Edit: Mada
Beta: girl_sms
Cách giao tiếp của Bạch Lâm làm cho Phó Xa một lần nữa phải suy đoán, mặc dù đã hai mươi lăm tuổi nhưng đến giờ Phó Xa vẫn chưa yêu ai lần
nào, nhưng đọc tiểu thuyết và xem truyền hình thì cũng không ít. Qua một quãng thời gian đi theo Bạch Lâm có thể thấy một sự thật rất rõ ràng,
trong lòng nàng đang cất giấu một người. Mà người này rốt cuộc không thể cùng nàng ở bên nhau, thậm chí còn không thể cho nàng vui vẻ hạnh phúc.
Sở thích của Bạch Lâm là ở ngồi im thẫn thờ, một ngày dài có thể
không nói một chữ, im lặng ngồi ở ban công ngắm cảnh. Mỗi khi ở phía
sau, Phó Xa biết được là Bạch Lâm đang nhớ đến người trong lòng, người
mà nàng yêu.
Đối với Phó Xa, Bạch Lâm là một cô gái rất tuyệt vời. Tuy rằng không
đáng yêu, tính tình quái gở không ai hiểu nổi, hoàn toàn không có cảm
giác của một người bình thường, nhưng Phó Xa biết, nếu người nào được
Bạch Lâm yêu thì nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cho nên nàng luôn tò mò là
nhân vật vĩ đại nào có thể làm cho Bạch Lâm yêu đến như thế, lại không
biết có ăn nhầm cái gì hay không mà người đó lại không cần nàng.
“Lâm tiểu thư…”
Suy nghĩ xong, Phó Xa nhìn Bạch Lâm vẫn còn đang thả hồn vào cảnh
vật, nhẹ giọng kêu nàng, muốn hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi không. Như đọc
được ý nghĩ của nàng, Bạch Lâm đứng dậy lắc lắc đầu rồi trở lại phòng
ngủ. Mặc dù nàng không nói gì nhưng Phó Xa vẫn hiểu ý, cơm chiều hôm nay nàng lại không ăn…
Đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai, chuyện này đã lặp lại vô số lần. Ban đầu Phó Xa còn nói dong dài vài câu khuyên nhủ, nhưng
lần nào cũng thất bại khiến nàng chẳng muốn nói nữa. Ở chung gần hai
tháng, Phó Xa đều để ý và cân nhắc từng li từng tí thói quen hằng ngày
của Bạch Lâm.
Bạch Lâm không thích nói chuyện, ở bên cạnh nàng làm cho người ta cảm thấy bình yên và thanh thản. Phó Xa hiểu rõ, một khi Bạch Lâm quyết
định làm cái gì thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tựa như hôm nay nàng đồng ý với yêu cầu của Nhan Y, Phó Xa không hỏi nàng tại sao càng không khuyên nàng đừng đi.
Bời vì nàng tin tưởng, Bạch Lâm làm chuyện gì cũng có nguyên do của nàng.
Tiếng đóng cửa chậm rãi của Phó Xa càng làm cho căn phòng trở nên
lạnh lẽo và tịnh mịch hơn. Trên giường rộng không một bóng người, Bạch
Lâm nằm ở mép ngoài cố gắng co người lại càng nhỏ càng tốt. Giống như
đứa trẻ còn trong bụng mẹ, dùng cách thức duy nhất để bảo vệ mình là
cuộn tròn người lại.
Duỗi bàn tay ra rồi lại nắm chặt, đưa bàn tay đến mặt trăng, Bạch Lâm khẽ nheo mắt, nhìn bàn tay lúc nắm lúc duỗi, đột nhiên thoáng lên một
cái trước mắt nàng liền hiện lên hình bóng mờ ảo của một người. Bạch Lâm dựa theo trí nhớ vẽ gương mặt của đối phương rồi lại không dám chạm
vào. Bởi vì nàng biết chỉ là mình tưởng tượng, đụng vào sẽ tan.
Bạch Lâm rất thông minh, lúc ba tuổi người mà nàng thân quen nhất
không phải là cha hay mẹ, mà chính là bảo mẫu của nàng. Bảo mẫu hay kêu
nàng tiểu thư, dần dà Bạch Lâm còn thật sự tin rằng tên của mình là tiểu thư. Cho đến một ngày, một nữ nhân xinh đẹp toàn thân tỏa ra khí lạnh
đến, đem mình đi bỏ lại bảo mẫu, Bạch Lâm mới biết trên thế giới này
nàng có người thân, có mẹ. Rồi nàng biết được tên của mình, Bạch Lâm.
Chỉ tiếc là, sự tồn tại của nàng là một sự chán ghét, một tội nghiệt.
Bạch Lâm rất nhạy bén, không chỉ trong quá trình học tập mà thân thể
cũng vậy. Lúc nàng còn nhỏ từng bị Trì Thanh yêu cầu rèn luyện thân thể, mới đầu là chạy bộ, nhảy cao, leo trèo, độ khó càng ngày càng cao, sau
đó là tập võ, bơi lội, bắn súng.
Tháo ráp trang bị súng ống muốn thực hiện tốt cũng cần phải có kỹ
thuật. Bạch Lâm đến giờ còn nhớ như in, Trì Thanh đem súng của nàng cho
mình coi, Bạch Lâm khi đó còn nhỏ, nghịch ngợm cầm súng soi nòng, chỉa
thẳng vào mắt mình. Trì Thanh ngay lập tức bắt lấy tay nàng, đoạt súng
chỉa vào đầu nàng.
Nhìn sát ý ở trong mắt Trì Thanh, trong tích tắc Bạch Lâm cảm thấy
đối phương không phải đang đùa giỡn. Có lẽ nàng thật sự sẽ giết mình.
Khổ sở và sợ hãi trong lòng làm cho tiểu Bạch Lâm tay chân luống cuống,
nàng sợ đến mức hai chân đều run lên, mạnh mẽ khắc chế không biểu hiện
ra mặt. Bạch Lâm tưởng tim của mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi thì Trì
Thanh mới khinh thường liếc nàng một cái rồi thu súng lại, tháo dỡ nó ra với tốc độ rất nhanh.
Bàn tay Trì Thanh gầy, dài, ngón tay trắng nõn giống như ngọc, mềm
mại lại linh hoạt. Thấy đối phương nhìn chằm chằm mình mà trên tay lại
không giảm tốc độ, một hai ba liền đem linh kiện từng món lắp lại thành
súng đưa trước mặt mình. Một viên đạn xoẹt qua gò má nàng mang đến cảm
giác đau rát, Bạch Lâm không né không tránh mà đứng yên tại chỗ, nhìn
Trì Thanh không chớp mắt.
“Nhớ cho kỹ, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được đem súng chĩa
vào người mình bởi vì một ngày nào đó, ngươi sẽ không biết khi nào sẽ có người bày mưu hại ngươi, muốn giết ngươi. Trong vòng ba ngày ta muốn
tốc độ gỡ súng của ngươi giống như ta.”
Trì Thanh thấy Bạch Lâm bị mình hù đến trắng bệch, thấp giọng nói
xong liền rời đi. Nàng cũng không biết sau khi mình đặt súng lên bàn đi
rồi, Bạch Lâm đem khẩu súng nọ giữ lại bên người. Cho đến bây giờ nó vẫn là vũ khí của nàng, luôn nằm ở bên hông.
Trí nhớ đến đây thì bị cắt đứt, hình ảnh Trì Thanh dần dần bị bóng
tối chiếm lấy, cuối cùng tất cả trở nên trống không một màu đen. Trong
lòng khó chịu làm cho Bạch Lâm ôm chặt lấy cơ thể mình, tay còn lại vươn lên lấy khẩu súng nằm ở đầu giường vuốt ve.
Đồ vật của Trì Thanh chỉ có cây súng này, các nàng chưa bao giờ chụp
ảnh chung, khoảnh khắc ngọt ngào thì lúc nào cũng có khổ đau. Bạch Lâm
nghĩ có khi nào một ngày trong tương lai Trì Thanh sẽ quên hết mọi
chuyện về mình, xem mình như một người xa lạ không quen.
Có lẽ, ngày đó đến cũng sẽ là ngày cuối cùng mình tồn tại trên đời này.
Sáng sớm hôm sau, Phó Xa còn đang đi dạo trong mộng với chu công thì
bị tiếng đập cửa đánh thức. Nàng nhìn đồng hồ chỉ năm giờ sáng, bực dọc
xoa vò mái tóc rối tung như gà bới của mình rồi đi mở cửa. Nhìn thấy mặt Nhan Y đằng sau cánh cửa, nàng biết ả ta rõ ràng cố ý muốn làm phiền
mình.
“Có chuyện gì?” Phó Xa tức giận nói.
“Ha ha, Phó tiểu thư cũng thật là, sáng sớm thế nào lại nổi nóng rồi. Hồi nãy ta nhận được tin của tổ chức, bọn họ đổi kế hoạch, tối nay sẽ
đi giao hàng. Ta cố ý đến báo cho ngươi biết một cái để tránh ngươi trở
tay không kịp.”
“Cái gì? Tối nay giao hàng? Quyết định của ai? Ta không đồng ý.”
Nghe xong Phó Xa tỉnh luôn cả ngủ, hai mắt vốn dĩ còn mơ màng lập tức trợn tròn. Nàng phòng bị nhìn Nhan Y, cảm thấy chuyện này có điểm kì
quái.
“Phó Xa, hôm qua ngươi nhắc ta đừng quên thân phận của mình, giờ xem
ra ngươi còn không làm được. Ngươi chỉ là một vệ sĩ mà thôi, mặc kệ ý
kiến của ngươi ra sao thì tối nay hàng vẫn là phải giao. Phiền gọi boss
nhà ngươi ra đừng để chúng ta phải chờ nàng…”
“Không thành vấn đề, lúc nào đi cũng được.”
Nhan Y chưa nói xong đã bị thanh âm thình lình đánh gãy. Bạch Lâm
không biết khi nào đã đứng bên cạnh các nàng, sắc mặt Phó Xa trầm xuống, quên mất mình đang mặc váy ngủ đơn bạc đứng trước mặt Bạch Lâm.
“Lâm tiểu thư, sao ngươi dậy sớm vậy, chẳng lẽ…”
Ngươi căn bản không ngủ? Nửa câu sau Phó Xa không nói ra bởi vì nàng
đã biết được đáp án. Từ lúc đi Đức mấy ngày hôm trước, nàng phát hiện
giấc ngủ của Bạch Lâm rất kém. Loại kém này không phải đang ngủ giữa
chừng thì bị giật mình thức dậy, mà là loại không thể đi vào giấc ngủ.
Phó Xa không hiểu Bạch Lâm đang có áp lực gì mà mất ngủ như vậy. Mỗi
lần nhìn đối phương cầm một nắm thuốc chia ra thành nhiều đợt, lần lượt
cho vào miệng, nhiều hơn cả ăn cơm khiến cho Phó Xa cảm thấy rất xót xa. Nàng hiểu rõ, sức khoẻ Bạch Lâm rất kém, trên người đầy vết thương, bất cẩn chút sẽ ngã bệnh phát sốt ngay. Trong tiềm thức, Phó Xa muốn bảo vệ thật tốt cho Bạch Lâm, không phải vì Trì Thanh dặn mà là xuất phát từ
tấm lòng.
“À, nếu như vậy hy vọng Boss chuẩn bị kĩ càng cho đêm nay, thành công trở về.”
Nhan Y vỗ vai Bạch Lâm trêu chọc rồi đi khỏi. Thấy nàng rời đi Bạch
Lâm xoa vai bị bóp đau, liếc nhìn Phó Xa một cái ý bảo nàng đi vào phòng với mình.
“Lâm tiểu thư, nhiệm vụ đêm nay nhất định có vấn đề. Ban đầu rõ ràng
đã bàn bạc ổn thoả đột nhiên lại chuyển thành tối nay. Xem bộ dáng của
Nhan Y nhất định là muốn mượn nhiệm vụ này trừ khử ngươi. Ta quyết không đồng ý cho ngươi thi hành nhiệm vụ lần này, giờ ta gọi Thanh tỷ báo cho nàng biết để nàng nói chuyện với cấp trên!”
Phó Xa vừa lo vừa giận, tay cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Trì
Thanh. Chính là chưa kịp nhấn gì Trì Thanh liền giữ chặt tay nàng lại ý
bảo không cần. Khuôn mặt giống như khối băng thật lạnh lẽo, thế nhưng
lại khiến Phó Xa đỏ mặt. Nàng vô thố nhìn về phía Bạch Lâm gãi gãi đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phó Xa nhìn đôi mắt tối đen tuyệt đẹp
của Bạch Lâm. Nàng cảm thấy mắt Bạch Lâm tựa như biết nói, Bạch Lâm ít
khi lộ ra ánh mắt kiên định như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy. Nàng dễ dàng hiểu được ý của Bạch Lâm, nàng như đang nói, không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn, tin nàng.
Phó Xa cảm thấy mình không phải thuộc dạng người mê gái. Từ khi gặp
Bạch Lâm xong Phó Xa nhận ra mình thế nhưng lại thích nhìn nàng lúc thẩn thờ. Việc đã đến mức này Phó Xa biết nói gì cũng vô ích, nàng thở dài
đi ra ngoài chuẩn bị vũ khí cho hai người. Sau khi nàng rời khỏi Bạch
Lâm mở ra hành lý lấy ra mã tấu giắt vào bên hông.
Nếu chỉ có chuyện này mà ta không vượt qua được thì ta xứng đáng chết tại nơi đây. Ta còn muốn sống, chưa thấy được người ấy hạnh phúc, ta sẽ không chết.
Thanh, biểu hiện của ta có làm ngươi vừa lòng không?
Thật tiếc, ngươi vẫn mãi không cần ta…