Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 93: Chương 93: Trừ Nàng Ra




Edit: Jun

Beta: girl_sms

“Không được, Lâm tiểu thư tuổi còn nhỏ, bây giờ gió cũng mạnh như vậy, căn bản không có khả năng thực hiện nhiệm vụ này. Các ngươi sắp xếp như vậy, rõ ràng muốn nàng chui đầu vào chỗ chêt!”.

Tối hôm nay, Bạch Lâm vừa từ trường trở về, chợt nghe tiếng la của Phó Xa từ trong biệt thự truyền ra.

Nếu như là lúc bình thường, gặp chuyện này Bạch Lâm sẽ tránh mặt để không phải gặp rắc rối không cần thiết. Nhưng nàng lại mơ hồ nghe được hai chữ nhiệm vụ cộng thêm tên của mình. Một khi đã như vậy, cho dù lúc này nàng không xuất hiện, sự việc không sớm thì muộn cũng sẽ rơi xuống đầu mình.

Nghe tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn, Bạch Lâm không hề do dự, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Sau khi nàng xuất hiện, những người đang cãi nhau quanh bàn tròn đều lập tức ngừng lại, dùng ánh mắt không thiện ý nhìn nàng. Mặc dù đối mặt với những ánh mắt sắt bén như thế nhưng Bạch Lâm cũng chỉ im lặng đứng đó, từ đầu tới cuối chỉ là thái độ bình tĩnh đến lạnh nhạt.

“Lâm tiểu thư, ngươi về rồi.”

Thấy Bạch Lâm đứng đó, cầm trên tay mấy cuốn sách bằng tiếng Đức, Phó Xa cất bước giúp nàng đem sách cất đi, ai ngờ nàng vừa làm xong liền có người mở miệng châm chọc:

“Các ngươi nhìn xem, Phó Xa thật tri kỷ nha, chăm sóc Boss cứ như chăm con của mình vậy. Người không biết nhìn vào còn tưởng Boss của chúng ta là kẻ tàn phế ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng không thể tự lo được.”

“Nhan Y, mời ngươi trước khi mở miệng, hãy nhớ kỹ thân phận và thái độ của mình”

Nhận ra những ám chỉ mơ hồ trong câu nói kia, lại liếc người đang nói chuyện, Phó Xa giận tái mặt thấp giọng nói. Nàng biết kẻ đang ngồi ở vị trí trung tâm kia là Nhan Y, từng một tay nắm trọn chi nhánh của tổ chức, cũng vì tổ chức lập không ít công trạng. Sau khi Bạch Lâm đên đây, vị trí cao nhất của nàng đương nhiên bị đẩy xuống, tự nhiên lại trở thành người phải nghe lệnh của Bạch Lâm, Phó Xa hiểu rõ đối phương vẫn không vừa mắt Bạch Lâm, khắp nơi làm khó dễ hai người các nàng.

“Ha ha, sao ngươi nói gì vậy? Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Dù sao tuổi của Boss cũng không nhỏ, lúc ta 22 tuổi làm gì có thời gian mà đọc sách tới trường? Đã sớm phải sống những ngày liếm máu trên lưỡi đao. Tuy rằng chúng ta chỉ là chi nhánh, nhưng lúc tổng bộ gặp khó khăn chúng ta cũng không thể ngồi yên không ngó đến. Bên kia muốn chúng ta ra mặt, chẳng lẽ không phải nên để Boss làm? Hay là, nàng chỉ là con hổ giấy không dùng được?”

Bị Phó Xa phản bác, Nhan Y càng thêm châm chọc. Nàng nhìn Bạch Lâm từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời, giống như người ngoài cuộc, khinh thường vứt cho ánh mắt thù địch. Khi nàng nghe nói Bạch Lâm sẽ tới, Nhan Y liền đối với người sẽ thay đổi vị trí của mình tràn ngập địch ý.

Nàng không biết tổng bộ rốt cuộc nghĩ như thế nào, sao có thể phái con gài ruột của Bạch Quân tới đây quản lý các nàng. Nhan Y càng không phục lại càng chán ghét thậm chí oán hận Bạch Lâm, tâm lý cũng coi thường nàng. Chỉ cần có thời gian, nàng sẽ châm chọc hoặc khi dễ Bạch Lâm, do đó mà Phó Xa cũng bị liên lụy.

Nhưng mà, đối mặt khiêu khích và mấy trò gây khó dễ nho nhỏ của nàng, Phó Xa đôi khi còn có thể phản ứng một chút, khi nóng nảy còn có ý muốn động thủ, nhưng Bạch Lâm một chút phản ứng cũng không có, tùy ý thủ hạ của mình chèn ép nàng. Cái kiểu không đánh mà thắng như vậy không làm Nhan Y thấy thỏa mãn, ngược lại càng cảm thấy bất mãn với Bạch Lâm. Nàng cảm thấy, đối phương sở dĩ không để ý tới mình, đơn giản là không để mình vào mắt, chọn im lặng để không phải nhìn tới mình.

Cho nên, Bạch Lâm càng im lặng không làm gì, Nhan Y càng thấy mọi chuyện kỳ quái. Qua hai tháng, mặc dù sau khi Bạch Lâm đến đây cũng không có hành động gì gây bất lợi cho chính mình, nhưng bom để bên người không biết khi nào sẽ nổ, chỉ có diệt trừ tận gốc mới làm người ta hoàn toàn yên tâm.

Sáng sớm nay, Nhay Y nhận được thông báo từ tổng bộ, yêu cầu các nàng vận chuyển một chuyến hàng, số lượng và giá cả cũng không phải nhỏ. Gần như ngay khi nhìn thấy tin báo, nàng liền nghĩ đây quả là một cơ hội tốt mà tổng bộ tạo cho. Người như Bạch Lâm, vừa nhìn liền biết là loại tiểu thư không biết nỗi khổ dân gian, sống an nhàn sung sướng.

Để nàng ta phụ trách chuyến hàng này, tuyệt đối là chuyện lành ít dữ nhiều. Đợi nàng chết, mình lại có thể ngồi lên cái ghế cao nhất, không ai thay thế được.

Vậy nên, Nhan Y đã sớm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải khiến Bạch Lâm đi chuyến này. Cũng phải đảm bảo nàng ta có đi không có về!

“Nhan Y, nếu ngươi biết Lâm tiểu thư mới là Boss ở đây, cũng nên hiểu địa vị của ngươi, phải nghe chỉ thị của ai. Cơ thể Lâm tiểu thư không tốt, tất nhiên sẽ không tự mình chuyển hàng. Nếu các ngươi nhất định muốn đi thì tự mà đi! Tóm lại, ta và Lâm tiểu thư tuyệt đối sẽ không tham gia nhiệm vụ lần này.”

Nhìn ánh sáng lóe ra trong mắt Nhan Y, Phó Xa liền lập tức đoán được suy nghĩ của nàng. Mặc dù đang ở ngoại quốc, nàng cũng biết việc làm ăn của tổ chức gần đây không tốt, còn liên tiếp phát sinh chuyện thương vong hoặc mất tính bí ẩn. Những chuyện này đều chỉ rõ một điều, thân phận của những thành viên trong tổ chức đã bại lộ, kẻ đang núp trong bóng tối đối phó các nàng là Bạch Quân.

Cho dù là trong nước hay ở nước ngoài, Bạch Quân đều có thế lực riêng. Nước Đức là nơi xa lạ với mình và Bạch Lâm, ngay cả một người để tin cũng không có. Nếu nghe theo những người này ngoan ngoãn đi chuyển hàng, đến lúc đó dĩ nhiên là hai mặt giáp địch, muốn sống trở về, nằm mơ đi!

“Phó Xa, nếu ngươi đã dùng thân phận và địa vị nói chuyện, vậy ngươi cũng nhớ kỹ, ngươi là ai. Từ đầu tới giờ, đều chỉ có mình ngươi nói, Boss cũng không tỏ thái độ rõ ràng. Thân thể nàng không tốt, hay là nàng vốn là đứa câm điếc? Nếu vậy, ta thật sự không có cách chấp nhận một kẻ yếu ớt lại câm điếc chỉ huy mình. Lâu ngày, chỉ sợ chúng ta cũng bị câm luôn.”

Những lời này của Nhan Y đã sớm vượt quá thân phận, trực tiếp sỉ nhục Bạch Lâm. Nghe xong những lời nàng nói, Phó Xa trầm mặc, nhanh chóng rút súng. Lúc này Bạch Lâm bỗng nhiên ngăn nàng lại, hướng tới Nhan Y vẫn ngồi kia cười cợt.

Tốc độ di chuyển của Bạch Lâm không nhanh, thậm chí phải vài giây mới đi một bước. Toàn bộ đại sảnh vì hành động khác thường của nàng mà nháy mắt im lặng, chỉ có thể nghe đươc tiếng bước chân không nhanh không chậm của nàng. Mắt thấy Bạch Lâm đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống mình, nụ cười trên mặt Nhan Y dần mất đi, chuyển thành biểu cảm khủng hoảng khó hiểu.

“Ngươi nhìn gì?”

Nhan Y không biết Bạch Lâm muốn làm gì, lại càng không biết đối phương vì cái gì mà bước lại đây. Chỉ là, mặc kệ Bạch Lâm muốn gì, bị nàng ta chăm chú nhìn chằm chằm như vậy, Nhan Y liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, cả người mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

Giờ phút này Bạch Lâm tựa như một khối băng ngàn năm, toàn thân mang theo hơi lạnh thấu xương so với dao kiếm còn sắc bén hơn. Không cần tới gần, chỉ cần ở chung không gian với nàng cũng có thể cảm giác được hàn ý tản ra. Đó là dòng khí lạnh mang theo sự xơ xác tiêu điều, giống như con báo khi tìm được con mồi sẽ tiến vào trạng thái ngụy trang, chỉ khi ở gần con mồi rồi mới lộ ra tung tích.

Nhìn thẳng vào đôi tròng mắt mang sắc đen quá mức của Bạch Lâm, trong lòng Nhan Y cả kinh, theo bản năng kéo ghế đứng lên, sau đó lui một chút tránh né Bạch Lâm. Chờ nàng lấy lại tinh thần, phát hiện ra hành động lúng túng của mình, thẹn quá hóa giận, liền rất nhanh rút súng, nhắm thẳng vào Bạch Lâm.

“Cách xa ta ra một chút!”

Nhan Y kề súng vào ngay trước trán Bạch Lâm, kích động nói.

Vóc người nàng không cao, so với Bạch Lâm 174cm mà nói thì thấp tới gần 15 phân. Mắt thấy Bạch Lâm sau khi nhìn mình dùng súng ngắm vào đầu nàng thì hạ tầm mắt, trong nháy mắt nàng cảm thấy Bạch Lâm đang cười.

Nụ cười đó không phải là nụ cười vui, lại càng không phải như trong tiểu thuyết – cười như gió xuân, mà là nụ cười không mang chút độ ấm, thậm chí nếu có thể đo được thì có thể nói đó là cười lạnh, cười trào phúng, cười hủy diệt. Giống như làm cho người như khối băng này lộ ra nụ cười, sẽ mang theo khủng hoảng đủ để người ta hít thở khó khăn. Nhan Y thà rằng cái liếc mắt vừa rồi là mình nhìn nhầm, cũng không hi vọng Bạch Lâm thật sự cười với mình.

“Trừ nàng ra, không ai có thể.”

Âm thanh mềm nhẹ phiêu lãng trong phòng, không đợi những người khác nghe rõ đã kết thúc. Mọi người trong phòng, ngay cả Phó Xa cũng không nghĩ tới Bạch Lâm bỗng nhiên mở miệng, dù sao, người này ngoại trừ ngày đầu tiên tới nơi này có nói chuyện, sau đó cũng không thấy nàng đem hai cánh môi luôn khép chặt kia mở ra.

“Thế nào? Rốt cuộc cũng không giả bộ câm điếc nữa? Bạch Lâm, năng lực của ngươi cũng chỉ có nhiêu đó sao?”

Thực hiển nhiên, Nhan Y không ngộ ra được gì, hoặc là nói, hoàn toàn không hiểu câu nói vừa rồi của Bạch Lâm là có ý gì, như cũ dùng súng chỉa vào đối phương. Chăm chú nhìn họng súng tối đen, ánh mắt Bạch Lâm hoảng hốt trong nháy mắt, tựa như nghĩ tới điều gì. Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên vươn tay, trực tiếp đè lấy ngón tay trên cò súng của Nhan Y.

Tất cả mọi người đều nghĩ Bạch Lâm điên rồi, muốn mượn súng của Nhan Y để tự sát, chỉ có đương sự biết rõ, kì thật Bạch Lâm chỉ dùng ngón tay chặn cò súng, làm Nhan Y không thể bóp cò.

“Buông tay!”

Tình huống đột ngột phát sinh làm Nhan Y hoảng loạn, lại ngại mất mặt trước đám thuộc hạ, nàng cố gắng muốn đem tay Bạch Lâm giật ra, không ngừng dùng sức muốn nổ súng, lại không nghĩ rằng Bạch Lâm thân hình gầy yếu như vậy lại mang sức mạnh vô cùng lớn.

“Trừ nàng ra, không ai có thể.”

Câu nói cũ lại được Bạch Lâm ném ra. Giọng của nàng nhỏ hơn, ngữ khí so với lần trước còn chậm hơn vài lần, chỉ có người gần nàng nhất là Nhan Y mới có thể nghe rõ nội dung. Ngay khi ả ta nghĩ người Bạch Lâm nói tới là ai, ngón tay bỗng nhiên tê rần. Sau đó, cây súng vốn nằm trong tay mình lại thần kì chạy vào tay Bạch Lâm.

Tình trạng phát sinh lúc này chỉ xảy ra trong vài giây, chờ Nhan Y lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy súng của mình đã ở trong tay Bạch Lâm xoay một vòng, họng súng đã nhắm ngay vào mình. Lúc kề cận cái chết, kẻ chân chính không sợ hãi không quá vài người, Nhan Y tin rằng mình không nằm trong số đó.

Cho nên, khi nhìn thấy khẩu súng nhắm ngay mình, trong lòng ả sợ tới mức nhảy thót lên mấy lần. Nhan Y thật cẩn thận nhìn con ngươi đen không gợn chút sợ hãi của Bạch Lâm, giờ phút này, nàng phát hiện mình thật sự không nhìn ra suy nghĩ trong đầu Bạch Lâm. Cặp ngươi đen kia rõ ràng vẫn như bình thường mình thấy, không chút sát ý, nhưng hơi thở phát ra trên người lại làm người ta vô cùng sợ hãi.

Thời điểm này, Nhan Y cũng bất chấp mặt mũi, vứt một ánh mắt qua cho đám thuộc hạ đang xem biểu diễn đến ngây ngốc, muốn các nàng giúp mình. Ai ngờ, nàng vừa chuyển tầm mắt, Phó Xa liền ngay lập tức phát hiện ý đồ của nàng, từ trong người rút ra hay khẩu súng nhắm thẳng vào những người còn lại. Đây thật sự là trước có sói sau có hổ. Nhan Y phát hiện, chính mình thế nhưng trong vòng vài phút mất sạch ngạo thế, bị hai kẻ tuổi cộng lại còn không tới 50 hoàn toàn chơi ngược lại.

“Ngươi muốn thế nào?”

Nhan Y hỏi Bạch Lâm, muốn biết nàng có định giết mình hay không. Nàng chung quy là người của tổ chức, nếu Bạch Lâm muốn giết cứ giết, Nhan Y nàng cũng không thể ngồi ở cái ghế Boss chi nhánh này tới vài năm. Nhưng, nàng chỉ vừa nói được nửa ý, liền thấy Bạch Lâm dời khẩu súng vẫn nhắm vào mình, trước mặt mình đem khẩu súng kia tháo ra nhanh chóng.

Toàn bộ quá trình, Bạch Lâm đều đối diện ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Nhan Y, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn khẩu súng kia.Những người khác ở đây cũng chỉ nhìn được ngón tay xinh đẹp của Bạch Lâm rất nhanh di chuyển, thẳng tới khi bộ phận cuối cùng của súng rơi xuống đất tính ngược tới khi nàng bắt đầu động tác còn chưa tới mười giây.

Nhan Y lăng lăng nhìn Bạch Lâm đi qua người mình, trí nhớ cùng tư duy đã dừng lại ở động tác vừa rồi của đối phương, quên luôn tiếp theo nên làm gì. Thẳng tới khi Bạch Lâm đi tới góc nhà, nàng mới nhớ ra ý đồ muốn thuyết phục đối phương đi giao hàng của mình. Chỉ là, không đợi Nhan Y mở miệng, Bạch Lâm lại giống như biết nàng muốn nói gì, mở miệng trước:

“Ta sẽ đi.”

Ba chữ đơn giản, thỏa mãn tâm nguyện của mình, lại làm Nhan Y cười khổ không thôi. Ả không chỉ bị Bạch Lâm đùa giỡn một phen, mà còn bị mọi người xem như con trâu nhảy nhót, mất hết thể diện:

“Ngươi dám cư xử với đại tỷ như vậy, ta giết ngươi!”

Thấy Bạch Lâm cùng Phó Xa đi lên lầu, thủ hạ của Nhan Y cầm súng muốn đi qua, lại bị Nhan Y gọi lại:

“Đủ rồi! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao!”

Nhan Y nói xong, hung hăng đá văng mấy mảnh của khẩu súng, trong mắt tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng.

Bạch Lâm, là tự ngươi muốn chết, không trách ta được.

“Lâm tiểu thư, thật không nghĩ tới tốc độ tháo súng của ngươi lại nhanh như vậy, là tự luyện sao?”

Theo Bạch Lâm về phòng, Phó Xa tò mò hỏi. Màn tháo súng vừa rồi của Bạch Lâm bị nàng xem rõ, cơ bản không phải tốc độ người thường có thể đạt được.

“Là nàng dạy ta.”

Nghe câu hỏi của Phó Xa, Bạch Lâm lần đầu tiên không im lặng mà đáp lại. Tất cả mọi thứ nàng có đều là người đó dạy nàng, sinh tồn, cuộc sống, lái xe, bắn súng, võ công, thậm chí tình yêu. Nhưng, nàng làm cho mình biết tới hương vị tình yêu rồi khiến mình yêu nàng say đắm, sau đó lại không cần mình, trực tiếp đẩy mình ra xa.

Có lẽ, việc tốt đẹp nhất chính là ta yêu ngươi, mà việc đáng tiếc nhất chính là không thể ở cùng ngươi nhỉ?

Nghĩ như vậy, Bạch Lâm sờ lên mặt cửa sổ, dùng ngón tay viết lên một chữ.

Thanh…

PS: Suốt ngày chỉ nhớ đến Thanh mama, vẫn câu nói cũ Ai yêu nhiều hơn thì tổn thương nhiều hơn :(( Sống sao nổi trong cái tổ chức mà ai cũng ghét mình, thương Bạch Lâm quá đi :(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.