Nhìn lại thời gian, Trì Thanh mới phát hiện mình đã mất nửa tiếng ở
trong này thay quần áo, nàng khoác thêm áo gió bên ngoài bước xuống lầu. Vừa xuống liền nhìn thấy Bạch Lâm đang dùng tay chống đầu, nhìn xung
quanh lên trên lầu. Nhìn Bạch Lâm cứ như là đang chờ đợi cha mẹ dẫn đi
chơi công viên, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
Nhưng có điều Trì Thanh không biết, trong lúc nàng do dự không biết
nên mặc loại quần áo nào trong nửa tiếng kia, tâm tình Bạch Lâm bất an
biết bao. Sợ nàng sẽ không đi cùng mình, sợ nàng thay đổi chủ ý, sợ ý
nguyện của mình không được đáp ứng. Nhìn Trì Thanh đã thay quần áo bước
xuống lầu, trong lòng nàng vui đến nhường nào.
Nàng rất muốn nói cho Trì Thanh nghe “hôm nay ngươi thật sự rất đẹp,
xinh đẹp đến mức khiến ta chỉ muốn lập tức ôm lấy ngươi, hôn lên toàn bộ lên gương mặt của ngươi.” Nhưng những lời như vậy sao có thể mở miệng…
Sau khi chuẩn bị xong hai người bước ra cửa, Trì Thanh cố tình chọn
vị trí bên cạnh tài xế bởi vì trước giờ nàng luôn lười lái xe, vì vậy
nhiệm vụ lái xe lại giao cho Bạch Lâm. Khi lên xe, Bạch Lâm có hỏi Trì
Thanh muốn đi nơi nào, nàng nói tùy ý ngươi, thế nên Bạch Lâm cũng tùy ý lái xe đi.
Con đường này rất dài khiến Trì Thanh cảm thấy buồn ngủ, và nàng đã
ngủ. Đến khi nàng tỉnh lại thì đã phát hiện bản thân mình đang ở trong
một căn phòng thủy tinh thật lớn. Trong phòng có rất nhiều đồ vật bằng
thủy tinh, có bàn ghế, và các loại chén dĩa, còn có một chiếc đàn dương
cầm cũng làm bằng thủy tinh.
Trì Thanh cử động thân thể, cảm giác được thứ gì đó mềm mại, thì ra
là một tấm đệm bằng lông được lót ở dưới thân mình. Thời gian lúc này
cũng đã hai giờ chiều. Điều này làm cho Trì Thanh có chút áy náy, dù sao nàng đã đáp ứng cùng đi ra ngoài với Bạch Lâm, kết quả bản thân lại ngủ quên cho đến bây giờ.
Suy nghĩ xong, Trì Thanh đứng lên, quan sát toàn bộ căn phòng. Nhìn
qua cũng biết căn phòng này là kiểu kiến trúc ở trên núi, nơi này rất ít người đến, xung quanh lại bị cỏ dại bao trùm. Đứng ở trong phòng nhìn
ra ngoài là rừng rậm, Trì Thanh cảm thấy không khí ở đây thật sự rất
tốt.
“Ngươi thức rồi sao?”
Trong lúc Trì Thanh còn ngẩn người, thanh âm của Bạch Lâm truyền từ
phía sau vang lên. Nàng tháo giày ra, bước chân trần đi trên sàn gỗ. Trì Thanh quay lại, phát hiện nàng ta đang nhìn mình. Trong đôi mắt đen kia rõ ràng là biểu hiện của sự vui sướng và thỏa mãn, chỉ cần nhìn qua
cũng biết tâm tình của Bạch Lâm đang vô cùng tốt.
“Nơi đây là đâu?”
Trì Thanh không rõ căn phòng này dùng để làm gì, càng không biết Bạch Lâm đưa mình đến đây có mục đích gì.
“Đây là nơi ta rất thích, năm năm nay, mỗi khi có thời gian ta đều tới đây, nơi đây rất yên tĩnh”
“Là ngươi mua sao?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Lâm chủ động nói với mình về chuyện nàng ta đã làm trong năm năm qua.
“Không, là Tịch Khanh Nhược giúp ta xây dựng nên. Nàng ta biết ta
thích yên tĩnh, cố ý chọn nơi này cho ta. Ta cảm thấy ngươi cũng sẽ
thích nên mới đưa ngươi đến đây.”
Khi nghe đến cái tên Tịch Khanh Nhược từ trong miệng Bạch Lâm, Trì
Thanh nhíu mày không nói gì thêm. Nàng đi lên phía trước nhìn chiếc đàn
dương cầm bằng thủy tinh, lấy tay ấn vài phím đàn vang lên âm thanh.
Nàng nhớ lúc trước mình vì mong muốn của cha mẹ mà theo học dương cầm,
khi đó nàng không nghĩ tới việc mình phải bỏ phí thời gian để đi học thứ này. Mà sau đó cho dù có muốn học cũng không còn cơ hội nữa.
“Ngươi biết đàn sao?
Bạch Lâm hỏi Trì Thanh”
“Từng học qua, nhưng bây giờ quên rồi, ngươi đàn cho ta nghe đi.”
Trì Thanh nhớ trước đây mình không dạy Bạch Lâm học đàn dương cầm,
thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng Trì Thanh suy đoán, chiếc
đàn xuất hiện ở đây không hẳn chỉ để trang trí.
“Uhm”
Bạch Lâm lên tiếng, sau đó liền ngồi bên đàn dương cầm thong thả đàn. Giai điệu khúc nhạc nghe có phần xa lạ, cũng không phải thuộc danh khúc nổi tiếng, nhưng nghe ra lại cảm thấy thư thái và thoải mái. Âm thanh
du dương giống như những đứa trẻ đang hợp ca, đó là tiếng nói của sự hồn nhiên, diễn tấu phối hợp tạo ra một giai điệu động lòng người.
Bạch Lâm đàn thật chuyên chú, ánh nắng lặng lẽ xuất hiện, rồi xuyên
qua cửa sổ len lỏi vào trong. Ánh nắng màu cam mờ mờ chiếu lên gương mặt hoàn mỹ cũa Bạch Lâm, đem mái tóc đen của nàng chuyển thành màu nâu,
điều đó cũng làm cho con ngươi đen lạnh nhạt trở nên nhu hòa vô cùng.
Mười ngón tay thon dài không nhanh không chậm lướt trên những phím
đàn trong suốt, đầu hơi hơi ngẩng lên để lộ vùng cổ trắng nõn thuần túy, thậm chí còn nhìn được từng đường gân mạch ẩn hiện trong đó.
Giờ phút này, hòa cùng ánh mặt trời Bạch Lâm không thể hoàn mĩ hơn,
giống như toàn thân đang phát ra hào quang. Trì Thanh nhìn nàng đến si
mê, nàng không biết bản thân mình tại sao lại mê mẩn giờ phút này như
vậy, cũng không biết từ khi nào thân thể cứng ngắc đã khôi phục lại bình thường.
Nàng đi đến phía sau Bạch Lâm, ôm đối phương vào trong ngực, dùng
cánh môi ôn nhuyễn mà hôn lên phía sau, rồi từ từ đến vành tai…
PS: Huhu lúc Beta xong mới nhớ đáng ra phải Beta 72 mà lộn qua 73 mất tiêu ròi =)) Thoi kệ đi, dù sao 72 cũng không có gì đặc biệt :((((
Chương nài Sweet quá đi, thì ra Bạch Lâm cũng giống mình, muốn ở trong
căn nhà bằng kính, không có ai qua lại, ở đó ngồi ngẩn ra cũng không
thấy chán :”> Hiuhiu đến giờ sến gơ rồi đó :(((