Edit: Tỉu Tước
Beta: girl_sms
Giọng nói Trì Thanh run run mang theo khủng hoảng trước nay chưa từng có, làm cho người ta cảm giác nàng hoàn toàn trái ngược, trong đó có sự sợ hãi tiềm tàng, ngay cả Bạch Lâm cũng có thể cảm thụ rành mạch.Có thể thấy, giờ phút này Trì Thanh có bao nhiêu kinh hoảng.
Tuy rằng ngủ một ngày trong xe, thân thể không còn khó chịu như sáng
sớm nữa, nhưng đầu Bạch Lâm vẫn rất choáng váng. Nàng vốn định trở về
phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, lại không ngờ Trì Thanh đã ngồi ở phòng
khách đợi mình.Thậm chí, còn mang theo bộ dáng luống cuống chật vật như
vậy.
Hết thảy tới quá nhanh, căn bản khiến Bạch Lâm không có thời gian
phản ứng.Nàng chỉ biết,Trì Thanh đang ôm chặt mình.Không phải trong
mộng, không phải trong bóng tối. Nàng nói mình đừng đi, phảng phất như
tiếng khẩn cầu, nhưng lại đem quyết tâm đi nghỉ của Bạch Lâm nháy mắt
biến mất. Nghĩ đến bản thân mình quá yếu đuối, Bạch Lâm ở trong lòng tự
giễu cười, rồi lại nhìn Trì Thanh.
Giờ khắc này, trên gương mặt đối phương mang theo vẻ tiều tụy sau khi say, đôi mắt đen trên khuôn mặt xinh đẹp không còn lạnh nhạt như băng,
mà tràn ngập lo âu cùng sợ hãi. Nhưng mà, tất cả đều có thể xem nhẹ, bởi chói mắt nhất, mà không phải là bắt mắt nhất, không thể bỏ qua chính là dấu tát trên gương mặt Trì Thanh.
Phát hiện này khiến Bạch Lâm có chút giật mình, vừa rồi nàng cũng
không nhìn kỹ người kia, vốn không phát hiện có gì dị thường. Nhưng giờ
này đến gần, mới nhìn thấy vết thương chói mắt như thế trên gương mặt
trắng nõn. Phẫn nộ làm cho Bạch Lâm quên đi khó chịu, tay nhanh chóng
nắm chặt, cố nén xúc động muốn vuốt ve hai má Trì Thanh, nàng thấp giọng chất vấn.
“Ai làm?”
Bạch Lâm bức thiết muốn biết giữa lúc nàng ngủ trong xe là kẻ nào có
bản lĩnh đến đây làm Trì Thanh bị thương, cũng mặc kệ là ai, chỉ cần làm người này bị thương, cho dù chỉ là một cái bạt tai, nàng cũng phải lấy
lại công đạo. Bởi vì vội vàng truy vấn thủ phạm, Bạch Lâm đã quên che
dấu cơn giận của nàng, thậm chí vẻ bình tĩnh thường ngày cũng biến mất.
“Là ta tự tát.”
Thấy Bạch Lâm bỗng nhiên trở nên cường thế, đầu tiên Trì Thanh ngẩn
người, ngay sau đó nhỏ giọng hồi đáp.Nàng không dự đoán được Bạch Lâm sẽ trở về, còn vừa vặn nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình. Nghĩ đến đây,
Trì Thanh không tự chủ vuốt ve dấu vết trên mặt, lỗ tai cũng đỏ
theo.Ngẫm lại đúng là dấu vết này thật dọa người.
“Vì sao làm vậy?”
Nghe được Trì Thanh trả lời, tức giận trong lòng Bạch Lâm tiêu giảm
vài phần, chỉ còn lại hoang mang và lo lắng.Nàng nhìn Trì Thanh không
ngừng xoa chỗ mặt hồng hồng bị đánh, đem vết thương xoa càng hồng thêm
thì trong lòng tê rần, nhanh chóng đem tay Trì Thanh lấy ra, lấy bàn tay lạnh lẽo của mình đặt lên mặt nàng.
Cái lạnh man mát làm cho cảm giác nóng rần trên mặt giảm bớt một ít,
mang đến cảm giác vô cùng thích thú. Chỉ là, đợi Trì Thanh lấy lại tinh
thần, thì phát hiện tư thế hiện tại của mình cùng Bạch Lâm, thì lại cảm
thấy có chút quẫn bách.Khiến cho sắc mặt nàng còn đỏ hơn trước.
Hẳn là phát hiện ra Trì Thanh không khỏe, Bạch Lâm mới phát hiện giờ
phút này động tác của mình thực sự đã vượt qua phạm trù nên làm. Cảm
giác mất mát dâng trào, còn có chút không cam tâm, nàng giật giật ngón
tay muốn thu hồi, ngay lúc này, lại bị một bàn tay ấm áp khác đè lại,
tiện đà lần nữa đem đôi tay lạnh trở lại vùng da thịt ấm áp.
Mặt Trì Thanh rất nhỏ, da dẻ căn bản không giống với người ở độ tuổi
này. Tinh tế vuốt ve làn da mềm mại nóng bỏng, bàn tay nàng và khuôn mặt càng lúc càng nóng rực. Bạch Lâm ngốc lăng nhìn Trì Thanh hơi hơi
nghiêng đầu, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn. Có lẽ, chuyện tối qua, nàng ta
không quên.
“Không có gì, ngươi ngồi nghỉ một lát đi.”
Trì Thanh không muốn nhiều lời, mắt thấy hai chân Bạch Lâm run run,
liền có ý muốn đỡ đối phương về phía sô pha. Người nói vô tình, người
nghe có ý, thật sự là xấu hổ.Hai người đều biết tối qua đã xảy ra những
gì. Thấy Trì Thanh thật cẩn thận giúp đỡ mình ngồi vào sô pha, Bạch Lâm
ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy nói không nên lời.
Nhưng trong lòng, lại rất ngọt.
“Cảm ơn ngươi.”
Ngồi ở sô pha, Bạch Lâm nhẹ giọng nói. Lúc này đối với nàng, đứng ở
đó đích thực sự tiêu hao thể lực rất nhiều. Vòng eo đau không còn chút
sức lực, hai chân lại tê dại đứng không xong. Mặc dù nhiều nơi trên thân thể không thoải mái, nhưng Bạch Lâm vẫn kiên cường chống đỡ, không mảy
may biểu hiện ra. Nếu không phải Trì Thanh tự động đề xuất ngồi sô pha,
chỉ sợ nàng chống không nổi mà ngã sấp xuống, chứ không muốn đem vẻ mệt
mỏi của mình biểu hiện ra ngoài.
Trì Thanh cũng như Bạch Lâm đều là người không thích nói chuyện, hai
người khi ở cùng một chỗ, đa số đều là sách mình mình xem, chuyện mình
mình làm, hoặc trầm mặc trong phòng khách, thậm chí toàn bộ một ngày
cũng không nói cùng đối phương một câu. Đây vốn là hình thức ở chung
giữa Trì Thanh với Bạch Lâm, hai người cũng chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng.
Nhưng mà, trải qua chuyện tối qua, các nàng hiển nhiên không thể bình thản như trước nữa, không khí trở nên vi diệu. Thấy Bạch Lâm đặt tay
trên bụng, Trì Thanh lúc này mới nghĩ đến, bắt đầu từ tối qua đến giờ
Bạch Lâm vẫn chưa ăn gì. Thân thể nàng ta lại không tốt, còn bị
mình…Hiện tại nhất định rất đói bụng.
“Ngươi muốn ăn gì?”
Vì muốn đánh vỡ trầm mặc, Trì Thanh cố ý nói thật chậm, đem giọng nói bình thường giảm đi một nửa lạnh lùng. Thấy người kia bộ dáng đứng ngồi không yên, Bạch Lâm cảm thấy thật buồn cười, thậm chí còn sinh ra cảm
giác thân phận hai người đã thay đổi đảo điên.Cũng giống vậy, người một
mực trả giá không còn là mình nữa, mà biến thành Trì Thanh.Còn mình có
thế làm bất cứ chuyện gì với nàng, cũng có thể làm tổn thương nàng.
Chỉ tiếc, Bạch Lâm biết rõ, bản thân mình làm không được.
“Không cần, cảm ơn.”
Bụng dưới khó chịu cũng không có chuyển biến, vẫn như trước tra tấn
Bạch Lâm. Không phải nàng nhằm vào Trì Thanh, mà giờ phút này nàng thật
sự cái gì cũng không thể ăn. Nàng tựa vào sô pha lấy tay che bụng, nhưng mặc kệ tay nàng có lạnh lẽo ra sao, khi sờ vào chung quy cũng không
khiến cho nơi ấy bớt khó chịu.
“Ta giúp ngươi pha chén trà.”
Nhìn ra Bạch Lâm thật sự không muốn ăn gì hết, Trì Thanh vào bếp pha
hai chén trà rồi đi ra. Uống trà nóng hầm hập, đau đớn rốt cuộc giảm bớt rất nhiều. Điều này làm Bạch Lâm trở nên càng thêm buồn ngủ, nàng rất
muốn lên lầu nghỉ ngơi.Nhưng Trì Thanh đang ngồi đây, nều mình rời đi,
đối phương có thể sẽ cảm thấy càng thêm cô đơn?
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Qua hồi lâu, chén trà đã thấy đáy, mà cũng đến thời gian nên nghỉ
ngơi, Bạch Lâm muốn cùng Trì Thanh tạm biệt, không nghĩ tới đối phương
cũng cùng lúc mở miệng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, mỗi một khắc đều phản chiếu hình ảnh của nhau.
Trong đôi mắt Trì Thanh, Bạch Lâm nhìn thấy vẻ không yên cùng bất an, còn có áy náy thật sâu, và nhiều nhất vẫn là đau thương. Đôi mắt thâm
tình mà chuyên chú khiến Bạch Lâm xem đến tâm hồn lung lay, không tự chủ mà đem lực chú ý đặt ở nơi đó. Chẳng lâu trước, yêu cầu xa xỉ nhất của
nàng chính là hy vọng Trì Thanh có thể dùng ánh mắt ấy liếc nhìn mình
một cái.Không cần nhiều, cũng không cần lâu, chỉ cần có thể liếc nhìn
một cái.Như vậy, ít nhất sẽ cho nàng biết, Trì Thanh cũng có lúc để ý
đến nàng.
Cho đến giờ, hết thảy những gì mình từng muốn đều đã chiếm được,
nhưng lòng tham có được sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Ví dụ như tình yêu
củaTrì Thanh, sự chú ý của Trì Thanh, thậm chí cả con người và thân thể
của Trì Thanh. Muốn có được càng nhiều, sẽ mất đi càng nhiều.Trong đầu
Bạch Lâm bỗng nhiên hiện lên những lời này, khiến lòng nàng nổi lên cảm
giác bất lực.
Có lẽ, nàng không nên nổi giận, cũng không nên thất vọng về Trì
Thanh.Các nàng là mẹ con, sinh mạng của nàng là Trì Thanh cho, lại còn
có thể yêu cầu đối phương điều gì nữa?Trì Thanh vì nàng đã hy sinh rất
nhiều. Bạch Lâm, ngươi hẳn nên thấy đủ mới đúng.
Ngươi vốn cái gì cũng không chiếm được, nhưng hiện tại, ngươi đã trở
thành nữ nhân của nàng, được nàng dùng ánh mắt như vậy ngóng nhìn, cho
dù không thể quang minh chính đại ở cùng nhau thì có sao? Ngươi yêu
nàng, chẳng lẽ là vì muốn cho mọi người biết? Không, không phải
vậy.Ngươi yêu nàng, là muốn nàng vui vẻ, hạnh phúc, thay nàng chia sẻ
hết thảy.
“Ôm ta một cái, được không?”
Trì Thanh không nghĩ đến Bạch Lâm đột nhiên sẽ đưa ra yêu cầu như
vậy, ngồi ngẩn ra hồi lâu nàng mới phục hồi tinh thần. Thấy Bạch Lâm có
chút câu nệ ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt muốn mình cho một cái ôm.Trì Thanh không hề do dự, dùng tay ôm cổ và nhấc chân Bạch Lâm lên, làm cho nàng ngồi vào trên đùi của mình, đem cả người nàng ôm vào trong ngực.
Ôm thân mật như thế khiến Bạch Lâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nàng
tựa đầu vào bả vai Trì Thanh, im lặng nghe nhịp tim của đối phương.
Tiếng vang thình thịch kia khiến nàng cảm thấy yên tâm vô cùng.Hai người cứ ngồi như vậy trên sô pha, hưởng thụ giờ phút thân mật này, ai cũng
không nguyện ý rời đi.
Qua hồi lâu, Bạch Lâm bỗng nhiên cảm thấy bụng ấm áp hẳn.Cúi đầu
nhìn, liền thấy Trì Thanh đặt tay lên bụng mình, xoa xoa từng chút một.
Hành động này thình lình xảy ra khiến cho Bạch Lâm thoải mái, nàng nheo
hai mắt lại, theo bản năng cọ cọ ở trong lòng Trì Thanh. Nhìn sườn mặt
đối phương gần trong gang tấc, chính nàng cũng không biết làm sao mình
lại có được dũng khí, ma xui quỷ khiến sáp lại gần, khẽ hôn lên gò má
Trì Thanh, rồi dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi.
Hôn không lâu, đụng vào cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua
giây lát rồi trở về trạng thái ban đầu. Bạch Lâm có thể cảm giác được,
lúc hôn lên người kia, bàn tay nàng đặt trên bụng mình trong nháy mắt đã tạm dừng họat động, rồi rất nhanh lại lần nữa cử động. Mặt Trì Thanh
rất thơm, không đơn giản là hương vị của sữa rửa mặt, còn có mùi hương
cỏ cây độc nhất của nàng. Mặc dù chỉ đụng vào vài giây, cũng đủ để linh
hồn Bạch Lâm mất một hồi lâu trở lại thân thể.
Chỉ là, không đợi nàng từ trong hạnh phúc đi ra, Trì Thanh đã xoay
người, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Lâm. Ánh nhìn chăm chú khiến Bạch
Lâm có chút luống cuống, nàng mạnh mẽ ngăn chặn bất an trong lòng, nhưng hai lỗ tai vẫnkhông chịu sự khống chế mà trở nên đỏ bừng. Thấy bộ dáng
người kia ra vẻ trấn tĩnh, khóe môi Trì Thanh cong lên, tựa hồ suy nghĩ
gì đó, qua hồi lâu, mới chậm rãi tới gần Bạch Lâm.
Miệng lưỡi hai người giao triền cùng nhau, Bạch Lâm nhìn Trì Thanh nhắm hai mắt, cũng thỏa mãn đem tầm mắt nhắm lại.
Với hai người, có lẽ nụ hôn này mới chân chính là một nụ hôn, không
có che giấu, không có men rượu, càng không có những nguyên nhân từ bên
ngoài, nếu có thì cũng chỉ là phương thức biểu đạt thân mật của người
yêu với nhau.
Bạch Lâm tuy rằng đã chủ động hôn lén, nhưng rất mau lại bị Trì Thanh đảo khách thành chủ. Đầu lưỡi ấm ấp bị đối phương kéo đến giao triền
cùng nhau, Bạch Lâm có thể cảm thấy hô hấp của Trì Thanh ngày càng nặng, tay đặt trên bụng mình cũng không an phận, mà đang di chuyển xuống
dưới, xoay vòng tròn qua lại.
Thân thể mới trải qua cuộc vui ban tối nên vẫn bị chìm đắm trong
trạng thái mẫn cảm, chỉ là một nụ hôn đơn giản đã khiến Bạch Lâm cảm
thấy bụng dưới cùng thân thể của mình lần nữa khô nóng lên. Nàng nhắm
mắt, hưởng thụ sự ôn nhu củaTrì Thanh, nàng cảm thấy ý thức của mình
ngày càng xa, bóng tối trước mắt cũng ngày càng mãnh liệt.
Cho nên, vào lúc Trì Thanh vừa chấm dứt nụ hôn, Bạch Lâm đã chìm vào
giấc ngủ ở trong lòng nàng. Nhìn người kia mỏi mệt chìm vào giấc ngủ,
Trì Thanh đơn giản đem Bạch Lâm đang ngồi trên đùi mình ôm lấy, nhẹ
nhàng bế về phòng mình. Bởi vì quá mức mệt mỏi, mặc cho Trì Thanh làm gì đi nữa, thậm chí còn thay mình cởi quần áo trên người, bao gồm cả nội y quần lót, Bạch Lâm cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Cho nên, nàng cũng không biết, lúc Trì Thanh nhìn thấy trên quần lót
nàng có dính một vết máu, còn có dấu cắn, dấu hôn, vết cào xước che kín
thân thể, thì có biểu tình như thế nào.Trong cơn mê say, Bạch Lâm tựa hồ nghe được Trì Thanh hỏi có đúng không. Nàng chỉ có thể há miệng thở
dốc, nửa mê nửa tỉnh trả lời đối phương.
Chính Bạch Lâm cũng không biết mình trả lời thế nào, nàng có thể cảm
giác được, lúc âm thanh của mình vừa kết thúc, thì lại có hai ba giọt
nước nóng bỏng rơi lên mặt mình. Rồi từ hai má của mình chảy xuống môi,
tràn sâu vào khoang miệng. Hương vị kia thực đắng, cũng thực khổ sở.
Ta yêu ngươi, sẽ không thay đổi…
PS: Edit mấy chương toàn 4k chữ nên giờ edit có chương gần 3k thấy kì ghê =)) Có lẽ mình đã đạt đến cảnh giới của một con phăng gơ của Hiểu
Bạo khi thấy chương nào gần 3k thì hơi thất dọng =)) Chương này em Lâm
hổ báo trường mẫu giáo quá, tức giận trước mặt Thanh mama, còn Thanh
mama như người vợ nhỏ e thẹn xoa má :)) Lâu lâu mới thấy đổi vai nhen
:”> Dù mình thấy cái tát đó cũng chưa bằng những gì Bạch Lâm phải
chịu, nhưng thoi vớt vát đc cái gì hay cái đó =))
Lâu lắm ròi sáng nai mới đc trải nghiệm lại cảm giác thi ca 1 buổi
sáng (Nói vậy thoi chứ mới có 1 năm :”> ) Làm nhớ thời sinh viên quá, bình thường đi học toàn không thấy mặt mũi đâu, còn tưởng chắc nó
chuyển lớp thì đến ngày thi ai cũng đến rõ sớm như chờ giao thừa, chị em đoàn tụ trong phòng thi, đi thi mà trúng ca 1 là y như đi picnic, lo mọ dậy từ 4h học này nọ cho bằng chị bằng em rồi lê lết ra đường khi mặt
trời còn chưa kịp lên, lúc mở cửa phòng thi ra thì thấy ai cũng áo khoác này nọ dù trời cũng chẳng lạnh lắm, chắc có mục đích riêng gì đó =))
Nay thi xong nên rảnh rỗi ngồi viết mấy dòng tào lao níu kéo thanh xuân, mấy em còn đi học thì cố gắng tận hưởng cảm giác chờ thi còn đáng sợ
hơn black friday này nha :)) Thôi viết dài sợ bị lên án nên tạm ngừng
bút :”> Hai tuần sau thi về viết tiếp câu chuyện kinh dị =))