“Giản Nhất, Giản Nhất, bên này bên này.” Mẹ Giản cao hứng vẫy tay gọi cô.
“Chị, chị ơi.” Cố Tiểu Đồng cũng gọi không ngừng.
Giản Nhất chạy nhanh về phía ba người bọn họ.
“Mẹ, ba, mọi người tới lâu chưa?”
“Chị, chị.” Cố Tiểu Đồng vùng vẫy thân hình nhỏ bé về phía cô, gấp không nhịn được gọi luôn miệng.
Giản Nhất cười nhận lấy cô bé, lập tức có hai bàn tay nhỏ ôm mặt cô hôn liên tục hai cái, khiến người lớn sửng sốt, ngay sau đó phải cười rộ lên.
Giản Nhất cũng hôn lại rồi hỏi: “Chị phơi nắng đen như vậy em cũng nhận ra nha.”
Cố Tiểu Đồng gật đầu thật mạnh nói vâng, chị em hai người ôm nhau thân thiết một hồi, Cố Tiểu Đồng vươn tay quàng lên cổ chị gái, mặt dán mặt, một vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
“Đi thôi, về nhà nào.” Ba Cố lên tiếng nhắc nhở.
Mẹ Giản nắm cánh tay Giản Nhất kéo cô và Cố Tiểu Đồng đi ra khỏi đám đông, rời xa khu vực ồn ào. Giản Nhất đột nhiên nhớ tới Lạc Nham, cô vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ra khỏi nhà ga trông mới thấy anh và Đinh cùng bàn đang đi cùng nhau, hơn nữa còn vẫy tay chào tạm biệt cô.
Giản Nhất khẽ mỉm cười, nội tâm trở nên yên bình cùng an tâm, Lạc Nham vẫn luôn hiểu cô như vậy, vì cô mà suy nghĩ.
“Xe tới rồi.” Ba Cố nói.
“Lên xe, lên xe thôi.” Mẹ Giản đỡ Cố Tiểu Đồng trong tay Giản Nhất để cô lên trước, sau đó bà và Cố Tiểu Đồng mới lên xe.
Về đến nhà Lạc Nham đã nhắn tin tới cho cô hỏi về nhà chưa, Giản Nhất đang muốn trả lời thì thấy ba Cố đã bê đồ ăn từ trong bếp ra, Cố Tiếu Đồng vẫn luôn dính trong ngực cô, còn mẹ Giản ngồi bên cạnh lôi kéo tay cô hỏi: “Sao lại gầy như thế này, còn đen nữa? Có phải sống ở đế đô không quen không? Tập quân sự vất vả lắm hả? Mẹ nghe Thụy Thụy nói, rất nhiều sinh viên chịu không nổi mà té xỉu.”
Giản Nhất hưởng thụ sự quan tâm của mẹ, rõ ràng mỗi ngày hoặc cách một ngày lại gọi điện thoại về, nhưng mẹ Giản vẫn lo lắng như cũ.
“Được rồi, ngừng nói chuyện, ăn cơm thôi.” Ba Cố dọn hết đồ ăn lên.
Mẹ Giản trắng mắt nói: “Em không thể nói thêm hai câu à?”
Ba Cố tính tình tốt: “Được được được, em nói, em nói đi.”
Nhìn thấy ba mẹ ngọt ngào như vậy, cô biết mẹ Giản đang sống rất hạnh phúc, cô nói: “Mẹ ơi, ăn cơm thôi, con đói bụng.”
Mẹ Giản lập tức thay đổi thái độ: “Được, ăn cơm ăn cơm, vào thôi.”
Trên bàn cơm mẹ Giản và ba Cố thay phiên nhau gắp đồ ăn cho Giản Nhất, cô đều nhận hết cũng không tiếc lời khen: “Mẹ, món này ngon quá.”
“Ngon hơn trong trường học không?”
Giản Nhất tức khắc gật đầu: “Ngon hơn rất nhiều ạ.”
Được con gái khen như vậy tất nhiên ba mẹ nào cũng sẽ rất vui vẻ, ba Cố và mẹ Giản không ngoại lệ: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.” Sau đó tiếp tục gắp đồ ăn vào bát cô.
Hai người đều luôn miệng nhắc nhở Giản Nhất, nhưng người ăn nhiều nhất lại là Cố Tiểu Đồng, hai bàn tay nhỏ nhắn mỗi bên cầm một miếng sườn, bên trái gặm một miếng, bên phải gặm một ngụm, thay phiên nhau ăn đến ngon lành. Ý cười trong mắt Giản Nhất nồng đậm, duỗi tay xoa đầu cô bé: “Đúng rồi mẹ, Tiểu Đồng đi nhà trẻ thế nào?”
“Khá tốt, cũng đi học được gần một tháng rồi.”
“Khá tốt? Em không khóc ạ? Con nhớ mấy đứa nhỏ đều không thích đi nhà trẻ.””
“Em không khóc nhé.” Cố Tiểu Đồng nâng mặt nhỏ lên, chu cái miệng bóng nhẫy tranh công: “Chị ơi, em không có khóc, chỉ có bạn cùng lớp khóc thôi.”. Truyện Truyện Teen
“Ồ, Tiểu Đồng nhà chúng ta có bạn học rồi.” Giản Nhất cười rộ lên, Cố Tiểu Đồng chân chính gật đầu.
Mẹ Giản tiếp lời: “Ngày đầu đi học mẹ và ba con cùng đưa đi, một lớp có hai lăm bạn nhỏ tầm ba bốn tuổi, vừa rời tay ba mẹ cái là ngồi trong phòng khóc toáng lên, cả một cái trường mẫu giáo đều nghe tiếng khóc trẻ con, chỉ có Tiểu Đồng nhà ta không khóc, chẳng những không khóc còn biết cách lấy sô cô la dỗ bạn cùng bàn nữa. Mẹ vốn nghĩ Tiểu Đồng không phải người ôn hòa, dễ ở chung cùng người khác, không ngờ trong một tháng này con bé lại có thể khiến giáo viên và các bạn cùng lớp yêu mến, đến bữa tan học có rất nhiều bạn nhỏ tạm biệt Tiểu Đồng đấy.”
“Tiểu Đồng nhà chúng ta có mị lực của tiểu thiên sứ mà.” Giản Nhất tự hào.
Cố Tiểu Hồng tựa hồ nghe hiểu, vừa gặm xương sườn vừa cười với cô, đôi mắt sáng lấp lánh cực kỳ linh động.
“Ngay cả Chúc Mỹ Hạ cũng rất thích Tiểu Đồng, mỗi ngày đều phải tới tiệm nhìn một lần.” Mẹ Giản cười nói.
Giản Nhất uống muỗng canh gà thắc mắc hỏi lại: “Chúc Mỹ Hạ là ai ạ?”
“Mẹ Lạc Nham đó.”
“Mẹ Lạc Nham?” Giản Nhất thiếu chút nữa bị sặc canh gà.
“Đúng rồi, mẹ của cậu ấy.” Mẹ Giản xác nhận.
Cố Tiểu Đồng cũng ngẩng đầu lên nói: “Là mẹ nuôi của em.”
“Mẹ nuôi?” Giản Nhất cực kỳ kinh ngạc.
Mẹ Giản giải thích cho cô nghe, từ khi Giản Nhất đi học Lạc Nham không còn đến Like.Giản nữa,thay bằng mẹ anh Chúc Mỹ Hạ. Mẹ Chúc và Tần phu nhân là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược, bà không những xinh đẹp mà còn vô cùng ấp áp, yêu mến trẻ con và động vật nhỏ. Vừa đến Like.Giản nhìn thấy Cố Tiểu Đồng đã thích không buông tay, mỗi ngày không phải đến xem cửa hàng mà chủ yếu để chơi với Cố Tiểu Đồng, cuối cùng vì quá yêu thích nên thương lượng cùng mẹ Giản và ba Cố xin nhận Cố Tiểu Đồng làm con nuôi. Mẹ Giản và ba Cố nghĩ đến chuyện hợp tác của hai nhà, Lạc Nham cũng là người rất tốt nên đồng ý.
“Cứ như vậy?” Giản Nhất hỏi.
Mẹ Giản gật đầu: “Đúng vậy, Chúc Mỹ Hạ rất thích trẻ con, đặc biệt là bé gái, cuối tuần đều dẫn Tiểu Đồng đi chơi. Con xem cái tủ trong phòng con bây giờ chất đầy đồ chơi, váy áo, giày dép xinh đẹp, tất cả đều do bà ấy mua cho Tiểu Đồng.”
Giản Nhất vào phòng mở tủ ra nhìn thử, phải cúi đầu tròn mắt nhìn Cố Tiểu Đồng.
Cố Tiểu Đồng: “Của em, tất cả là của em.”
Cứ như thổ hào.
Đúng lúc này mẹ Giản trong phòng khách gọi: “Tiểu Đồng, ra nhận điện thoại.”
“Vâng ạ.” Cố Tiểu Đồng chạy ra ngoài.
Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng nho nhỏ đang khó khăn cầm điện thoại, giọng nói non nớt, cô có cảm giác như “trên trời một ngày, dưới đất một năm” vậy, chẳng qua chỉ đến đế đô học hơn một tháng, Cố Tiểu Đồng đã gia nhập làm hội viên trong câu lạc bộ do mẹ của Lạc Nham đứng đầu?
Cố Tiểu Đồng nhận xong điện thoại liền đưa cho mẹ Giản, sau đó chạy đến trước mặt Giản Nhất, bởi vì chị gái đã trở lại nên cô bé rất vui. Giản Nhất vẫn chưa hồi phục tinh thần, liền nghe mẹ Giản nói: “Giản Nhất, ngày mai con có thời gian thì đem Tiểu Đồng đến nhà Lạc Nham chơi một ngày đi, Chúc Mỹ Hạ nói cậu ấy cũng về rồi, mời con với Tiểu Đồng qua ăn cơm, dẫn theo cả cầu cầu.”
Giản Nhất ngơ ngẩn đáp lại, thế giới này chuyển biến quá nhanh.
Ngày hôm sau, ba mẹ đi làm, Giản Nhất nhận mệnh đem Cố Tiểu Đồng đến nhà Lạc Nham gặp được ba mẹ anh, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Lạc Nham lại xuất sắc như vậy. Ba Lạc – Lạc Lỗi, mẹ Chúc Mỹ Hạ đều có giá trị nhan sắc cực cao, Lạc Nham như hội tụ toàn bộ ưu điểm của hai người, đẹp trai đến mức không thể rời mắt.
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng đến cửa biệt thự tiểu khu Quân Lan, ba người nhà họ Lạc đã đứng ở đó nghênh đón, đầu tiên còn câu nệ hàn huyên vài câu, sau đón mẹ Chúc ôn nhu nhìn Cố Tiểu Đồng gọi: “Tiểu Đồng ~”
Cố Tiểu Đồng bình tĩnh đi lên trước nắm tay mẹ Chúc, khiến bà kích động kéo cô bé đi vào phòng khách, ba Lạc cũng theo sau, để lại Lạc Nham và Giản Nhất đứng trước cửa, hai mắt nhìn nhau.
Lạc Nham sờ gáy nói: “Anh từng nói với em rồi đó, mẹ anh rất thích trẻ con với động vật nhỏ đáng yêu, thậm chí là kháng cự không nổi, hơn nữa ba anh cũng sủng bà ấy…như con gái.”
“Em hiểu mà, do mọi chuyện phát triển nhanh quá, trong một lúc khó tiếp nhận được thôi.” Giản Nhất nhấp miệng nói, từ khóe mắt mẹ Chúc có thể nhìn ra, cuộc sống của bà như trong vại mật.
“Từ từ tiếp nhận.”
Suốt một buổi sáng mẹ Chúc thay đổi đủ cách cột tóc cho Cố Tiểu Đồng, giữa trưa ba Lạc dẫn cả nhà đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, buổi chiều mẹ Chúc lại đề nghị đi tham quan xung quanh.
Giản Nhất vội vàng ngăn lại: “Dì ơi, cảm ơn ý tốt của dì, nhưng hôm nay em gái con đã ra ngoài hơi lâu rồi ạ.”
Mẹ Chúc giấu không nổi thất vọng: “Vậy được rồi, đợi cháu và con trai dì công khai, dì sẽ mang mấy đứa đi du lịch.”
Bà vừa dứt lời, Giản Nhất đã kinh ngạc quay sang nhìn Lạc Nham, anh bình thản gật đầu.
Trên đường quay lại tiệm bánh, Giản Nhất hỏi anh: “Mẹ anh biết chuyện của bọn mình?”
“Biết.” Anh nói.
“Mẹ anh có nói gì không?”
“Em muốn hỏi cái nào?”
“Dì nhỏ anh, em họ của anh đó.”
“Mẹ anh nói, dì nhỏ đã rất hối hận vì việc làm tổn thương Cố gia, hãy để dì ấy cùng nhà anh về sau cố gắng bù đắp cho nhà em.”
Giản Nhất đổ mồ hôi, suy nghĩ của mẹ Lạc Nham rất đơn giản, thật ra trên đời này có nhiều chuyện rất đơn giản nhưng bị người ta phức tạp hóa vấn đề lên mà thôi, vì vậy cô hỏi tiếp: “Còn chuyện của em và em họ anh thì sao?”
Lạc Nham quay đầu nhìn cô cười cười: “Em muốn biết.”
“Đương nhiên là muốn.”
Lạc Nham nghiêm túc nói: “Mẹ anh nói, ai thắng thì vợ là của người đó, bà ấy mặc kệ.”
Giản Nhất: “…”
Giản Nhất rối rắm trước vấn đề này hồi lâu lại bị mẹ Chúc giải quyết trong mấy câu. cái này còn chưa là gì. Ngày hôm sau mẹ Chúc mua một bộ váy nhỏ đến cho Cố Tiểu Đồng, kéo mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng lên phòng nghỉ của nhân viên trên lầu hai mặc thử, không hề báo trước đã mở cửa phòng ra, trông thấy Lạc Nham đang nắm tay Giản Nhất.
Sự tình đột ngột phát sinh, Giản Nhất và Lạc Nham còn chưa kịp buông tay, chờ hai người tỉnh táo lại thả tay ra, nhưng mẹ Giản đã nhìn thấy toàn bộ.