Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 92: Chương 92: Phó Xa




Edit: Jun

Beta: girl_sms

Gió biển đầu xuân cũng không tính là ấm, nói đúng hơn là chúng mang theo chút rét. Đứng cạnh bờ biển, Phó Xa nhìn theo bóng dáng cô đơn cách đó không xa, trong lòng căng thẳng, bước nhanh hơn đem áo gió khoác lên người đối phương.

“Lâm tiểu thư, ở đây gió lớn, tốt chúng ta hơn nên trở về.”

Phó Xa năm nay 25 tuổi, là trợ thủ bên cạnh Trì Thanh suốt ba năm nay. Bởi vì nhanh nhẹn, xử lý công việc trơn tru nên mới được Trì Thanh chọn, trở thành người quản lý sắp xếp bảo vệ cho biệt thự Trì Thanh ở, cũng là người đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ Bạch Lâm ở Đức.

Ban đầu, nghe Trì Thanh muốn mình theo Bạch Lâm sang Đức, Phó Xa có chút tâm không cam tâm tình nguyện. Dù sao thì việc đó cũng có nghĩa phải rời xa những thứ mình quen thuộc, tuy rằng nàng không cha không mẹ, cũng không có anh em ruột rà gì, nhưng lại có bạn bè, còn có cả những công việc nàng đã sớm quen thuộc. Sắp xếp như vậy chẳng khác nào thời cổ đại, Hoàng thượng lệnh cho thân vương điều tới biên ải, bề ngoài tỏ vẻ thăng chức giao việc lớn, thật ra là giáng chức.

Cho nên, trước khi đi Đức, trong lòng Phó Xa vô cùng lo lắng. Nàng không biết Bạch Lâm là người thế nào, có giống Trì Thanh lạnh lùng mà không thích gần gũi người khác không? Hay là giống Tăng Dĩ Hận nhiệt tình như lửa, nếu là người giống Lục Úy Lai là tốt nhất. Nhưng sau khi gặp được Bạch Lâm, Phó Xa phát hiện, những lo lắng trước giờ của mình toàn là phí sức.

Bạch Lâm rất ít nói, luôn cô đơn. Nàng giống Trì Thanh, không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng không có cảm giác áp bách như Trì Thanh. Nàng cũng không ôn hòa như Lục Úy Lai, nhưng ở chung với nàng lại cảm thấy rất thoải mái tự nhiên. Mà cảm giác thoải mái này, chính là vì cảm giác sự tồn tại của nàng taa quá nhỏ không đáng nói.

Tính cách Bạch Lâm đơn giản không thích nổi bật, cùng với bề ngoài xinh đẹp và chiều cao của nàng hoàn toàn đối lập. Nàng giống như một bức tượng, trên mặt không mang cảm xúc, giống như là ai làm gì quá đáng với nàng, nàng cũng không phản kháng. Phó Xa biết, quan hệ của Bạch Lâm và Trì Thanh không tốt, nàng cảm thấy, đối phương sở dĩ bị đưa đi Đức, là vì chọc giận Trì Thanh.

Bây giờ, nhìn thấy cần cổ của Bạch Lâm bị băng gạc bao kín thêm cả thương tật khắp người, Phó Xa càng khẳng định suy đoán trong lòng là đúng.

Trên máy bay, Phó Xa hết lòng làm theo căn dặn của Trì Thanh, luôn luôn quan tâm tình trạng của Bạch Lâm, luôn hỏi nàng cần gì. Nhưng mỗi lần nghe được câu hỏi của mình, Bạch Lâm luôn lắc đầu tỏ vẻ không cần, thậm chí còn không mở miệng. Nếu không phải biết cổ họng Bạch Lâm không có vấn đề, Phó Xa không chừng còn nghĩ đối phương bị câm.

Sau khi xuống máy bay, hai người gặp nhân viên ở Đức, ngay sau đó liền đi tới biệt thự của tổ chức sắp xếp chỗ ở. Hiển nhiên, những người ở biệt thự cũng không hoan nghênh Bạch Lâm, không ngừng châm chọc nàng. Phó Xa nhịn không được muốn giúp Bạch Lâm nói vài câu, vậy mà nàng vừa định mở miệng, Bạch Lâm đã xách hành lý đi vào phòng của mình ở trên lầu.

Phó Xa thật không hiểu tại sao Bạch Lâm lại thờ ơ trước sự ức hiếp của những người này, nàng mấy lần muốn hỏi, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lâm thì những lời muốn nói lại không nói được, Bạch Lâm nhìn thấy phản ứng của nàng lại làm như không nhìn thấy, vẫn tự mình sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp vali hành lý ít ỏi của mình.

Vì mệnh lệnh của Trì Thanh là bảo vệ Bạch Lâm 24/7 và chăm lo ăn mặc ở của nàng, nên Phó Xa chọn cho mình phòng ở gần với phòng của Bạch Lâm nhất. Nằm trên giường hồi tưởng lại tất cả những việc xảy ra hôm nay, Phó Xa dần dần buồn ngủ. Nhưng còn không đợi nàng nhìn thấy góc áo của Chu Công (editor: người Trung Quốc có câu ” đi đánh cờ với Chu Công” có nghĩa là đi ngủ, giải thích cho bạn nào chưa biết), liền bị tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh làm cho nhảy dựng lên.

Tiếng động rõ ràng phát ra từ phòng Bạch Lâm, Phó Xa liền cầm lấy cây súng bên cạnh, hướng tới phòng của Bạch Lâm, một chân đá văng cửa phòng. Sau khi vào phòng, nàng phát hiện trên giường không có người, phòng tắm thì lại sáng đèn. Thế nên Phó Xa mới nhanh chóng chạy vào phòng tắm, nàng ngay từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người vì khó chịu mà không ngừng nôn mửa, còn ngửi được cả mùi máu thoang thoảng trong không khí.

Thấy Bạch Lâm cong người úp mặt vào trên bồn cầu, hai tay dùng để che bụng đang run rẩy dữ dội, xương phía sau lưng nổi lên nhìn rõ qua lớp áo ngủ mỏng. Mặc dù chỉ mới quen Bạch Lâm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Phó Xa cũng vô cùng đau xót.

Nàng vừa định đi vào, liền nghe Bạch Lâm nhỏ giọng nói đừng đi vào. Rõ ràng chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, Bạch Lâm cũng không dùng ngữ khí răn dạy hoặc giận dữ gì, vậy mà vẫn làm Phó xa sau khi nghe xong, hai chân liền giống như bị những lời này làm cho hóa đá, không thể động đậy.

Vì thế nàng cũng chỉ có thể đứng ở cửa mà nhìn vào, nhìn thấy Bạch Lâm không ngừng khổ sở nôn khan. Thứ trào ra từ miệng nàng không phải thức ăn, cũng không phải nước, mà rõ ràng mang màu đỏ tươi của máu. Điều này làm cho Phó Xa cảm thấy vô cùng bất an, nàng móc điện thoại muốn gọi điện báo cho Trì Thanh. Lúc này, Bạch Lâm lại giống như có mắt sau lưng, bỗng dưng xoay người nhìn nàng.

Bởi vì cơ thể suy yếu, khuôn mặt Bạch Lâm tái nhợt không có chút hồng hào nào. Nàng ở một chỗ, dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn thẳng vào mình. Đèn phòng tắm mang ánh sáng trắng chiếu vào khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Lâm, càng khiến cho sắc đỏ của vết máu chảy bên khóe môi nàng thêm nổi bật. Nhìn lướt qua thật chẳng khác nào nữ quỷ, làm lòng người sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh này, bao nhiêu da gà trên người Phó Xa đều nổi lên một lượt, liếc thấy ánh mắt Bạch Lâm không muốn nhìn đi chỗ khác, Phó Xa cố gắng kềm chế nỗi sợ trong lòng, nhưng cơ thể vẫn không kiểm soát được mà hơi hơi run.

Bạch Lâm lúc này cùng với Bạch Lâm mà mình biết hôm nay hoàn toàn khác nhau, Bạch Lâm mà mình biết hôm nay không thể nào tỏa ra khí thế mạnh mẽ như vậy, lại càng không thể dùng ánh mắt thấp thoáng sát khí nhìn vào người khác. Ngay lúc này, Phó Xa vỡ lẽ, có lẽ con người thật của Bạch Lâm là như vậy.

Người mà mình phải bảo vệ, không phải con mèo con ngoan ngoãn nghe lời, mà là một con báo đang say ngủ.

“Đừng nói cho nàng.”

“Hả…cái gì?”

Kinh ngạc quá độ làm cho Phó Xa rối loạn, thậm chí không nghe rõ lời nói của Bạch Lâm.

“Đừng…nói…cho nàng.”

Bạch Lâm nói xong những lời này, cơ thể liền ngã ra sau. Thấy nàng ngã xuống sàn, Phó Xa ngay lập tức vứt sự sợ hãi ra sau đầu, đem Bạch Lâm ngất xỉu ôm vào lòng. Bởi vì vừa nãy chỉ ở bên ngoài, nên khi chạy vào Phó Xa mới nhận ra toàn bộ phòng tắm rộng lớn tràn ngập mùi tanh của máu.

Nhìn nước bồn cầu đỏ thẫm màu máu, ngay cả bồn rửa tay phía trên cũng có nhiều chỗ dính máu. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Phó Xa là gọi cho bác sĩ riêng của tổ chức, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới câu nói của Bạch Lâm ngay trước khi hôn mê.

Phó Xa là người thông minh, càng hiểu nhìn mặt biết ý, cái gì nên làm, cái gì không nên làm nàng đều biết suy xét. Theo lý thì tình trạng của Bạch Lâm vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tính mạng, nàng hẳn là nên bỏ qua lời nói của đối phương, trước hết phải đưa nàng vào bệnh viện, sau đó đem mọi chuyện báo cáo cho Trì Thanh. Thế nhưng nghĩ tới Bạch Lâm, nghĩ tới sự cầu xin trong mắt nàng, lần đầu tiên, Phó Xa không làm chuyện nàng cho là đúng, mà đem Bạch Lâm đặt lên giường, ở bên cạnh nàng cả đêm.

Sáng hôm sau, Bạch Lâm tỉnh lại cũng không đề cập tới chuyện tối qua, mà quay trở lại làm một Bạch Lâm mà Phó Xa quen thuộc. Nhìn thấy người tối hôm qua còn ói ra nhiều máu như vậy mà hôm nay vẫn coi như không có chuyện gì, tới trường làm thủ tục nhập học, Phó Xa thậm chí còn nghi ngờ Bạch Lâm mà mình nhìn thấy tối qua là một người khác chứ không phải người ngay trước mắt.

Gió lại thổi, mang theo sự lạnh lẽo và mùi của biển. Nếu được hỏi phải miêu tả cảm giác về biển, Phó Xa luôn vô tình nghĩ tới ba sợi rong biển trong mấy lời quảng cáo bốc phét. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng cho rằng Bạch Lâm là người mang cho mình cảm giác gần với biển nhất. Nàng có thể rộng lớn vô tận, dịu dàng êm đềm, cũng có thể nổi lên phong ba, sóng thần. Sự tồn tại của nàng là đương nhiên, nhưng luôn bị người ta vô tình bỏ quên.

Phó Xa đứng cạnh Bạch Lâm, nhìn sườn mặt bình tĩnh của nàng mà xuất thần. Nhớ tới dự báo thời tiết nói gần đây thời tiết vùng duyên hải nước Đức có thể có bão, biển động mạnh.

Ở chung gần hai tháng, Phó Xa phần nào hiểu được con người Bạch Lâm. Như là, thân thể nàng không tốt, chân cùng mắt trái đều có tật, không thể để bị thương cũng không thể vận động mạnh. Hay như là, nàng không thích ăn thịt, thậm chí đồ ăn hơi nhiều dầu mỡ cũng không ăn được.

Ngoại trừ những thói quen hàng ngày đó, Phó Xa còn biết, trong lòng Bạch Lâm luôn có một người, người mà nàng vô cùng chú ý. Mỗi khi nhớ tới người đó, Bạch Lâm đều đứng lặng nhìn vô định vào nơi xa, cứ như chỉ cần nhìn ra xa là có thể nhìn thấy người đó.

Phó Xa không biết chuyện gì mới có thể khiến cho một người mới 22 tuổi nhưng lúc nào cũng nặng nề như thế. Nàng chỉ biết, Bạch Lâm càng ngày càng gầy, từ ban đầu ít nói trở thành bây giờ giao tiếp với mình đều phải dùng giấy bút. Phó Xa cảm thấy thể trạng của Bạch Lâm vô cùng xấu, nàng đã nhiều lần muốn báo cho Trì Thanh, nhưng đều bị đối phương ngăn cản. Mà những hình ảnh mà nàng chụp, cũng bị Bạch Lâm chỉnh sửa rồi mới gửi đi. Nguyên nhân ẩn giấu trong những chuyện đó, Phó Xa không thể hiểu, Bạch Lâm cũng không giải thích. Nhưng một loại cảm giác đau lòng lại ngẫu nhiên sinh ra.

Ngay lúc Phó Xa ngẩn người, tay trái đã bị người kia cầm lấy, cảm nhận được sự lạnh lẽo của bàn tay kia, cả người nàng liền run lên, nhưng không rút tay về mà để cho Bạch Lâm dùng đầu ngón tay lạnh lẽo viết lên lòng bàn tay. Cho đến khi Bạch Lâm viết xong, Phó Xa mới đem từng chữ ghép lại, không ngờ lại là: Ngươi mệt à?

Lẩm nhẩm ba chữ khó hiểu này, Phó Xa dùng ánh mắt kì lạ nhìn Bạch Lâm, ngạc nhiên tại sao nàng lại chủ động hỏi mình chuyện này:

“Lâm tiểu thư mệt sao? Ta đem ngươi về nghỉ.”

Phó Xa nói xong muốn tới dìu Bạch Lâm, đối phương lại từng bước lui lại, sau đó ngón tay lại di chuyển, viết chữ vào lòng bàn tay Phó Xa.

Móng tay Bạch Lâm được cắt gọn gàng, không hề tìm ra cạnh nhọn. Mỗi khi nàng dùng ngón tay viết chữ trên lòng bàn tay mình, Phó Xa đều cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, cảm giác ngưa ngứa đó cũng đồng thời truyền vào tim. Bạch Lâm nghiêng đầu, những sợi tóc che khuất khuôn mặt nàng, lại bị nàng vuốt lại làm lộ ra đôi mắt chăm chú màu đen xinh đẹp. Phó Xa thật hi vọng thời khắc này cứ dừng lại mãi, như vậy, mới có thể mãi ngắm nhìn dáng vẻ này của Bạch Lâm.

Nhận ra bản thân không hiểu sao lại có suy nghĩ này, Phó Xa dùng sức lắc đầu, muốn làm những suy nghĩ kì quái rớt ra khỏi đầu mình. Lúc này nàng mới phát hiện, mình chỉ lo nhìn người ta mà quên mất người ta đang viết chữ lên tay mình. Thấy Bạch Lâm viết xong im lặng nhìn mình, Phó Xa ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi Bạch tiểu thư, vừa rồi ta không tập trung, người viết lại một lần nữa được không?”

Phó Xa biết Bạch Lâm là người tốt tính nên mới dám nói vậy. Thấy đối phương nghe xong lại bắt đầu viết chữ, Phó Xa lần này không dám suy nghĩ miên man mà thật cẩn thận cảm nhận từng chữ Bạch Lâm viết ra. Nhưng sau khi hiểu được nội dung, sắc mặt nàng lại càng thêm khó coi. Bởi vì Bạch Lâm thế mà lại viết: Ngươi đi được rồi.

Lệnh trục xuất rõ ràng như thế làm Phó Xa có chút khó chấp nhận, nhưng nàng cũng không nói gì mà có chút tức giận bước nhanh khỏi bờ biển. Mắt thấy sau khi mình đi rồi, Bạch Lâm trực tiếp ngồi xuống bãi cát cuộn người lại, Phó Xa lục tìm di động, đem cảnh này chụp lấy.

Phải làm sao mới có thể khiến người này thoải mái một chút đây?

PS: Có vẻ như Phó Xa đã nảy sinh tình cảm vượt quá quy định với Bạch Lâm nheeeeeeee :)) Càng xem càng thấy thương Bạch Lâm, đã bị đuổi đi xa mà còn lo là Thanh mama lo lắng cho mình :((( Chài ơi tốt vừa phải thoi chứ, tính cướp ranh hịu thiếu nữ thần thánh thiên thằn thánh thiện của tui hử :(((( =)) Má nào phản đối danh hịu nài của mình, táng xái hàm nha =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.