Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 74: Chương 74




Mẹ Giản nói xong, dùng ánh mắt ôn hòa ý vị nhìn cô, Cố Tiểu Đồng cũng học theo ngẩng đầu chuyên chú nhìn cô.

Giản Nhất giật mình, vội vàng nói: “Không có, con không có yêu đương.

“Không có?”

“Không có mà.”

“Nói thật không?”

“Thật đó mẹ.”

Từ lâu mẹ Giản đã rất tín nhiệm Giản Nhất, nghe cô khẳng định như vậy không khỏi nghi ngờ mình suy nghĩ quá nhiều, có lẽ Giản Nhất thật sự chỉ đi mua bút lông mà thôi. Bà dời mắt, dịu dàng cười: “Vậy được, con với Tiểu Đồng ngủ sớm đi.”

“Vâng ạ.”

“Ma ma ngủ ngon.”

Mẹ Giản mỉm cười hôn lên trán cô bé, chúc Giản Nhất ngủ ngon rồi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Giản Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau khi Giản Nhất gặp lại Lạc Nham, anh muốn nắm tay thì bị cô trừng mắt nói: “Hôm qua mẹ em nghi ngờ rồi đấy.”

“Nghi ngờ cái gì?”

“Nghi ngờ em đang yêu đương với bạn học.”

“Em cũng đâu yêu đương với bạn học, mà là yêu anh.” Lạc Nham cười ranh mãnh.

“Anh nghiêm túc đi.” Giản Nhất nổi nóng.

Lạc Nham lập tức nghiêm túc lại: “Anh hiểu.”

“Hiểu cái gì?”

“Em sợ mẹ em chưa thể chấp nhận anh.”

Giản Nhất gật đầu.

“Không sao, đợi em nguyện ý công khai, đợi em cảm thấy anh đủ tư cách anh sẽ tới gặp bà ấy.

Giản Nhất ngước mắt nhìn anh, Lạc Nham mặt mày tuấn lãng, ánh mắt thâm tình hỏi cô: “Như vậy được không?”

“Vâng.” Giản Nhất gật đầu, trong lòng trào ra một tia vui mừng.

Đúng lúc này mẹ Giản từ trên lầu hai đi xuống, Giản Nhất và Lạc Nham tự động buông tay. Mẹ Giản nhìn hai người một cái nghi hoặc, thấy mỗi người tự làm việc của mình mới ra ngoài bóng cây trước cửa hàng tìm Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất và Lạc Nham đối mặt cùng mỉm cười.

Một lúc sau Giản Hiểu Huy đeo cặp chạy đến tìm Giản Nhất học thêm, cô dẫn cậu nhóc vào văn phòng, Lạc Nham cũng đi theo.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, cơ thể ba Cố ngày tốt lên. Mỗi ngày khi trời vừa sáng ông sẽ chạy chậm đến Like.Giản làm công việc chuẩn bị, sau đó lại chạy bộ về ăn sáng cùng mọi người trong nhà, đem Like.Giản quản lý rất tốt.

Mẹ Giản cũng vì sức khỏe của ông khang phục mà mỗi ngày đều cười nhiều hơn, thân thể cũng càng linh hoạt. Thường xuyên cùng ba cô bận bịu những việc trong Like.Giản.

Nói đến Giản Nhất, cô sắp đi học đại học nên dần buông tay chuyện làm ăn trong cửa hàng, ngày thường đến tiệm của chỉ chơi cùng Cố Tiểu Đồng và giúp Giản Hiểu Huy học thêm, Lạc Nham cũng đến giúp đỡ một vài việc. Đến cuối tuần, nếu Giản Hiểu Huy không học thêm, cô cũng không xen vào việc trong cửa hàng mà chỉ ngồi ôm Cố Tiểu Đồng chơi, hoặc đi hẹn hò với Lạc Nham.

Dạo gần đây Cố Tiểu Đồng làm quen được một số bạn nhỏ, thường thường kéo cô dẫn bé đi chơi cùng lũ trẻ. Ngay cả trong thời gian làm việc Giản Nhất cũng mang Cố Tiểu Đồng đi chơi, đương nhiên Lạc Nham vẫn đi theo.

Cứ như vậy cuối cùng đã đến ngày nhập học, Giản Nhất không nỡ ra khỏi nhà, không đi hẹn hò cùng Lạc Nham mà rút ra ba ngày ở nhà bồi mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng. Đặc biệt là Cố Tiểu Đồng, ngày nào cô cũng ôm cô bé trong ngực không buông, Cố Tiểu Đồng rất vui vẻ để chị gái ôm ấp.

Mẹ Giản tấm tắc cười: “Con đừng ôm em nữa, đến lúc con đi con bé sẽ khóc đấy.”

Giản Nhất cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng, cô bé đang ngồi trong ngực cô lột kẹo que.

Giản Nhất gọi một tiếng, Cố Tiểu Đồng nâng mặt nhỏ lên, đem kẹo que đút vào miệng cô nói: “Chị ăn đi.”

Giản Nhất cắn một cái nói: “Ăn ngon.”

Cố Tiểu Đồng cười ngọt ngào, đút hết cây kẹo vào miệng.

“Tiểu Đồng, ngày mai chị phải đi học.”

Cố Tiểu Đồng gật đầu: “Dạ.”

“Đầu tháng chín em cũng phải đi nhà trẻ.”

“Dạ.” Vừa nghe thấy Giản Nhất nhắc đến nhà trẻ, trượt xuống dưới bò đến bàn trà, cầm bút bắt đầu tập viết.

Giản Nhất xoa đầu dưa hấu của bé, trong lòng vạn phần không nỡ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giản Nhất ăn mặc giản dị, đeo ba lô bước ra phòng ngủ.

Ba người mẹ Giản, ba Cố và Cố Tiểu Đồng đứng trong sân chờ cô, Cố Tiểu Đồng rất vui vẻ, cô bé tưởng rằng mọi người cùng nhau đến tiệm bánh hoặc là đi chơi ở đâu đó, vì thế ngồi trong ngực ba Cố vươn tay về phía Giản Nhất: “Chị ơi, ôm em, ôm em.”

Giản Nhất đưa tay muốn ôm Cố Tiểu Đồng.

Mẹ Giản ngăn lại: “Đừng ôm nữa, ra ngoài lên taxi luôn.”

Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi trong ngực ba Cố, cái miệng nhỏ gặm táo.

Mẹ Giản kéo tay Giản Nhất, vừa đi vừa hỏi: “Mang theo bàn chải đánh răng chưa?”

Giản Nhất đáp: “Mang rồi ạ.”

“Đem cả đôi không?”

“Lấy hết ạ.”

“Xà bông thì sao, có mang không?”

“Mang theo.”

Mẹ Giản hỏi hết một đường đi, không ngừng nói: “Đến nơi thấy thiếu thứ gì hay lỡ quên thì cứ đến siêu thị mua, nếu chỗ đó không bán thì gọi cho mẹ, mẹ gửi đến cho con.”

Giản Nhất muốn nói với bà bây giờ trên mạng cái gì cũng bán, nhưng xuất phát từ sự quan tâm của bà, cô không muốn ngắt lời mà hưởng thụ tiếng lảm nhảm của mẹ.

Trong tiếng dặn dò của mẹ Giản, mọi người đã đi đến ga xe lửa. Cố Tiểu Đồng lần đầu tiên đến nơi này có chút tò mò, nhưng lại cảm thấy có điểm không thích hợp, đặc biệt là mẹ Giản vẫn luôn giúp Giản Nhất sửa sang lại quần áo, đôi mắt lập tức đỏ lên, mở to hai mắt mờ mịt nhìn chị gái: “Chị ơi.”

Giản Nhất vẫn luôn cúi đầu, lúc này ngẩng đầu lên đỏ mắt nhìn tiểu mập mạp Cố Tiểu Đồng, trong lòng liền mềm nhũn, cô hôn khẽ lên mặt cô bé nói: “Bé con, chị phải đi rồi.”

Cố Tiểu Đồng tròng xoe đôi mắt trong veo chớp hai cái, ý thức được chuyện không thích hợp.

“Ba mẹ, con đi đây.” Giản Nhất đeo ba lô lên, bước chân vào trạm, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng khóc lớn của bé gái.

Hai mắt Giản Nhất tức khắc đỏ quạnh, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Đồng.

Cố Tiểu Đồng vươn người về phía trước, duỗi tay ra khóc to gọi: “Chị, chị.” Mặt mũi đỏ bừng vì nước mắt.

“Đừng khóc, đừng khóc, mấy ngày nữa chị lại về.” Ba Cố và mẹ Giản vội vàng trấn an, nhưng cô bé vẫn khóc lớn.

Giản Nhất đi trở về, nhận lấy cô bé từ trong ngực ba Cố, Cố Tiểu Đồng lập tức nín khóc, cánh tay nhỏ gắt gao ôm cổ Giản Nhất, gương mặt nhỏ dán lên mặt cô.

Giản Nhất vuốt ve mái tóc mềm mại của bé nói: “Tiểu Đồng không khóc, cuối tuần chị lại về với em.”

“Không chịu.”

“Em có nghe lời chị không?”

“Nghe ạ.”

“Vậy đừng khóc, ngoan ngoãn theo ba mẹ về nhà, chờ đến cuối tuần em không đi học, chị sẽ trở lại.”

Cố Tiểu Đồng mếu máo nhìn cô.

“Được không nào?” Giản Nhất gượng cười dỗ bé: “Được không? Được không?”

Cố Tiểu Đồng bĩu môi nhỏ giọng đáp ứng: “Được ạ.”

“Để ba ôm em nhé, chị phải đi.”

“Dạ.”

“Không được khóc.”

“Dạ.”

Giản Nhất hôn lên mặt nhỏ, giao cô bé lại cho ba Cố, lấy vé tàu và thẻ căn cước xoay người vào cổng soát vé.

Mẹ Giản lập tức che miệng lại.

Cố Tiểu Đồng mếu máo nhìn chằm chằm theo bóng lưng chị gái, thấy Giản Nhất đi vào trạm rồi liền bật khóc, lần này tương đối lâu, ai dỗ cũng không nín, ngồi trong lòng ba Cố vừa khóc vừa nấc lên.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc.” Ba Cố đau lòng dỗ.

“Chị, chị, chị đi rồi.”

Giản Nhất tiến vào phòng chờ, kiểm tra vé rất nhanh nên cô là nhóm người đầu tiên lên xe lửa. Đeo ba lô tìm chỗ ngồi xuống, thời điểm này đúng vào thời gian khai giảng nên trên tàu rất náo nhiệt, đều là những gương mặt còn non nớt, có người sắc mặt buồn bã, lại có người tươi cười cùng các bạn học cãi nhau ầm ĩ. Mà Giản Nhất vì nhớ tới gương mặt khóc đến đỏ bừng của Cố Tiểu Đồng mà đột nhiên hối hận vì lựa chọn đi học xa nhà của mình, cách Cố Tiểu Đồng xa như vậy, những ngày sau này phải trải qua như thế nào.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng chịu không nổi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn hàng người, nước mắt lặng yên rơi xuống. So với việc học và sự nghiệp, cô càng tham luyến hơi ấm gia đình, nhưng nếu không có sự nghiệp bằng cách nào khiến gia đình hạnh phúc hơn. Cô thực sự rất khổ sở, không nỡ rời khỏi Nam Châu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc này, có một cánh tay đặt lên vai, không nói gì kéo cô ôm vào ngực.

Giản Nhất biết là Lạc Nham.

“Sau này mỗi tuần đều có thể về mà.” Anh nói.

Giản Nhất xấu hổ không muốn khóc trước mặt anh, hít hít mũi nhận lấy khăn giấy anh đưa qua, sau sạch nước mắt sau đó ngồi ngay ngắn lại: “Anh thấy hết rồi sao?”

“Ừ.”

“Lúc anh đi vào, Tiểu Đồng còn khóc không?”

Khóc, càng khóc dữ hơn, nhưng anh lại nói: “Không khóc.”

Trong lòng Giản Nhất dễ chịu hơn một chút.

Lạc Nham nắm tay cô: “Quan hệ chị em hai người thật sự rất tốt.”

Giản Nhất thắc mắc: “Mẹ và dì anh không tốt?”

“Không tốt, hôm qua còn cãi nhau.”

“Mẹ anh về rồi?”

“Ừ, mới về hai ngày trước.”

“Vậy bà ấy có đến tìm Tiểu Đồng lấy lại chó không?”

“Hẳn là sẽ không.”

“Vậy là tốt rồi.” Giản Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm xúc nặng nề giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn còn buồn bã.

Lạc Nham cầm tay cô đưa lên miệng hôn một cái: “Đừng khóc.” Thấy cô khóc tim anh cũng đau.

Giản Nhất nhìn anh gật đầu.

“Oa!” Một tiếng cảm thán truyền đến, hai người giật mình theo thói quen buông tay, nhìn sang mới biết thì ra là Đinh cùng bàn, người đã lấy lại số cân ngày trước, đeo chiếc ba lô thật lớn đứng trước mặt họ, chỉ vào Giản nhất và Lạc Nham lắp bắp: “Anh, cậu, hai người….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.