Edit: Tiểu Tước
Beta: girl_sms
Ngồi trên bờ cát, Bạch Lâm nhìn Trì Thanh đã nằm mê man suốt một ngày một đêm, đôi mắt nàng ánh lên đau lòng cùng áy náy. Từ ngày dạt vào hòn đảo này đến nay, đã qua ba ngày.
Trong suốt khoảng thời gian đó, hai người không có lương thực, không
có nước, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào số trái cây Bạch Lâm tìm được trong rừng để duy trì năng lượng cơ bản nhất của cơ thể. Làm như vậy, chung
quy không phải cách để chống đỡ lâu dài. Từ chiều hôm trước, miệng vết
thương của Trì Thanh đã có dấu hiệu nhiễm trùng. Mới đầu chỉ là mưng mủ
ra máu, thế rồi liên tục sốt cao cho đến giờ.
Mắt thấy khuôn mặt trắng nõn của Trì Thanh do phát sốt trở mà đỏ
bừng, đôi môi khô nứt khắp chỗ, nhè nhẹ chảy máu. Nàng không ngừng co ro thân mình chui vào lòng Bạch Lâm, trong vô thức lại phát ra thanh âm nỉ non. Có khi nàng gọi mình nói nàng lạnh, có khi lại hô to đừng đến gần
nàng, đừng động vào nàng. Nhưng nhiều nhất chính là lúc mơ mơ màng màng
nàng gọi tên mình, dùng hai cánh tay run rẩy ôm lấy mình.
Đây là lần đầu Bạch Lâm nhìn thấy một Trì Thanh yếu ớt như thế, giờ
phút này đối phương bất lực, suy yếu, không khác nào tờ giấy bị ngâm
trong nước, chỉ cầnchạm nhẹ một cái chúng sẽ liền hỗn độn tan nát. Bạch
Lâm biết, cơ thể Trì Thanh đã đến cực hạn, nếu không tìm ra nước, hai
nàng sẽ chết khát ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, Bạch Lâm đứng dậy đi ra biển, nhìn bóng dáng mình in
trên mặt nước. Trên đó rõ ràng là người nàng quen thuộc nhất trên đời,
nay lại thành bộ dạng nhận không ra. Nàng dùng tay vuốt mặt, hồi tưởng
lại đến tột cùng thì từ khi nào biến thành như bây giờ.
Nàng có thể vì Trì Thanh mà giết người, gạt người, thậm chí bán đứng chính bản thân, bán đứng bất cứ kẻ nào chỉ riêng Trì Thanh.
Nay, Trì Thanh vì cứu nàng mà bị thương, thậm chí cùng nàng lưu lạc
đến bước đường cùng. Bạch Lâm biết, Tô Ngạo Ngưng nhất định sẽ tìm được
Trì Thanh, tổ chức cũng khôngđể Trì Thanh chết như vậy.
Hai người các nàng, không phải chiến đấu chống lại kẻ thù, mà là đánh cược tính mạng với thời gian!
Nhìn lướt qua chỗ Trì Thanh đang nằm, Bạch Lâm cởi áo sơ mi mặc trên
người, nhìn chính mình trên mặt biển. Thân thể vô cùng gầy yếu được giấu dưới lớp áo, chẳng dư bao nhiêu thịt, chỉ có da bọc xương. Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, mặc áo vào. Ngay sau đó, nàng lại cởi quần, nhìn xuống
đôi chân.
Đúng như trong lòng dự liệu, tình trạng hai chân so với bụng cũng
không khác mấy, rõ ràng bắp đùi nên là nơi nhiều thịt nhất, nhưng đụng
vào cũng chỉ miễn cưỡng có chút da thịt. Bạch Lâm dời mắt, cố gắng tìm
trên người một chỗ có thịt. Nhưng tìm tới tìm lui, tựa hồ cũng chỉ có
bắp đùi là coi như đầy đặn. Dừng tầm mắt trên bắp đùi trắng nõn, Bạch
Lâm do dự một lát, tiện đà lấy con dao, suy nghĩ có thế giấu Trì Thanh
chuyện này được bao lâu. Nhưng mà, không đợi nàng đưa con dao lại gần,
người nọ liền nghe thấy sau lưng âm thanh nghi hoặc.
“Ngươi làm gì vậy?”
Thanh âm Trì Thanh tuy rất nhẹ, nhưng lại đủ tỉnh táo rõ ràng. Người
sau không ngờ nàng bỗng tỉnh lại, trong lòng kinh ngạc không thôi, dao
từ trên tay liền rơi xuống mặt cát.
Điều này khiến Bạch Lâm cảm thấy quẫn bách dị thường, nàng cúi người
mặc quần lên, quay đầu nhìn Trì Thanh, phát hiện đối phương nằm ở đó vô
cùng nghi hoặc nhìn nàng.
Trạng thái tinh thần của Trì Thanh rất bất ổn, Bạch Lâm nhận ra
được người kia rất mệt mỏi, nhưng lại cố gắng chống chịu. Trong lòng
cảm thấy chua xót khó chịu dị thường, nàng siết chặt nắm đấm, đến bên cạnh giúp đối phương sửa sang quần áo ngay ngắn, sau đó nhẹ nhàng
lắc đầu. Nàng sẽ không nói ra, vừa rồi nàng muốn hy sinh thân thể để
đổi lấy cho Trì Thanh cơ hội giữ lại mạng sống. Trên thực tế, chuyện
nàng muốn làm vì đối phương, cũng không muốn để đối phương biết.
“Ngày thứ mấy rồi?”
Thấy Bạch Lâm không muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, mặc dù trong
lòng còn nhiều nghi hoặc, Trì Thanh cũng thức thời không nhắc lại.
Nàng nằm đó, từ từ nhắm mắt lại, lúc này mới nhớ ra Bạch Lâm không
thể nói chuyện, lại mở mắt, liền thấy đối phương giơ ba ngón.
“Hả? Đã ba ngày rồi sao? Ta cư nhiên… vẫn chưa chết a.”
Trì Thanh nói xong, trong lời lẽ nói có vài phần bất đắc dĩ cùng
tự giễu. Nhìn đôi mắt không có thần sắc, Bạch Lâm lắc đầu, cắn chặt
răng. Nàng thật sự không thích Trì Thanh nói những lời ủ rũ, Trì Thanh
không được chết.
“Bạch Lâm, ngươi hận ta không?”
Ngay lúc này, Bạch Lâm nghe thấy đối phương hỏi mình. Câu hỏi này Trì Thanh đã từng hỏi qua một lần, lúc đó nàng trả lời ngay lập tức, phủ
định hoàn toàn không cần phải chần chờ. Lúc này, khi Trì Thanh hỏi lần
nữa, nhưng Bạch Lâm lại do dự.
Hận rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào? Nếu nói, Bạch Lâm chưa bao giờ hận Trì Thanh, về điểm ấy ngay cả chính bản thân nàng cũng không
tin. Nàng thừa nhận nàng đã từng hận, từng trách Trì Thanh, nhưng thật
sự cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt mà thôi.
Yêu một người thật lòng, tuyệt đối sẽ không oán hận đối phương. Cho
dù ngoài miệng nói hận, nói chán ghét, nhưng tận đáy lòng, tình yêu tất
nhiên sẽ lớn hơn hận ý. Tựa như bây giờ, chẳng sợ ba lần bốn lượt bị Trì Thanh cự tuyệt, tổn thương, thậm chí bị đưa đến Đức, Bạch Lâm vẫn là
không cách nào hận Trì Thanh.
Bởi vì quá yêu, mới có thể vô thức biến hận ý thành tình yêu.
“Ta biết ngươisẽ lại lắc đầu. Đồ ngốc, đến giờ này tại sao ngươi vẫn
không hận ta? Ta làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, vẫn luôn ức hiếp
ngươi, tổn thương ngươi, là mẫu thân của ngươi mà còn sinh ra loại tình
cảm không nên có, cưỡng bức thân thể ngươi. Đêm đó, hẳn là rất đau?”
Bạch Lâm không ngờ Trì Thanh sẽ hỏi nàng vấn đề có hận đối phương
không, càng không ngờ là đối phương sẽ trực tiếp nhắc đến chuyện hai
người thân mật. Bạch Lâm không lắc đầu, không gật đầu, chỉ lẳng lặng
nhìn nàng, giống như chưa từng nghe thấy điều gì.
“Bạch Lâm, có đôi khi, ta thật sự không biết nên buộc ngươi làm thế
nào mới được. Điều gì ngươi cũngkhông nói, trong lòng thấy khó chịu cũng không chịu biểu hiện. Cho dù ta muốn đối xử tốt với ngươi một chút,
cũng không rõ nên làm thế nào.”
Thấy Bạch Lâm không trả lời, Trì Thanh tiếp tục nói chuyện, thanh âm
cũng mơ hồ hơn trước rất nhiều. Nàng cảm giác thấy được, tầm mắt của
mình đã không còn nhìn rõ, sức lực sớm đã cạn kiệt không còn một chút.
Đầu rất nóng, thân thể lại rất lạnh. Trì Thanh không biết đây có phải
dấu hiệu của tử thần hay không, nàng chỉ biết, còn nói được, nếu bây giờ không nói, về sau khả năng sẽ không còn cơ hội.
“Kỳ thật, ngươi là sự kiêu ngạo của ta, là người quan trọng nhất trên đờicủa ta. Thân phận cùng sự tồn tại của ngươi không sai lầm, ngươi
cũng không làm gì sai, không có lỗi với ta. Nhưng ta chưa bao giờ một
lần chính thức xin lỗi ngươi.”
“Ta hối hận vì đã làm những chuyện tổn thương ngươi, kia bất quá
chính là sự nhát gan cùng yếu đuối ở trong lòng ta. Để ngươi ra đi, ta
cũng rất khổ sở. Nhưng nhìn ngươi không để ý ta, ta thật sự có chút
không biết nên làm thế nào. Lúc này, ta muốn nghe ngươi gọi tên ta,
không phải Trì Thanh, là cái tên ngươi vẫn luôn gọi…”
Có lẽ, đoạn nói chuyện cùng Bạch Lâm này là đoạn nói chuyện dài nhất
kể từ khi gặp đối phương đến nay. Hai mắt trở nên mông lung mơ hồ, tròng mắt đã không còn thấy được gì lại vẫn cố gắng nhìn, nàng muốn nâng tay
vuốt ve gương mặt Bạch Lâm, nhưng vì sức lực cạn kiệt mà cánh tay đi đến giữa đường đành ngã xuống lại.
Ngay sau đó, Trì Thanh cảm giác hai tay lạnh lẽo của Bạch Lâm cầm lấy mình, đưa áp lên gương mặt đối phương. Giữa lúc mơ hồ, Trì Thanh nghe
được nàng gọi tên mình. Không phải Trì Thanh, không phải ngươi. Mà là
tên gọi khiến nàng muốn rồi lại muốn, nhớ rồi lại nhớ.
“Thanh…”
PS: Thanh và Lâm đã trở lại nha ;)) Nói chứ hai bả cũng ghê quá, 3
ngày vẫn chưa sao =)) Thương Bạch Lâm quá, không biết tính làm gì nữa
huhu Thanh mama hôm nay đã ra dáng người nhớn ròi, biết xin lỗi, không
còn như con rùa rụt cổ :”> Trong cái rủi cũng có cái mai :))
Mấy ngày nghỉ lễ nhưng vẫn siêng năng post truyện, thật có tâm :”> Tự thấy mình quá chuyên nghiệp =))