Edit: Ta ChiTo
Beta: girl_sms
Bầu không khí rơi vào im lặng, âm nhạc say mê lòng người, nụ hôn mê
say cũng xuất phát từ cảm xúc. Cảm thụ được nụ hôn không ngừng chuyển
động trên cổ, Bạch Lâm thả lỏng thân thể, đem sức nặng dựa vào trong
lòng người phía sau, đôi tay cũng ngừng động tác đánh đàn.
Nụ hôn của Trì Thanh mang theo ấm áp, hơi thở không chút dao động,
trấn an sự bất an ban đầu của nàng. Nhiệt khí sinh ra khắp nơi ở cổ
khiến Bạch Lâm theo bản năng ngẩng đầu để đối phương hôn môi nàng. Thân
thể ngày càng mềm nhũng, ý thức càng ngày càng mê luyến, Bạch Lâm không
biết đây là sự thật hay là đang nằm mơ. Cũng mặc kệ là thật hay giả,
mộng ảo cũng được. Nàng muốn trầm luân trong đó, mặc kệ nhân quả.
Hai tay càng vô lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Bàn tay
vừa lúc trượt trên phím đàn dương cầm, âm thanh chói tai lập tức vang
lên, đúng lúc cũng làm thức tỉnh hai con người đang trầm mê trong mộng
cảnh.
Nhìn Bạch Lâm tựa vào lòng mình thỏa mãn khi bị mình hôn sâu đến mê
mẩn. Trì Thanh ngẩn người dùng tay đẩy nàng ra vội vàng đứng lên.
“Trở về thôi.”
“Vâng.”
Giải thích chỉ càng thêm xấu hổ, hai người đều tạm thời lảng tránh sự thật. Bước ra khỏi căn phòng thủy tinh, Trì Thanh bước nhanh về trước,
mà Bạch Lâm chỉ im lặng bước theo sau không nói gì. Trên đường trở về
cũng là do Bạch Lâm lái xe, lúc này, Trì Thanh cũng không chọn vì trí
bên cạnh tài xế mà chọn ngồi ở băng ghế sau, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt
an thần.
Trên đường đi không khí im lặng một cách kì lạ, bởi vì hai người các
nàng hiểu được, vẻ bình tĩnh bề ngoài cũng chỉ là ngụy trang che dấu,
nhưng bên trong nội tâm lại kịch liệt không yên. Nhìn những hàng cây nối tiếp bên đường, Trì Thanh cảm thấy phiền não lấy tay đỡ trán, tâm tình
không có cách nào bình thường trở lại. Chuyện mà nàng luôn sợ hãi, quả
nhiên đã xảy ra.
Trì Thanh biết Bạch Lâm rất thông minh, không thể không nhận ra sự
thay đổi khác thường của mình. Người luyện võ có khả năng tỉnh táo vốn
rất cao, hơn nữa người không có cảm giác an toàn như Bạch Lâm sẽ khó
xuất hiện tình huống thiếu đề phòng. Cho dù có muốn đánh thuốc đối với
nàng ta cũng không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà thời điểm kia, nàng ta đối với chuyện mình làm không có chút phản ứng, thậm chí biểu hiện như rất tự nhiên, chính vì vậy mới làm cho Trì Thanh cảm thấy nghi ngờ. Lý trí nói cho nàng biết, nàng phải dừng
lại toàn bộ ý định đối với Bạch Lâm, đây là hành vi khiến người khác
phải khinh thường. Nhưng mà, từng đêm trôi qua, Trì Thanh không khắc chế được những cảm xúc kia. Thế nên mới đi đến phòng Bạch Lâm phát sinh sự
tình.
Có lẽ Bạch Lâm đã sớm nhận ra được mình đang bị quấy rầy, mà bản thân nàng cũng biết rõ đối phương không hoàn toàn là đang ngủ. Chỉ là hai
người, một bên không muốn phản kháng chỉ muốn tiếp tục say mê. Một bên
biết rõ bản thân đang làm gì nhưng lại lảng tránh, chỉ muốn trầm luân
vào đó. Hai người điều biết rõ hiện tại việc đang làm nhưng lại không
muốn nhìn nhận sự thật.
Đôi khi sống ở đời, hồ đồ một chút cũng tốt. Trì Thanh cảm thấy chỉ
cần không nhìn nhận sự thật kia, nàng và Bạch Lâm nếu có thể tiếp tục
giả ngây ngốc thì quan hệ này có thể mãi mãi duy trì. Nhưng chuyện vừa
rồi ngoài ý muốn phát sinh đã đánh gãy tất cả mọi nỗ lực che dấu bấy lâu nay. Giấy không gói được lửa, cho dù là thước phim nhựa được cất giấu
kĩ, nhưng khi ở dưới ánh mặt trời thì cũng hỏng.
Nghĩ lúc đó mình muốn xâm phạm Bạch Lâm, mà đối phương lại trưng ra
bộ dáng “ngươi muốn thì ngươi cứ lấy”; trong lòng Trì Thanh như có tâm
ma, khiến nàng không có tâm trạng làm chuyện gì nữa. Nàng phiền não cực
độ, không biết bản thân nên làm gì mới đúng.
Lúc này, hai người đã về đến thị trấn, mặt trời đã lặn từ lâu, lúc này bầu trời đêm đầy sao, còn có ánh trăng đang chiếu sáng.
Thấy xe đậu ở nơi nào đó trong khu phố chợ ngay ngã tư, người đi
đường qua lại tấp nập. Trì Thanh lúc này mới để ý, không biết Bạch Lâm
đã dừng xe từ khi nào, nàng ta ngồi đó nhìn cảnh sắc bên ngoài. Mặc dù
không nhìn thấy biểu tình của Bạch Lâm nhưng Trì Thanh có thể cảm nhận
được mong muốn của Bạch Lâm về khung cảnh bên ngoài kia. Giờ phút này
nàng ta tựa như đang bị nhốt trong lồng sắt, đang chờ đợi thời khắc được tự do, điều này làm cho Trì Thanh phải mềm lòng.
“Muốn ra ngoài đó sao?”
Nhìn bộ dáng đáng thương của Bạch Lâm, Trì Thanh thuận miệng hỏi.
Nàng nghĩ nếu hôm nay đã đáp ứng đối phương cùng ra ngoài, thì nên để
nàng thật sảng khoái trải qua hết ngày hôm nay. Nàng và Bạch Lâm không
nhất thiết phải lật bài tẩy của nhau, một khi đã như vậy chỉ khiến cho
bức tường giữa hai người ngày càng dày thêm. Chờ đến khi giải quyết xong Bạch Quân, hai người các nàng cũng có thể không cần gặp nhau nữa.
“Có thể sao?”
Nghe Trì Thanh nói, Bạch Lâm sửng sốt, bởi vì là nàng không nghĩ đối
phương sẽ nói như vậy. Nhìn thấy Bạch Lâm cúi đầu, lấy tay vuốt cửa sổ,
Trì Thanh cũng không trả lời mà dùng tay mở cửa xe rồi đi đến phía trước kéo Bạch Lâm ra khỏi xe.
Ánh sáng đèn đường chiếu rọi, gió thổi bay mái tóc của Trì Thanh
khiến Bạch Lâm nhìn đến si ngốc. Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ, ngay
cả đi cũng quên bước.
“Đi dạo thôi.”
“Được”
Nàng vẫn theo đuổi Trì Thanh, chỉ hy vọng đối phương có thể quan tâm
nàng một chút hoặc đau lòng vì nàng. Những hy vọng cứ tưởng như xa vời,
bây giờ nàng đã đạt được, nhưng nàng cũng muốn tham lam hơn nữa.
Trước kia, Bạch Lâm chưa từng nghĩ tới Trì Thanh sẽ thích nàng, hay
là đối với nàng có cảm tình vượt quá giới hạn mẹ con. Nhưng bây giờ, Trì Thanh đối xử với nàng càng ngày càng tốt, cho đến khi hai người phát
sinh quan hệ Bạch Lâm mới biết nguyên lai bản thân nàng không hề đơn
phương.
Con người vốn là động vật tham lam, được voi đòi tiên. Bạch Lâm cũng
cảm nhận được sự biến hóa trong lòng mình, càng ngày càng khát vọng có
được tình yêu của Trì Thanh. Nàng biết con đường này có rất nhiều chông
gai, nhưng cho dù có gian nan đến đâu Bạch Lâm cũng không nghĩ sẽ bỏ
cuộc. Cho dù Trì Thanh không muốn ở bên cạnh nàng, nàng cũng phải tiếp
tục kiên trì.
Mùa đông năm nay không lạnh lắm, mặc dù là lễ Giáng sinh nhưng vẫn
không có cảm giác của mùa đông. Cho dù có gió nhẹ thổi qua cũng không
làm người ta có cảm giác lạnh lẽo. Cùng Trì Thanh nắm tay đi trên con
đường có rất nhiều người qua lại, Bạch Lâm để ý có rất nhiều người nhìn
hai nàng. Thậm chí còn nghe được họ bàn tán các nàng là tỷ muội, nhìn
thật xinh đẹp.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe nói như thế Bạch Lâm cảm thấy rất vui vẻ. Nàng cũng không để ý tới quan hệ huyết thống của mình và Trì Thanh, cũng không để ý tuổi tác của Trì Thanh. Vỗn dĩ, ưu điểm hay khuyết điểm của Trì Thanh đối với nàng không hề quan trọng. Bởi vì nàng yêu Trì
Thanh thế nên không cần lý do hay điều kiện gì cả. Cũng chỉ đơn giản là
yêu, đau lòng vì nàng, bảo vệ nàng, làm bạn của nàng ấy.
Mặc dù là tám giờ tối, nhưng khu phố phồn hoa này vẫn buôn bán náo
nhiệt như ban ngày. Vì đúng vào ngày lễ giáng sinh, toàn bộ con đường
đều trang trí đèn và cây thông Noel, trông rất rực rỡ. Hai người đi đến
đã thấy phía trước không xa có rất nhiều người vây quanh quảng trường.
Bạch Lâm chỉ nhìn qua không mấy hứng thú, mà Trì Thanh có lẽ cũng giống
như nàng.
Đang lúc hai người định lướt qua đi nơi khác, không biết phía sau ai
gấp gáp muốn góp vui mà khiến hai người các nàng bị đẩy lên phía trước.
Đến khi nhìn lại tình hình thì cả hai đã đứng trước đám người kia, ngay
cả chân cũng đã bước trên khán đài.
“Hay quá, hoan nghênh hai vị thí sinh của chúng ta bước lên khán đài! Ôi chao! Nhìn hai vị này giống như một cặp tỷ muội. Thứ lỗi cho ta mạo
muội hỏi một chút, hai vị mỹ nữ này là người mẫu à?”
Trì Thanh và Bạch Lâm chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì thì đã có một nữ nhân cầm theo micro mời hai nàng lên khán đài.
Nghe đối phương nói chuyện với mình, Trì Thanh cũng không biết trả
lời thế nào, chỉ mặt lạnh nhìn người MC, không nói lời nào. Bầu không
khí trong nháy mắt trở nên khó xử, người mc xấu hổ cười, ngay sau đó có
hai nhân viên mặc đồng phục màu vàng mang đến hai chiếc mặt nạ cho Trì
Thanh và Bạch Lâm.
Đó là hai cái mặt nạ quỷ, chỉ dùng chất liệu plastic thông thường,
chỉ đủ che khuất nửa bên mặt, mà miệng và cằm thì lộ ra ngoài, có chừa
hai lỗ trống ở vị trí mắt. Nhìn cái mặt nạ này, Trì Thanh xoay người
muốn bỏ đi nhưng bị nhân viên nhanh trí giữ nàng lại.
“Buông ra.”
Trì Thanh không thích tiếp xúc với người khác, nhất là khi bị người
lạ đụng chạm. Có lẽ nhìn ra được sự bất mãn của nàng, người mc đi tới
cười giải hòa.
“Ôi chao, mỹ nhân tâm tình không tốt sao? Xem đi, nếu hai vị đều đã
lên khán đài rồi thì không nên bỏ đi xuống. Trò chơi này phần thưởng rất có giá trị, người đẹp bộ dạng mĩ mạo như vậy tất nhiên sẽ có cơ hội
thắng cuộc.”
Cái gọi là không đánh người đang tươi cười, Trì Thanh cũng không dùng võ để động thủ với người bình thường. Thấy đối phương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, Trì Thanh quay đầu hỏi ý Bạch Lâm có nên tham gia hay
không, thấy nàng ta gật đầu, Trì Thanh cũng không giãy dụa mà lặng lẽ
rút tay về.
Hai người mang mặt nạ, bị đưa về phía sau, lúc này mới thấy những
phần kiến trúc đơn giản của quảng trường này không biết đã được dựng lên từ khi nào. Kiến trúc được dựng lên bằng những tấm ván gỗ, tuy không
cao nhưng diện tích rất lớn. Có 8 cửa đối diện, mỗi cái cửa đều được che lại bởi bức màn màu đen, để ngăn người ngoài nhìn vào không gian bên
trong. Trì Thanh và Bạch Lâm nhìn nhau không biết làm gì, cũng không
biết mình đang tham gia trò chơi gì.
“Nếu người chơi đã đông đủ thì trò chơi mê cung này sẽ bắt đầu. Quy
tắc là trong mê cung này có 8 lối đi, điểm cuối cùng là lối ra. 8 người
chơi sẽ mang mặt nạ bước vào mê cung u ám tìm lối ra.”
“Thời hạn là 1 giờ đồng hồ, người ra đầu tiên sẽ giành được giải
thưởng giá trị nhất. Ngược lại, nếu hết thời gian mà không có ai tìm
được lối ra, có nghĩa là sẽ không trao giải. Và bây giờ, trò chơi mê
cung chính thức bắt đầu! Mời 8 người chơi lần lượt tiến vào những cánh
cửa thần bí của chúng tôi!”
Người MC vừa nói xong, những người chơi đã hớn hở đi vào cửa, nhưng
Bạch Lâm và Trì Thanh thì chỉ nắm tay lại đứng tại chỗ. Nhìn tấm màn màu đen trước mặt, Trì Thanh cảm thấy có chút khẩn trương. Cho dù nàng biết đây chỉ là trò chơi, nhưng nàng vẫn không ngừng lo lắng cho Bạch Lâm.
Có lẽ nhìn ra được sự lo lắng của nàng, Bạch Lâm quay đầu nhìn đối
diện với nàng. Qua đôi mắt của đối phương, Trì Thanh nhìn đến vui sướng
không muốn dời tầm mắt, thậm chí còn có chút quyến luyến. Hai người cứ
nhìn vậy nhìn nhau đi về phía cửa, đến khi buộc phải tách ra mới chịu
buông tay.
“Ta chờ ngươi”
Tuy chỉ 3 chữ phát ra từ miệng Bạch Lâm, nhưng câu này rất nhiều năm
sau khiến Trì Thanh đều nhớ mãi không quên. Lúc đó, nàng chưa hiểu ra,
câu này của Bạch Lâm không phải nhất thời hứa hẹn trong trò chơi, mà đó
là lời thề cả đời.
Từ trước ới nay, hoặc là tương lai không biết trước, Bạch Lâm vẫn chờ đợi mình. Khi tuổi còn nhỏ, nàng ta chờ đợi sự chú ý của mình. Đến khi
lớn lên, nàng vẫn chờ đợi mình mở lòng, chờ đợi tình yêu của mình.
Trì Thanh không biết có thể làm gì cho Bạch Lâm, hay tương lai còn có thể cho nàng ta chờ đợi hay không. Nhưng ít ra vào thời điểm này, Trì
Thanh không muốn để Bạch Lâm thất vọng…
PS: Chương sau là chơi trò lạc vào mê cung, cũng có chút thịt để chấm mút nhen mấy chế =)) Càng ngày càng thích truyện này mà càng ngày càng
lười beta edit huhu, còn đến 90 chương nữa, chắc lết đến tết công gô quá =))
Mấy ngày mưa bão vậy ở nhà mua sắm online là vui nhất, nhưng khổ nỗi
chả có nụ cười của lãnh tụ để mua với sắm nên thôi đành xem đồ online và Beta vậy =))