Dung Duyệt mỉm cười trong mơ, ngay sau đấy vai nó bị ai đó lung lay, Dung Duyệt lập tức mở mắt. Khuôn mặt Lăng Tiêu gần trong gang tấc. “Dung Duyệt, chúng ta sắp đến rồi, cậu chuẩn bị đi!”
Dung Duyệt ngồi dậy.
Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ ra một chuyện. “Học trưởng Thẩm Miên thi đậu đại học Lung Thành đúng không?! Cậu qua đây có nói với anh ấy không?”
Dung Duyệt trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không nói.”
Lăng Tiêu sửng sốt, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao tuổi tác của bọn họ hơn kém nhau nhiều như vậy, bây giờ một người ở Lung Thành, còn một người ở trấn Lung Cảnh, tình bạn này khó mà giữ gìn được.
Lăng Tiêu vừa nghĩ xong, Dung Duyệt đã nói: “Tôi muốn làm anh ấy bất ngờ.” Biểu tình thoạt nhìn hết sức phấn khởi.
Lăng Tiêu: “...Ồ.” Có đôi khi suy nghĩ của cậu thật sự quá dư thừa. “Sau khi anh ấy tốt nghiệp hai người vẫn liên lạc à?”
“Tầm hai, ba tháng Thẩm Miên sẽ về gặp tôi.”
Lăng Tiêu cảm giác trong câu nói của Dung Duyệt mang một chút khoe khoang. “Hoạt động của sinh viên đại học rất nhiều, nếu cậu không nói trước với anh ấy lỡ đâu anh ấy ra ngoài, hơn nữa cậu biết anh ấy ở đâu à?” Lăng Tiêu không nhịn được nhắc nhở.
Dung Duyệt lấy điện thoại di động từ trong balo ra, lắc lắc trước mặt Lăng Tiêu. “Hôm nay Thẩm Miên có tiết, học tới 12 giờ, lớp anh ấy ở phòng 106, tầng một nhà vật lý. Nghỉ giữa giờ Thẩm Miên sẽ tản bộ ở sân điêu khắc.”
Lăng Tiêu: “...” Cậu thật đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, xe ô tô đã dừng hẳn. Học sinh lớp 9 trường trung học Lung Cảnh chen chúc nhau đi xuống. Dung Duyệt không sốt ruột nên tụt lại phía sau. Nhưng khi vừa đứng vững, nó bất ngờ bị choáng ngợp bởi cảnh sắc trước mặt. Khung cảnh nơi đây hoàn toàn bất đồng với trấn Lung Cảnh, các toà cao ốc san sát nhau, nhưng xây dựng cực kỳ có trật tự. Kiến trúc nơi đây không giống với kiến trúc ngoài kia. Nếu nói các công trình kiến trúc bên kia là những thương nhân bận rộn, thì nơi đây là những học sinh nho nhã, lễ độ, thấm đẫm mùi vị thư hương suốt một thế kỷ. Người đi lại xung quanh đều là sinh viên đại học, trông thấy học sinh mặc đồng phục trường trung học Lung Cảnh cũng không để tâm.
Thẩm Miên đang sinh hoạt ở đây.
“Các em phải nhớ cổng ra, đến giờ thì tập trung ở đây nhé.” Chủ nhiệm lớp phụ trách dẫn đoàn đang dặn dò. “Nhà trường đã nói với hiệu trưởng Lung đại, các em có thể hoạt động trong trường, nhưng phải chú ý không được quấy rầy các anh chị khác, hơn nữa đừng đi xa. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho cô.”
Dung Duyệt đeo balo chuẩn bị chạy.
Đúng lúc này, một giáo viên dẫn đoàn khác tiến đến ghé bên tai Cốc Vũ Hội nói mấy câu.
Cốc Vũ Hội gật đầu. “Bây giờ chúng ta đi vào trước.”
Dung Duyệt không thể không đi theo. Hình như nhận được chỉ thị của ai, cô chủ nhiệm dẫn bọn họ dạo một vòng quanh các địa điểm chính. Khi ngang qua một pho tượng, Dung Duyệt đang đi sau đội ngũ. Kẻ đến người đi, tiếng huyên náo xông thẳng lên trời.
Khoảnh khắc Dung Duyệt nhận được sự yên tĩnh của thế giới, nó chợt có dự cảm, bất ngờ quay đầu lại.
Trước pho tượng có một người đưa lưng về phía Dung Duyệt. Người ấy mặc quần jean, áo sơ mi đơn giản, mái tóc nâu đậm bay bay trong gió.
“Thẩm Miên!” Cách đó không xa có người gọi tên anh, sau đó nhào về phía Thẩm Miên.
Thẩm Miên xoay người, ghét bỏ đẩy đối phương. “Có chuyện gì cứ nói thẳng được không? Đừng có đè tôi, cậu không biết mình nặng bao nhiêu hả.” Sau chiếc kính là một đôi mắt lạnh lùng chưa từng thay đổi.
“Cô bé lần trước tới tìm cậu tên là Tô Thu Vũ hả? Trông dễ thương phết, bạn gái cậu à?”
Thẩm Miên lắc đầu. “Không phải.”
“Không phải thì giới thiệu cho tôi đi!” Bằng hữu mừng rỡ.
“Đương nhiên cô ấy không phải là bạn gái Thẩm Miên, cậu không nghe Diệp Kình nói à? Cậu ta bảo Thẩm Miên có bạn trai nhỏ, là một cậu em rất thú vị hay sang nhà Thẩm Miên chơi.”
“Vãi!” Có người hoảng sợ. “Đừng nói nhảm, anh Thẩm của chúng ta tính hướng bình thường.”
Người bạn nọ tiếp tục trêu chọc. “Xem ra cậu không biết lâu lâu Thẩm Miên lại mất tích một lần là để đi đâu rồi.”
Thẩm Miên đẩy người bạn đang nói chuyện ra. Sao Diệp Kình lại lắm miệng thế nhỉ.
Có mấy nữ sinh đứng bên cạnh bọn họ, nghe xong liền bật cười rồi cùng nhau đi tới. “Tớ cũng nghe Diệp Kình nói, tên là Dung Duyệt đúng không? Diệp Kình bảo cậu nhóc đó rất đẹp.”
“Đẹp cỡ nào?” Bằng hữu ngửa mặt lên trời cười. “Có giống bức tranh hôm nay mình thấy không?”
Thẩm Miên bất đắc dĩ, đang định bảo bọn họ đừng nói về chủ đề này nữa thì điện thoại cố tình đổ chuông không đúng lúc. Anh rút di động, lập tức thấy hai chữ Dung Duyệt hiện lên trên màn hình.
Dung Duyệt: Anh đang ở đâu?
Thẩm Miên: Anh đang nghỉ giữa giờ.
“Dung Duyệt!” Thanh niên khoác vai Thẩm Miên đã nhìn thấy hai chữ kia, lớn tiếng phao tin.
Mọi người tức khắc xúm lại cười hì hì với nhau, còn cướp điện thoại của Thẩm Miên, gửi một tin nhắn thoại. “Bạn trai nhỏ Dung Duyệt, tụi anh là bạn của Thẩm Miên, chúng ta có thể video call nói chuyện không?”
“Này!” Thẩm Miên nổi giận.
Bên kia Dung Duyệt cũng nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại, mọi người liền mở ra. Đầu bên kia truyền đến một giọng nói rất êm tai. “Được ạ.”
“Oaaaaa!!”
Thẩm Miên tức khắc đoạt lại di động, sau đó nhắn.
Đừng để ý đến đám thần kinh đó.
Dung Duyệt: Để bọn họ gặp em thì làm sao?
Thẩm Miên: Chẳng làm sao cả!
Dung Duyệt: Đã quá muộn, em đang ở đây.
Thẩm Miên không hiểu, ở đây là thế nào?
Dung Duyệt: Quay đầu lại.
Thẩm Miên thấy tin nhắn, bất giác quay đầu, mà anh vừa quay lại, đồng tử đã vô thức mở rộng.
Đại học Lung Thành trồng rất nhiều cây cối, trong đó có một loại cây Thẩm Miên không biết tên. Cây đại thụ nở đầy hoa vàng li ti trồng sau lưng bọn họ. Đứng dưới gốc cây là một thiếu niên nhan sắc tuyệt trần, dáng người mảnh khảnh, tóc đen mềm mại. Những cánh hoa vàng rơi xuống, nó nghiêng đầu mỉm cười.
Dung Duyệt thấy Thẩm Miên ngây người, lập tức vẫy tay với anh.
“Oaaaaaaaa.” Sau lưng Thẩm Miên, những người khác rốt cuộc cũng trông thấy Dung Duyệt.
“Dung Duyệt!!” Thẩm Miên kinh ngạc phát ra âm thanh lớn nhất có thể.
Khi Dung Duyệt chạy về phía Thẩm Miên, anh cảm giác như mình đang ở trong mơ.
Dung Duyệt lon ton chạy tới, Thẩm Miên vẫn đang trong cơn ngẩn ngơ, vô thức đón lấy nó.
“Anh Thẩm.” Dung Duyệt cười tươi như hoa, ôm lấy cổ anh. Hiện tại nó không cần nhón chân đã có thể tựa đầu lên vai anh.
Thẩm Miên không ngờ khi đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của Dung Duyệt, câu đầu tiên anh nói lại là: “Nhóc đổi giọng rồi?”
Giọng nói của Dung Duyệt giờ đây đã bớt đi cảm giác trẻ con, bất phân nam nữ trước kia. Thanh âm của thiếu niên trong trẻo, còn hơi trầm thấp.
“Anh mới không về ba tháng, nhóc đã đổi giọng?” Thẩm Miên kinh ngạc.
“Vậy Thẩm tiên sinh, tại sao lâu rồi anh không về gặp em?” Dung Duyệt từ trên người anh nhảy xuống, oán trách nói.
Thẩm Miên bất đắc dĩ: “Không phải anh nói rồi sao? Gần đây anh có bài tập rất quan trọng...”
Chuyên ngành của Thẩm Miên cực kỳ bận rộn, nhiều lúc không thể rời khỏi thư viện. Vì thế thời gian đầu một, hai tháng anh về trấn Lung Cảnh một lần, sau đó trở thành hai, ba tháng.
Dung Duyệt cảm thấy người đàn ông này đang phát triển lên tần suất ba, bốn tháng một lần.
“Em biết.” Dung Duyệt cười khẽ. “Nên đến lượt em tới gặp anh.”
Thẩm Miên sửng sốt, anh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ấm áp có thể làm tan chảy cả núi tuyết.
“Thằng nhóc này.” Đúng lúc anh định giơ tay nhéo má Dung Duyệt thì một thanh âm vang lên cắt ngang bọn họ chìm đắm trong thế giới hai người.
“Em chính là Dung Duyệt?” Cô gái bên cạnh la lên.
Thẩm Miên bị thanh âm của bọn họ dọa sợ, Dung Duyệt còn thản nhiên hơn cả anh. Nó đứng ngay ngắn, mỉm cười với các cô, thái độ không chê vào đâu được. “Chào chị, em là Dung Duyệt.”
Những người biết Thẩm Miên đều tò mò nhìn Dung Duyệt, Thẩm Miên thấy vẻ mặt của nó, bắt đầu nhíu mày.
Thằng nhóc này học được nụ cười chiếu lệ từ khi nào vậy?
Bằng hữu huých cánh tay Thẩm Miên, ban nãy hắn vừa mới luyên tha luyên thuyên mà giờ ở trước mặt người thật lại rất khiêm tốn, chỉ dám nhỏ giọng thì thầm. “Người thật quả thực rất đẹp!”
Thẩm Miên cười nhạt: “So với bức tranh hôm nay cậu thấy ở lớp thì thế nào?”
Bằng hữu ngẩn ngơ: “Không hề thua kém.”
Hắn cảm thấy khuôn mặt Dung Duyệt như thiếu niên xinh đẹp dưới ngòi bút của họa sĩ trường phái ấn tượng, hơn nữa còn có những nét đặc trưng của phương Đông, vừa bí ẩn lại vừa tao nhã.
A, hắn cảm giác giờ đây mình giống như một thi nhân.
Thẩm Miên liếc bằng hữu một cái rồi nhấc balo của Dung Duyệt, anh tuyệt đối không ưu đãi thiếu niên xinh đẹp này cho mấy người đó coi.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Thẩm Miên cúi xuống, đôi mắt phượng mang theo khí lạnh hướng về phía mình, nhưng vì thấu kính phản chiếu ánh sáng mặt trời, giây tiếp theo Dung Duyệt không nhìn rõ ánh mắt của anh.
Thẩm Miên: “Nhóc tới tìm anh?! Vậy đi thôi.”
“Này!” Mọi người muốn ngăn cản Thẩm Miên, nhưng anh chạy nhanh hơn thỏ, thoáng cái đã kéo Dung Duyệt biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Thẩm Miên chạy nhanh, nhưng thể lực của Dung Duyệt không chịu nổi. Hai người vừa rời khỏi sân điêu khắc, Dung Duyệt liền vội vã nhào tới, ôm lấy eo Thẩm Miên để anh dừng lại. “Được rồi, em chạy hết nổi rồi.”
Thẩm Miên nhíu chặt chân mày. Hiện tại bốn bề vắng lặng, anh đã có thể mắng nó. “Nhóc một mình chạy tới Lung Thành? Có biết như thế rất nguy hiểm không?”
Dung Duyệt kéo quai balo vừa bị tuột xuống, vẻ mặt khó hiểu. “Không phải anh nói sao? Bảo em chủ động tới tìm anh?” Anh đã nói hơn một năm, nó vẫn nhớ rõ.
Thẩm Miên thất bại che mặt. “Nhưng mà nhóc cũng quá liều lĩnh. Anh hi vọng nhóc sẽ chủ động liên hệ với anh trước, đừng tự tiện một mình chạy tới Lung Thành.”
Dung Duyệt cảm thấy chọc anh đủ rồi, mới bắt đầu giải thích. “Yên tâm đi. Em tới cùng mọi người.”
“Mọi người?” Thẩm Miên ngẩng đầu.
Dung Duyệt mỉm cười gật đầu. “Học sinh lớp 9 bọn em được tổ chức một chuyến thăm quan đến đại học Lung Thành.”
Thẩm Miên nhìn nụ cười chầm chậm của Dung Duyệt, lúc này mới yên tâm. Nụ cười giống như phim điện ảnh tua chậm mới là nụ cười của Dung Duyệt.
Hai người đứng đối diện nhau dường như còn có ngàn lời muốn nói. Bất ngờ điện thoại của Dung Duyệt vang lên, Dung Duyệt không hề e ngại, trực tiếp nghe máy trước mặt Thẩm Miên. “...Được... Tôi tìm được Thẩm Miên rồi, đến giờ tôi sẽ ra cổng... Có vấn đề sẽ liên hệ.”
“Sao vậy?” Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt tiện tay nhét điện thoại vào túi, vẻ mặt dửng dưng. “Sau khi nhìn thấy anh thì em rời khỏi đoàn, Lăng Tiêu phát hiện em mất tích nên gọi điện.”
Thẩm Miên nghe xong liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, anh hỏi lại: “Em thấy anh liền rời khỏi đoàn?”
Dung Duyệt còn tưởng Thẩm Miên lại muốn dạy dỗ mình. “Không sao, thực ra lát nữa là đến thời gian tự do hoạt động, hơn nữa em chỉ tới gặp anh thôi, không có hứng thú với việc tham quan vườn trường.”
Nó nói xong, Thẩm Miên không trả lời, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên, sau đó giơ tay lên sờ mặt nó.
Dung Duyệt đang định cười thì bị Thẩm Miên bóp mặt, không cho cười.
“Anh làm gì vậy?” Mặt Dung Duyệt bị bóp, ú a ú ớ hỏi.
Thẩm Miên híp mắt cười. “Anh rất vui. Nhóc đặc biệt tới đây để gặp anh, anh thật sự rất vui vẻ.”
Đôi mắt của Dung Duyệt tràn ngập hạnh phúc.
“Giống như mỗi lần nhóc thấy anh trở về, bây giờ anh cũng cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Dung Duyệt: “Vâng, em hiểu.”
Niềm vui của anh cũng giống niềm vui mà em hưởng thụ.
Thần gió lay động lá cây của trần gian.
Tô Thu Vũ xuất hiện lần nữa ở Lung đại, sinh viên tan trường ào ra như ong vỡ tổ. Bạn học nọ của Thẩm Miên lập tức để ý thấy Tô Thu Vũ. Cô gái này thật sự quá xinh đẹp làm hắn không thể không chú ý. “Thu Vũ!” Hắn hô to.
“Lạc Túc Ninh.” Tô Thu Vũ chạy tới, cô hỏi: “Thẩm Miên đâu?”
“Thẩm Miên cúp học rồi.” Lạc Túc Ninh nói xong cũng muốn cho Thẩm Miên một tràng pháo tay, tên Thẩm Miên máy móc đó thế mà dám cúp học, thật đáng chúc mừng.
Tô Thu Vũ đương nhiên cũng biết tính cách của Thẩm Miên, cô nhíu mày. “Cậu ấy bị ốm sao?”
“Là trốn học.” Lạc Túc Ninh lơ đễnh. “Giờ giải lao hôm nay, cậu nhóc Dung Duyệt của Thẩm Miên tới, sau đó Thẩm Miên kéo thằng nhóc chạy đi, đến tiết cuối cũng không thấy về lớp.”
Lúc Tô Thu Vũ nghe thấy cái tên kia, vẻ mặt không dám tin tưởng. “Dung Duyệt?”
“Đúng vậy. Dung Duyệt ở trấn Lung Cảnh. Nghe nói quê cậu cũng ở trấn Lung Cảnh đúng không?!”
Tô Thu Vũ cảm ơn Lạc Túc Ninh đã tình báo, từ chối lời mời đi ăn trưa của hắn. Cô xoay người rời đi, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nhắc tới Dung Duyệt, Tô Thu Vũ liền nhớ tới đôi mắt khiến người ta cực kỳ không thoải mái cùng những lời thằng nhóc từng nói với mình.
Xem ra đã nhiều năm trôi qua, người không chịu từ bỏ Thẩm Miên không chỉ có mình cô.
Tô Thu Vũ đi tới đi lui quanh Lung đại, trông thấy một đám học sinh mặc đồng phục trường Lung Cảnh, cô lập tức bám theo chúng, tập trung ở cổng trường.
Cô chờ đợi, quả nhiên chẳng mấy chốc, thân ảnh của Thẩm Miên xuất hiện trước mắt, bên cạnh anh còn có một thiếu niên. Hai năm không gặp, Dung Duyệt còn mỹ lệ hơn trong tưởng tượng của Tô Thu Vũ. Ở bên cạnh Thẩm Miên, nó thường xuyên mỉm cười, nhưng Tô Thu Vũ không cảm thấy nó trở nên bình dị, gần gũi, ngược lại càng khiến cô buồn nôn vì hơi thở hắc ám bao bọc trên người nó càng thêm dày đặc. Chỉ có kẻ vô giác như Thẩm Miên mới bị nó trói chặt mà không hề hay biết.
Có xe ô tô chạy tới, học sinh trường Lung Cảnh lần lượt lên xe, Thẩm Miên đẩy Dung Duyệt một cái. “Đi thôi.”
Dung Duyệt bước hai bước, sau đó quay đầu nhìn anh. “Em sẽ trở lại.”
Thẩm Miên mỉm cười gật đầu. “Anh rất chờ mong.”
Dung Duyệt cũng mỉm cười rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đúng lúc này, Tưởng Lâm Lâm cũng từ bên kia đi tới, cô bé nhìn thấy Dung Duyệt lập tức kéo cổ tay nó. “Đi mau.”
Dung Duyệt không hề tránh né, đi theo cô.
Thẩm Miên cách đó không xa, nhìn hai đứa nhỏ dắt tay nhau, nụ cười tức khắc dừng lại.
Trái tim vốn đang ngọt ngào giờ lại là cảm giác ghét bỏ, chua xót muốn nhả bong bóng.
“Thật ghê tởm.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Vũ, Thẩm Miên quay đầu.
Tô Thu Vũ đứng cách đó không xa vẫn luôn quan sát anh, nên vẻ mặt của Thẩm Miên đã bị cô thu hết vào trong đáy mắt. “Rốt cuộc tôi cũng hiểu được lời nói dối của cậu. Cái gì mà chưa muốn yêu đương, tôi thấy cậu không dám thừa nhận mình thích ai thì đúng hơn!”
“Cậu nói gì vậy?” Thẩm Miên nhíu mày.
“Cậu tự biết.” Tô Thu Vũ cảm thấy ấm ức. “Tôi vẫn cho rằng cậu không hiểu, nhưng bây giờ xem ra cậu còn hiểu rõ hơn bất cứ ai! Cậu có biết mình đang thích ai không! Đồ biến thái!”
Nói xong, Tô Thu Vũ không cách nào kìm nén được nước mắt. Bí mật cô biết được khiến người ta quá đỗi khiếp sợ, cô căn bản không dám nghĩ tiếp, vì vậy ôm mặt chạy đi.
Thẩm Miên không đuổi theo, anh đứng tại chỗ, nhìn về phía mấy chiếc xe ô tô.
Xe đã khởi động. Chúng xoay quanh bồn hoa, chậm rãi rời khỏi đây.
Dung Duyệt ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt áp lên tấm kính thủy tinh, vẫn nhìn anh không rời mắt.
Thẩm Miên giống như mọi ngày, mỉm cười, vẫy tay với nó.