Edit: Tỉu Tước
Beta: girl_sms
“Thế nào rồi? Bao lâu nữa thì đến?”
Ngồi trong trực thăng, Tô Ngạo Ngưng nhìn nó sà xuống bề mặt đại
dương xanh thẳm, lo lắng hỏi phi công. Mới mười phút mà đã phải nghe một câu hỏi ba lần, phi công mất kiên nhẫn nhìn thời gian trên mặt đồng hồ
đo, lấy tay chỉ xuống hai chữ trên mặt đồng hồ. Nhìn con số này, Tô Ngạo Ngưng phiền não thở dài, lần nữa ngồi trở lại vị trí của nàng, nhìn ngó Lục Úy Lai từ khi lên máy bayđến giờ không nói lời nào nữa.
Lúc này đây, các nàng đang đến hòn đảo của Trì Thanh cùng Bạch Lâm
trôi vào. Từ sau khi hai người rơi xuống nước, Tô Ngạo Ngưng luôn đi
tìm, trở về tổ chức cũng vì muốn mượn thêm người, gia tăng thêm hiệu
suất. Dù sao, tìm người ở một vùng biển rộng lớn mênh mông thế này,
chính là dò kim đáy bể.
Ngày đó, Tô Ngạo Ngưng vẫn luôn tìm kiếm ở Đức, nhưng đừng nói là tìm được Bạch Lâm với Trì Thanh,ngay cả chút manh mối cũng không thể tìm
thấy.Hôm qua, nhân viên vớt đồ vô tình vớt được hai chiếc di động cùng
một cây súng. Sau khi phân tích kiểm nghiệm, đó chính là đồ của Trì
Thanh và Bạch Lâm. Manh mối quan trọng đó đã cho mọi người một tia hy
vọng, cũng giúp bọn họ thu hẹp phạm vi tìm kiếm, càng thêm dễ dàng cho
việc tìmkiếm Trì Thanh và Bạch Lâm.
Dưới những nỗ lực không ngừng, các nàng đã tìm ra một hòn đảo nhỏ, có thể lúc đó bão đã cuốn Trì Thanh và Bạch Lâm đến đây, Tô Ngạo Ngưng
không còn thời gian để do dự, nhanh chóng cùng Lục Úy Lai kiếm một chiếc trực thăng đi tìm người.
Nhìn đồng hồ, Tô Ngạo Ngưng buộc bản thân tỉnh táo lại, nghiêm túc
nhìn Lục Úy Lai. Từ sau khi xảy ra chuyện của Tằng Khả Hận, người này đã thay đổi rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn ôn nhu săn sóc, nhưng Tô Ngạo
Ngưng nhìn được, trong nụ cười của Lục Úy Lai có bao nhiêu miễn cưỡng.
Thân là người ngoài cuộc, Tô Ngạo Ngưng biết nàng không có quyền hỏi
chuyện của Lục Úy Lai và Tằng Khả Hận, nhưng nghĩ đến người kia mỗi ngày ở nhà mình đều cần phải chích thuốc, yếu ớt đến mức cái mạng nhỏ bất kì lúc nào cũng có thể mất đi, thì nàng lại không thể tự chủ muốn giúp đỡ. [Chắc đang nói má Hận =.=]
Chìm trong rối rắm, cuối cùng, Tô Ngạo Ngưng dùng cách bóng gió để
nói với Lục Úy Lai, đừng nên quá tin tưởng Đông Dụ Phi. Nhưng mà, mỗi
khi nàng muốn phân tích sâu vấn đề, Lục Úy Lai luôn cười lảng sang
chuyện khác, khiến nàng không thể tiếp tục.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tô Ngạo Ngưng nhìn về hướng xa xa thấy
bóng dáng của hòn đảo nhỏ, trong lòng nảy lên cảm giác nôn nóng. Nàng
không muốn niềm hy vọng này cũng tiêu tan, hi vọng tìm được Trì Thanh và Bạch Lâm vẫn còn sống, mà không phải là thi thể đã trương phình.
Từ trong mê mang tỉnh lại, Bạch Lâm dùng lòng bàn tay nắm yết
hầu,muốn giảm bớt cảm giác của cơn khát. Nhưng mà, nàng càng như vậy,
yết hầu càng đau, đã lâu không có hạt cơm nào vào bụngkhiến bộ vị lại
quặn thắt kịch liệt từng cơn, làm nàng mất khống chế cuộn tròn thân mình lại.
Trì Thanh ngủ rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh giấc. Thân thể nóng đến dọa người, thế nhưng vẫn nỉ non kêu lạnh. Vết thương trên vai bởi vì
nhiễm trùng mà lên mủ, chảy ra chất lỏng màu vàng thấm ướt lớp vải băng
bó ngoài, còn kèm theo ít máu tươi.
Hôm nay đã là ngày thứ năm các nàng ở trên đảo, đến nay vẫn chưa có
người đến tìm, mà vết thương của Trì Thanh đã không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.
“Thanh, ngươi sao rồi?”
Thật vất vả cổ họng mới thông, Bạch Lâm vỗ nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của
Trì Thanh, lo lắng hỏi. Nhưng mà, mặc kệ cho nàng lay thế nào, kêu thế
nào, ngườiđang nằm kia cũng không tỉnh dậy, thậm chí không còn phát ra
một tiếng nỉ non nào nữa.
Thấy hai cánh hoa vốn non mềm mượt mà của đối phương bởi vì thiếu
nước mà nứt ra thành những khe hở, Bạch Lâm nhíu mày, xắn ống tay áo
lên, tháo lớp vải đang quấn quanh ra. Nhờ ánh mặt trời, mới có thể thấy
rõ, trên đó có rất nhiều vết rạch rất sâu, không phải trên mạch máu,
nhưng cũng vô cùng gần đó.
Nhìn vết thương trên tay, đôi mắt Bạch Lâm không chút gợn sóng, lấy
dao bên hông ra, canh trên miệng vết thương vẫn đang còn phiếm màu đỏ
tươi rạch xuống. Đau đớn theo thớ da thịt bị cắt vỡ mà lan tràn toàn
thân, rõ ràng là miệng vết thương rất đau, nhưng Bạch Lâm vẫn không cảm
thấy nhiều đau đớn. Có, cũng chỉ là cam tâm tình nguyện.
Máu đỏ tươi theo miệng vết thương tràn ra ngoài, trở thành nguồn nước duy nhất có thể uống được trong những ngày qua. Bạch Lâm tách môi Trì
Thanh, dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm để máu chảy nhanh hơn. Hẳn
là khát quá mức, lại bị dục vọng muốn thỏa cơn khát của người phàm quấy
phá, cho dù máu tươi có mùi tanh tưởi cũng đủ để gợi lên khát vọng muốn
uống nước của một người.
Thấy Trì Thanh vô thức hé miệng nuốt lấy máu tươi trên cổ tay của
mình, lúc sau thậm chí còn há mồm cắn lên. Răng nanh ghim vào bên trong
miệng vết thương , gây ra đau đớn liên hồi, khiến thân thể Bạch Lâm run
run, nhưng nàng cũng không lấy tay ra. Chỉ nhắm hai mắt lại, bấu chặt
vào cát. Thẳng cho đến lúc Trì Thanh uống đủ, mới từ từ rút tay nhiễm đỏ máu về.
Nhìn vết máu trên bề mặt, Bạch Lâm hé miệng, thử đưa tay đến gần môi. Nhưng mà, không đợi cho nàng uống xong, cổ họng đã bị mùi máu làm cho
quay cuồng. Đau đớn quen thuộc lan truyền toàn thân, khiến Bạch Lâm
thiếu chút nữa thổ huyết, vì không muốn Trì Thanh biết, nàng cố đứng dậy chạy đi, hướng về phía rừng rậm.
Hương vị máu tươi ngày càng nồng, ngập khắp khoang miệng, bụng dưới
quặn đau khiến cơ thể sớm đã mệt mỏi nay đã không thể chịu nổi. Bạch Lâm tựa người vào phía sau thở hổn hển, đầu tóc đen bị gió thổi hỗn độn vô
cùng, xõa lên hai bờ vai. Không khó để nhận ra bộ ngực nàng đang phập
phồng thở dốc.
Mãi cho đến cảm giác buồn nôn không còn mãnh liệt, Bạch Lâm mới động
đậy thân thể, từ chỗ ngồi chậm rãi đứng dậy. Mắt nhìn thấy máu tươi đầy
đất, nàng hít sâu mấy hơi, đầu óc còn chút choáng váng đi về hướng bờ
cát. Nhưng mà, chưa đầy vài bước, chân liền lảo đảo rồi ngã xuống.
“Đứng dậy!”
Trong lúc hoảng hốt, bên tai vang lênthanh âm, trước tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Cho dù đã ba mươi năm trôi qua, Bạch Lâm vẫn nhớ rõ, lúc chân trái bị gãy, sau đó làm vật lý trị liệu bị ngã sấp
xuống, Trì Thanh đã dùng khẩu khí lạnh lùng thế nào để ra lệnh cho nàng
đứng lên, bắt nàng đi về phía mình.
Bạch Lâm tuổi còn nhỏ, đâu hiểu yêu ghét là sao, nàng chỉ biết, mỗi
lần bản thân té ngã, trong mắt Trì Thanh đều hiện lên đau lòng cùng lo
lắng. Chính ánh mắt này khiến Bạch Lâm luôn luôn cam tâm tình nguyện,
chỉ cần là chuyện Trì Thanh phân phó, nàng sẽ tận hết sức lực làm.
Lúc này chân trái lại đau, vết thương trên người đã chuyển biến
nghiêm trọng, nàng cũng liều lĩnh mọi thứ, vượt qua tất cả, đến bên cạnh Trì Thanh.
Té ngã, đứng lên, lại té ngã, lại đứng lên.
Nhìn bãi biển cách đó không xa, còn có cổ tay tuôn ra máu. Bạch Lâm
vừa đi vừa xé góc áo sơ mi, băng bó miệng vết thương dữ tợn, trong lòng
nhớ đến Trì Thanh đang nằm ở kia, nàng bước từng bước, nghiêng ngả lảo
đảo lại gần.
“Bước đi làm sao vậy?”
Lúc Bạch Lâm trở về, Trì Thanh cũng từ trong mê mang tỉnh lại. Cảm
thấy trong cổ có mùi lạ, nàng có chút tò mò quay sang nhìn khuôn mặt
Bạch Lâm đang tái nhợt, căn bản không hiểu vì sao trong miệng lại có
hương vị này.
Ngay sau đó, người đang đứng trên mặt đất kia liền loạng choạng, rồi
trực tiếp ngã xuống trước mặt mình. Tình huống như vậy khiến Trì Thanh
sợ hãi, nàng bất chấp vết thương trên vai, vội vàng đứng dậy, ôm lấy
Bạch Lâm.
Có lẽ thân thể khó chịu vẫn tra tấn nàng mấy ngày qua khiến nàng mất
đi khả năng quan sát, nay nhìn kỹ, Trì Thanh mới phát hiện, thân thể
Bạch Lâm lạnh như một khối băng, như chỉ còn lại bộ xương khô. Bất giác
nhìn thấy vết máu trên miệng nàng còn chưa khô, còn có vết máu trên cổ
tay ẩn ẩn hiện hiện. Trì Thanh chỉ cảm thấy run rẩy, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Để chứng thực suy nghĩ của mình, nàng run run vươn tay phải, cố sức
cởi bỏ lớp vải băng bó trên cổ tay Bạch Lâm. Khiến cho miệng vết thương
màu đỏ tươi ánh vào trong mắt, Trì Thanh rốt cuộc hiểu được vì sao hai
ngày nay trong miệng có mùi lạ, mà mỗi lần tỉnh lại, yết hầu không hiểu
sao lại giảm bớt đau đớn đi rất nhiều.
Tất cả đều là Bạch Lâm làm, người này, đúng là lúc mình hôn mê, đã dùng máu của bản thân cho mình uống!
“Vì sao… Vì sao ngươi làm vậy? Không phải ta đã nói, đối tốt với bản thân hơn sao?”
Trì Thanh vuốt ve khuôn mặt của Bạch Lâm, trong mắt gân lên những vệt đỏ. Nàng thật sự không ngờ Bạch Lâm sẽ vì mình hy sinh đến mức đó, cư
nhiên dưới tình huống này lại đem máu ra cho mình uống.
Kia đâu phải là thứ nước giải khát, mà là máu để thân thể duy trì
sinh mệnh. Trong tình huống đó, Bạch Lâm làm như vậy chẳng khác nào tự
đoạn đường lui của bản thân. Nhìn hai má của nàng lõm xuống thật sâu,
còn có cổ tay không ngừng ra máu. Trì Thanh chỉ cảm thấy trái tim tê tái như bị ai xé rách, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng Bạch Lâm đừng tiếp
tục đối xử nàng tốt như thế. Nàng chịu không nổi, thật sự chịu không nổi tình yêu tốt đẹp đến nhường ấy.
“Ưm..”
Thanh âm quá lớn của Trì Thanh khiến Bạch Lâm bừng tỉnh, làm cho nàng từ trong hôn mê tỉnh lại. Vừa mở mắt, ánh vào trong mắt nàng chính là
đôi mắt đỏ bừng của đối phương, còn có vết thương bởi vì va chạm mà lần
nữa rách ra. Bạch Lâm không biết vừa rồi mình té xỉu, càng không nghĩ
tới Trì Thanh sẽ phát hiện tất cả. Chỉ là, giờ phút này bị Trì Thanh ôm
vào lồng ngực, như vậy, thực sự rất dễ chịu.
“Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?”
Nghe thấy Trì Thanh hỏi, Bạch Lâm gật gật đầu tỏ vẻ trả lời. Nàng
muốn từ trong lòng Trì Thanh đứng dậy, chỉ là còn chưa cử động cánh tay, hai má đã bị đối phương ôm lấy. Bởi vì sốt cao không ngừng mà hai tay
Trì Thanh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thấy nàng chăm chú nhìn mình,
Bạch Lâm cũng ngẩng đầu, không né, cũng không tránh.
“Vì sao hy sinh bản thân để cứu ta?”
Trì Thanh ấn bả vai Bạch Lâm, nhẹ giọng hỏi. Thấy đối phương muốn di
dời tầm mắt, nàng xoay bả đầu Bạch Lâm lại, khiến nàng nhìn thẳng vào
mình.
“Bạch Lâm, ta muốn ngươi nói ta biết, vì sao cứu ta?”
Giờ phút này Trì Thanh khôi phục lại bá đạo cường thế của ngày
thường, nhìn bả vai bị máu tươi nhiễm hồng của đối phương, Bạch Lâm nhắm hai mắt, tiện đà mở to ra. Đối với người khác đây chỉ là một động tác
bình thường, nhưng Trì Thanh hiểu rõ, Bạch Lâm đang tự hỏi chính mình.
“Ta cứu ngươi, bởi vì ngươi là mẫu thân của ta, ta… ưm!” (này thì mẫu thân :”>)
Lời còn chưa dứt, nụ hôn đã cắt ngang. Bạch Lâm mở to hai mắt nhìn
khuôn mặt phóng đại của Trì Thanh, căn bản không nghĩ đến đối phương
bỗng hôn môi mình. Mùi máu tươi từ miệng của cả hai giao hòa vào nhau,
hình thành một hương vị ngọt ngào khác lạ.
Nụ hôn này, không sâu, không dây dưa, không mang theo khát vọng, càng không có khiêu khích, chỉ là phương thức biểu đạt tình cảm. Nụ hôn vừa
xong, Bạch Lâm nhìn sắc mặt Trì Thanh hồng hồng, trong lúc nhất thời có
chút không biết làm sao. Ngay sau đó, thân thể của nàng bị đối phương
kéo lại, gắt gao ôm vào ngực.
“Có lẽ buổi tối hôm đó ta nói còn chưa rõ ràng, một khi đã vậy, ta
không ngại nói lại lần nữa. Tiểu Lâm, cảm ơn ngươi vẫn luôn chịu đựng
ta. Ta không có làm tốt trách nhiệm của một người mẹ, cũng không thể trở thành một người yêu tốt. Lúc này ta chỉ muốn biết, ngươi còn đồng ý ở
bên cạnh ta không, còn muốn cùng ta tiếp tục hay không?”
Trì Thanh nói, thanh âm không lớn, nhưng từng tiếng gằn đềunặng tựa
ngàn cân. Nghe thấy tiếngtim nàng đập, tiếng nàng trầm trọng thở dốc.
Mặc dù các nàng giờ đây đã cùng nhau trên đường đến hoàng tuyền, tùy
thời đều có thể chết, Bạch Lâm vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào như
được rót đường đổ mật.
Không trách, không giận, cũng không oán.
Không ai có thể biết, cả đời nàng chỉ chờ đợi ngày này, khắc này. Trì Thanh rốt cuộc đã khẳng khái thừa nhận tình cảm của các nàng, mặc dù
lúc này lại là thời điểm sắp chết, Bạch Lâm vẫn cảm thấy vô cùng hạnh
phúc, bởi vì nàng đã chiếm được bảo vật quý giá nhất trần đời.
Vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Trì Thanh ra, mắt thấy trong mắt đối phương
hiện lên mất mát. Bạch Lâm lắc lắc đầu, tiện đà cúi người lại gần, đặt
lên hai cánh môi của Trì Thanh một nụ hôn.
“Ta vĩnh viễn cũng không rời xa ngươi…”
PS: Có cần man rợ vại ko :((((( Uống máo để sống ;((( Bạo tỷ nghĩ ra
đc vụ nài cũng ko phải dạng vừa =)) biến thái =)) Thanh mama ko biết quý nữa thì đáng lên án lắm nha :”>
Sài gòn mùa nào cũng có đặc sản là nóng =)) Có nhiu mỡ là hiến hết cho SG ròi :))