*Tóm tắt chương 72: Cô gái được cứu kia muốn chung phòng với Bạch Lâm do muốn ám sát nàng và cả Trì Thanh, vì nghĩ nàng là con gái của Bạch
Quân, nhưng ám sát không thành do Bạch Lâm đang bị mất ngủ =)) Sau đó
Bạch Lâm cũng không làm gì cô gái đó, chỉ thả nàng ta ra và nói Sẽ chờ
bé đó ám sát mình nhưng không cho phép ám sát Trì Thanh :”> Hết
chuyện, thôi khỏi Beta đi nha, lười edit đánh nhao quá*
Edit: Ta ChiTo
Beta: girl_sms
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt cũng tới ngày mà người châu Âu cực kì coi trọng, đó là lễ Giáng Sinh. Ở những quốc gia châu Á, lễ Giáng
Sinh mặc dù không phải ngày lễ lớn nhưng cũng là ngày mà hầu hết người
trẻ tuổi đều yêu thích giống như ở phương tây.
Với Trì Thanh, tuổi nàng đã không còn trẻ, cũng không phải người ham
thích náo nhiệt, cho nên đối với nàng mà nói lễ Giáng sinh là ngày có
cũng được mà không có cũng chẳng sao, căn bản không có gì khác biệt. Mà
hôm nay, khó có dịp Tằng Khả Hận không ở nhà, Tô Ngạo Ngưng cũng không
có tới phiền nàng. Trì Thanh nằm trên ghế ở hoa viên, ôm con Tô Tô trong lòng, hưởng thụ khí trời của ban ngày.
Lúc này, cánh cửa thủy tinh ở hoa viên bị đẩy ra, Trì Thanh chưa kịp
phản ứng thì Tô Tô đã nhảy dựng lên, kêu meo meo thật to chạy nhào vào
lòng người vừa đến. Vuốt vuốt phần bụng bị Tô Tô giẫm đến đau, Trì Thanh nhíu mày nhìn đến hình ảnh vô cùng thân thiết cứ như là tỷ muội ruột
thịt bị thất lạc nhiều năm của Bạch Lâm và con mèo nhỏ kia vậy. Nàng nhớ rõ Tô Tô là loại mèo rất nhát khi gặp người khác, nhưng vì cái gì mỗi
lần thấy Bạch Lâm liền mừng rỡ như vậy?
“Buổi sáng tốt lành.”
Sau khi vuốt ve Tô Tô, Bạch Lâm buông nó ra đi đến bên cạnh Trì
Thanh, nhẹ giọng nói. Hôm nay Bạch Lâm ăn mặc rất nghiêm chỉnh, không,
phải nói là quá trịnh trọng. Bạch Lâm có làn da rất trắng, bởi vậy phối
hợp với trang phục có màu sắc nào cũng đều rất đẹp.
Hôm nay nàng mặc áo bên trong màu trắng, bên ngoài là áo sơmi màu
lam. Vạt áo sơmi rất dài được nàng buộc nơ một bên hông, vòng eo nhỏ ẹp
càng tôn thêm vẻ thon thả, còn chiếc quần dài đơn giản màu đen ôm gọn
đôi chân thẳng tắp, vì mang thêm giày cao gót mà càng tôn thêm thần thái của nữ nhân.
Hình ảnh này vừa không mất đi nét nữ tính thành thục lại cực kì phù
hợp với tính tình lạnh nhạt của Bạch Lâm. Không thể không kể đến việc
chỉ nhìn trang phục này thôi cũng có cảm giác thực thoải mái. Nước da
Bạch Lâm vốn trắng nõn sạch sẽ, không cần trang điểm cũng hoàn mĩ khiến
cho người khác không thể rời tầm mắt, Trì Thanh chỉ muốn đem Bạch Lâm ôm vào lòng, cho dù chỉ có vậy không làm gì hết, nhưng cái ôm cũng đủ cảm
thấy thoải mái.
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
Trì Thanh đem sự nghi hoặc trong lòng nói ra miệng, dù đã qua nhiều
ngày như vậy, dấu vết trên cổ của Bạch Lâm cũng đã biến mất từ lâu,
nhưng mà Trì Thanh không thể quên còn có một tai họa ngầm chính là Tịch
Khanh Nhược. Nàng cũng không biết mình đã nghĩ như thế nào mà cư nhiên
cho rằng hôm nay là lễ hội dành cho người trẻ tuổi, mà có lẽ Bạch Lâm
đang muốn ra ngoài cùng Tịch Khanh Nhược, cho nên mới ăn mặc chỉnh chu
như vậy.
“Vâng.”
Bạch Lâm chỉ đơn giản đáp lại khiến tâm Trì Thanh như rơi vào đáy
cốc, nàng nhíu mày đánh giá đối phương thật lâu, vừa mới cảm thấy trang
phục này rất đẹp nhưng trong nháy mắt lại thấy vô cùng khó nhìn.
Nghĩ đến Bạch Lâm mặc trang phục thế này cùng Tịch Khanh Nhược đi
trên đường như một đôi tình nhân, hai người nắm tay nhau cùng đi dạo
phố, thậm chí cùng ăn một phần ăn dành cho tình nhân. Hình ảnh quá rõ
ràng xuất hiện trong đầu làm cho Trì Thanh quên mất những chuyện mình đã phát sinh cùng Bạch Lâm, cũng quên mất khi đó quan hệ hai người ái muội như thế nào. Trì Thanh cảm thấy phiền toái một cách khó chịu, chỉ hận
không thể cho Bạch Lâm biết, mình muốn nàng ta ở nhà cùng mình, thế nào
cũng không cho đi.
Chẳng qua, suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, Trì Thanh biết mình căn bản
không có tư cách làm như vậy. Bạch Lâm có tự do của nàng ta, bản thân
mình không thể can thiệp.
“Ngươi dùng xe của ta đi, trong xe có tiền, đừng về trễ quá.”
Cố nén trong lòng, Trì Thanh thấp giọng nói, đứng dậy muốn trở về
phòng. Không ngờ nàng vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị Bạch Lâm giữ lại,
không thể động đậy.
“Ta muốn cùng ngươi đi dạo, ngươi tựa hồ cũng rất lâu rồi không ra ngoài, được không?”
“Ta?”
Bạch Lâm nói làm cho tâm tình Trì Thanh như đang hồi xuân, nàng nhìn
Bạch Lâm đang giữ chặt tay mình, ánh mắt đối phương trong đó còn có khẩn cầu cùng chờ mong. Trong lòng có một thanh âm nói với Trì Thanh rằng
nàng không nên nhận lời mời này, như vậy chỉ khiến mối quan hệ của hai
người càng thêm kì quái. Nhưng lại có một giọng nói khác bảo nàng đồng ý với Bạch Lâm. ‘Chính ngươi tổn thương nàng rất nhiều, ngẫu nhiên đáp
ứng nàng ra ngoài một lần, như thế nào lại không thể?
Trì Thanh do dự nhìn Bạch Lâm, ngọn lửa nóng giận khi nãy bây giờ đã
vơi bớt. Nhìn thấy Trì Thanh muốn bỏ về phòng, Bạch Lâm cúi đầu, trong
lòng cảm thấy mất mát khó chịu. Nàng như vậy là quá lỗ mãng đi, cứ ngang nhiên mà mời như vậy, Trì Thanh như thế nào lại vô cớ đồng ý cùng mình
ra ngoài?
“Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Ta đi thay quần áo, ngươi chuẩn bị xe đi.”
Một câu nói có lực ảnh hưởng lớn ra sao? Thời cổ đại, hoàng đế có
quyền hành cao nhất, một câu là có thể quyết định được sinh mạng của một người, thậm chí là sự trường tồn của một quốc gia. Mà nay, đối với Bạch Lâm, câu nói này của Trì Thanh không chỉ đơn giản như vậy, mà là tia hy vọng và chờ đợi. Nàng làm cho tâm tình Bạch Lâm thay đổi rất nhanh,
ngọn lửa hy vọng vừa suy yếu lại được dịp mạnh mẽ dấy lên.
Trở lại căn phòng, Trì Thanh mở tủ quần áo, trong đó toàn bộ đều là
trang phục có một màu đen. Nàng dường như quên mất mình bao lâu chưa mặc quần áo có màu sắc khác ngoại trừ màu đen, đến khi vừa rồi nhìn Bạch
Lâm tràn đầy sức sống nàng mới giật mình nhận ra mình đơn điệu lâu như
vậy.
Lấy ra áo sơmi màu đen cùng quần dài mặc trên người, nhìn vào gương
hiện ra một khuôn mặt không cười còn thêm một thân trang phục đen, Trì
Thanh bất mãn đem quần áo thay ra, đổi bộ khác. Nhưng dù nàng có chọn
bao nhiêu lần, thử bao nhiêu lần đều cảm thấy không hài lòng, thế nên
nàng phải chuyển dời tầm mắt sang một ngăn tủ khác.
Trì Thanh rất ít khi ra ngoài một mình mua quần áo, đa số đều là do
Tằng Khả Hận hay Lục Úy Lai giúp nàng chọn lựa. Lục Úy Lai chọn quần áo
rất hợp ý nàng, nàng cũng cảm thấy chúng rất phù hợp với mình. Còn Tằng
Khả Hận chọn thì thôi đi, quần áo nàng ta chọn nếu không quá hở hang thì mặc vào nhìn cũng rất phóng đãng.
Tuy rằng Trì Thanh không phải loại người có tính bảo thủ, nhưng muốn
nàng mặc loại quần áo này ở nhà vẫn có chút không thích ứng. Mà khi
không thích những loại quần áo này, Trì Thanh sẽ cho vào một ngăn tủ
riêng không dùng đến, chưa bao giờ mặc qua. Giờ phút này, trong đầu Trì
Thanh lại có một ý niệm trong đầu…
Đem mở ngăn tủ ra, nhìn trong đó toàn là quần áo rực rỡ nhiều màu
sắc. Trì Thanh tùy ý lấy ra một bộ đem đặt ngay ngắn trước mặt, là loại
áo ngắn, nhưng mà nhìn ở mặt sau thì trống rỗng chỉ có mấy sợi tơ, Trì
Thanh đen mặt. Suy cho cùng, vẫn là thôi đi.
Đem cái áo này ném lại vào ngăn tủ, Trì Thanh tiếp tục lựa chọn. Hở
hang, xuyên thấu quá làm cho nàng cảm thấy không đứng đắn. Chọn đi chọn
lại, Trì Thanh quyết định từ bỏ những bộ trang phục do Tằng Khả Hận mua, mặc lại áo sơmi lúc đầu, sau đó lại phát hiện trong góc còn một kiện đồ to. Trì Thanh tò mò đem mở ra, phát hiện đó là một chiếc váy ngắn.
Là một chiếc váy làm bằng len sợi, phần trên là áo lông cổ chữ v, còn lại là váy ngắn liền thân. Chiếc váy này còn có tất chân màu đen bên
trong. Trì Thanh do dự một lúc cũng quyết định mặc bộ này lên người.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, rõ ràng là cùng một
người, cùng một biểu cảm nhưng nàng lại cảm thấy mình bây giờ so với vừa rồi nhu hòa hơn rất nhiều.