Dung Duyệt phát hiện ra một chuyện trừ trước đến nay mình không biết, đó là nó bị say xe. Trong lúc mơ mơ màng màng, Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm đổi chỗ ngồi, cầm cho nó một túi ni lông.
Lăng Tiêu không hổ là lớp trưởng, dùng giọng điệu mẹ già nói với Dung Duyệt. “Nam tử hán đại trượng phu, nôn nhiều thì quen.”
Dung Duyệt run rẩy cầm túi ni lông, không nghe được bất cứ điều gì.
Cuối cùng Tưởng Lâm Lâm ra kiến nghị. Bằng chút kiến thức của mình cô bé nói chỉ cần đi ngủ sẽ không bị say xe. Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút, Dung Duyệt dựa vào ghế, nhắm mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Dung Duyệt luôn thích nằm mơ. Dù chỉ trong trạng thái ngủ nông mấy tiếng ngắn ngủi nó cũng sẽ rơi vào mộng cảnh.
Dung Duyệt không sợ mơ, nhưng lúc này dường như có gì đó thay đổi. Không giống như đến thế giới kia mà giống như một giấc mơ có thật.
Trong mơ, hoa hồng của nó trách móc, bạn không chủ động tới tìm tôi.
Con thỏ ngu xuẩn lập tức hoảng hốt thay quần áo, đội chiếc mũ dạ của mình, xách vali, vội vã lên đường tìm hoa hồng.