Edit: Ma da
Beta: girl_sms
Tuy không khó để nhận ra nhưng cái mùi của máu tươi và mồ hôi hòa
quyện vào không khí này thật không dễ ngửi gì. Nhìn Trì Thanh, người nằm đè lên người mình hiển nhiên đã mê man vì say rượu, Bạch Lâm giật giật
cánh tay vô lực, phát hiện sức để nâng tay lên mình cũng không có.
Mệt chết được, quá mỏi mệt, thân thể nghỉ ngơi xong không những không chuyển biến tốt, ngược lại còn rã rời hơn. Mồ hôi ở cằm nhỏ giọt xuống, rơi trên đầu Trì Thanh, Bạch Lâm cúi đầu nhìn người không biết gì kia,
gian nan đưa tay lên chạm vào mái tóc đen dài, dịu dàng vuốt ve.
Đêm nay hai người cùng nhau liên tục bao lâu, Bạch Lâm không còn xác
định được nữa. Sau này nhớ lại, Bạch Lâm biết khi đó Trì Thanh là không
còn ý thức mà làm chuyện đó với mình. Hết bao nhiêu lần được đưa lên
đỉnh, cũng hết bao lần chết đi sống lại. Bạch Lâm thậm chí còn cảm thấy
hồn đã lìa khỏi xác. Rõ ràng tâm trí rối bời vô cùng nhưng khi Trì Thanh xâm chiếm thì nàng không thể khống chế cơ thể mình phản ứng lại.
Giờ này khắc này, Bạch Lâm chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Nhưng nàng cũng biết không thể cứ như vậy đi ngủ. Quần áo trên người Trì Thanh ướt sũng, trong phòng tắm là một mớ bòng bong, mồ hôi với máu trên người
còn chưa được xử lí sạch. Nàng phải đi thu dọn tàn cục, Bạch Lâm nhìn
người trong lòng đang ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu nàng cũng ngủ ngon được như Trì Thanh thì thật hay quá, nhưng mà
nàng thật sự không thể nào để như vậy mà ngủ được. Nàng không ngủ được
cho dù bây giờ cơ thể mệt mỏi đến dường nào.
Thời gian trôi qua, Bạch Lâm muốn đứng lên. Ai ngờ vừa cử động đùi
phải thì toàn thân tê rần. Tê đến không thể nhúc nhích. Kiểu này thì
không thể nào đứng dậy nổi chứ đừng nói đến muốn dọn dẹp phòng tắm sạch
sẽ. Nàng tự nhủ cho bản thân nghỉ ngơi một chút. Một phút, hai phút,
thậm chí một giờ đi qua, Bạch Lâm vẫn không nhúc nhích nổi, vẫn ngồi thừ một chỗ như cũ.
Thẳng đến khi nàng cảm thấy thân thể lạnh muốn chết, ý thức ngày càng mơ hồ, mới nhớ đến vừa rồi đã tự nhủ bản thân chỉ được nghỉ ngơi một
lúc thôi. Lưng Bạch Lâm tựa vào tủ, nàng cẩn thận đỡ Trì Thanh lên đặt
qua bên cạnh, cho nàng ta dựa vào tủ giống mình.
Động tác đơn giản vậy mà Bạch Lâm phải loay hoay đến mười phút, bình
tĩnh thở dốc cũng trở nên nặng nề vài phần. Nàng lấy tay chống lên mặt
đất thử đứng dậy, một động tác đơn giản bao nhiêu thì bây giờ lại trở
nên khó khăn bấy nhiêu. Và cuối cùng cũng thành công. Tuy không thể đi
từng bước, chỗ yếu ớt giữa chân cũng bởi vì bị cọ xát mà lại chảy máu,
nàng vẫn chỉ có thể đứng một chỗ.
Qua một hồi cơn đau cũng dịu đi, Bạch Lâm thử đi một bước rồi hai
bước. Thân thể dần dần hồi phục chút sức, điều này làm cho nàng cực kì
vui mừng. Nàng quay đầu nhìn Trì Thanh, gương mặt giống như một đứa nhỏ
vừa tập tành biết đi quay đầu lại khoe với mẹ. Nhưng đáng tiếc Trì Thanh vẫn ngủ, giống như công chúa ngủ trong rừng chờ đợi hoàng tử đến đánh
thức mình.
Không dây dưa lâu hơn, Bạch Lâm bế Trì Thanhhướng về phía ngoài phòng tắm. Nhìn tình trạng Bạch Lâm bây giờ khách quan mà nói tự đi một mình
là đã rất hay rồi, đừng nói đến chuyện phải nâng thêm một người theo,
nan càng thêm nan. Ra khỏi phòng tắm, Bạch Lâm cứ đi vài bước đều phải
dừng lại một chút. Đến lúc đặt Trì Thanh lên giường, cởi bộ dạ hội trên
người nàng, nhét nàng vào chăn thì đã là chuyện của một giờ sau đó.
Chăm sóc cho Trì Thanh khiến phần sức nhỏ nhoi cuối cùng của Bạch Lâm chính thức ra đi. Nàng vô lực cuộn mình dưới đất, thở phì phò từng hơi. Toàn thân như chết đi, không tài nào cử động được, thậm chí thính lực
và thị lực cũng muốn ngưng hoạt động. Thân thể này, trừ bỏ cái đầu ra,
những chỗ khác dường như đã chết.
Chăm sóc ổn thỏa Trì Thanh xong, mối bận tâm duy nhất của Bạch Lâm
rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Nàng nằm dưới đất hồi lâu, tự nhủ bản thân
nàng phải đứng dậy, không thể cứ như vậy mà ngủ. Nhưng mà bản thân đã
đến mức giới hạn, nàng cố gắng đến thế nào cũng không đứng dậy nổi. Cảm
thấy tầm mắt càng ngày càng mờ, Bạch Lâm nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ sáng… rồi ngủ lịm đi.
Có lẽ, như thế này cũng tốt…
Vài tiếng đồng hồ sau mặt trời mọc, rọi vào khắp nơi trong phòng,
Bạch Lâm mới mơ màng thức dậy. Chuyện đầu tiên nàng làm là ngồi lên
giường nhìn Trì Thanh, thấy người ấy còn an ổn chìm trong mộng, nàng yên tâm nhẹ nhàng thở ra, lảo đảo đi vào phòng tắm. Dưới đất dính đầy máu,
bồn tắm rải rác mảnh vỡ của chai rượu. Bạch Lâm lắc lắc đầu, cố lê thân
thể mệt mỏi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ. Dọn xong, nàng vặn nước ấm đầy
bồn rồi thả người vào trong đó.
Thân thể quá mức mệt mỏi chìm trong nước ấm, giữa hai chân đau rát
như bị đốt làm cho Bạch Lâm khổ sở kẹp chặt lại, run run bất lực nằm yên trong bồn tắm. Khắp nơi không có chỗ nào không đau. Đầu đau, cổ đau,
ngực đau, nơi đó cũng rất đau.
Trì Thanh tiến nhập tư mật của mình suốt đêm, thân thể có kết cục này cũng dễ hiểu. Nghĩ đến động tác vô tình của đối phương và ánh mắt tràn
ngập mê ly ấy. Bạch Lâm cố nén đau, lấy tay rửa sạch vết máu. Tích tắc,
tơ máu lan ra hòa vào nước ấm trong bồn.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Bạch Lâm mặc vào quần áo sạch trở lại phòng,
nhìn đồng hồ trên tường chỉ tám giờ sáng. Giờ Trì Thanh vẫn chưa thức,
nàng ta đang cau mày lại cuộn mình ôm đầu gối, như một đứa trẻ ngủ gặp
ác mộng. Bạch Lâm đứng ở bên giường, cúi người muốn hôn lên trán Trì
Thanh. Sắp chạm vào đột nhiên dừng lại, xoay người ra khỏi phòng, hướng
phía ngoài biệt thự đi tới.
Thân thể không khỏe vừa đi ra ngoài liền bị gió lạnh tạt vào, Bạch
Lâm rùng mình đi đến gara, lấy chìa khóa tra vào xe của Trì Thanh. Khi
nàng vào xe cũng không lái xe đi, mà chỉ cuộn người lại ở trong không
gian chật hẹp đó.
Bụng lạnh như băng, bụng dưới lại còn hơn thế, Bạch Lâm ôm lấy bụng
dưới lạnh toát, lấy tay vuốt ve qua lại rồi ấn xuống. Vài giờ trước,
ngón tay của Trì Thanh đã ở chỗ này của mình, mang cho mình vô tận khoái hoạt, và còn có nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Bạch Lâm cảm thấy chính mình yêu Trì Thanh quá nhiều, đến mức muốn hạ thấp bản thân, làm một hạt bụi nho nhỏ bay quanh Trì Thanh. Nhưng sau
ngày hôm qua nàng rốt cuộc hiểu được, không phải chỉ cần sự hèn mọn là
có thể có được tình yêu.
Trì Thanh làm gì nàng nhớ rõ ràng, đặc biệt khi hoan ái qua đi, đau
khổ trong lòng Bạch Lâm không bớt đi mà còn nhiều hơn trước. Câu tự làm
tự chịu kia thốt ra xong liền khiến cho Bạch Lâm cảm thấy không biết bao thống khổ. Nàng biết Trì Thanh nói những lời này là vì chọc tức Tịch
Khanh Nhược, trong lòng vẫn tự nhủ rằng không sao, nhưng điều đó cũng
khiến trái tim Bạch Lâm lạnh đi một chút.
Nàng không muốn ở lại nơi đó, nơi mà Trì Thanh đang ngủ, cũng không
muốn đứng trong căn biệt thự trống rỗng đợi Trì Thanh tỉnh dậy rồi không nhớ chút gì về chuyện xảy ra tối hôm qua. Cho nên Bạch Lâm mới trốn vào xe Trì Thanh, mặc dù lạnh, chân cũng không duỗi thẳng được, nhưng Bạch
Lâm lại rất thích những nơi không gian nhỏ hẹp.
Ở trong này không có người nào nhìn thấy mặt yếu ớt hay đau khổ của
nàng. Mặc dù nghe có vẻ ngốc, nhưng nàng thích tự mình an ủi mình, tự
chữa lành vết thương, không sợ ai nghe thấy cảm xúc của bản thân.
Trì Thanh thích nàng, và tương lai có thể yêu nàng. Tuy tự nhủ như
vậy nhưng lòng nàng vẫn đau quá, thân thể vẫn rất khó chịu.Ngủ một giấc
thật ngon có lẽ cảm giác này sẽ vơi bớt đi phần nào…
***
Lơ ngơ tỉnh dậy, Trì Thanh nhíu mày, đứng lên xoa cái đầu đang nhức
nhói, phát hiện mình đang ở trong căn phòng không phải của mình. Điểm
chết người là nàng không có đề phòng hay cảnh giác nơi xa lạ này.
Đau đầu do say rượu khiến cho Trì Thanh không còn sức đâu mà tự hỏi,
nàng kiểm tra thân thể của mình, thấy hết thảy không có vấn đề gì. Nàng
nhận ra nơi này thật ra cũng không phải nơi xa lạ nào mà là biệt thự của mình, phòng của Bạch Lâm.
Trong lòng khẩn trương vì phát hiện này, Trì Thanh nhớ rõ hôm qua
mình uống rượu dưới lầu, uống say quá nên lên lầu đi ngủ. Nhưng là, vì
cái gì nàng lại ngủ trên giường Bạch Lâm? Thậm chí là còn nằm mơ rất… kì cục?
Trong lòng nghi hoặc làm cho Trì Thanh cảm thấy không ổn, nàng xuống
giường tiến vào phòng tắm. Tuy rằng trong đó chỉ toàn mùi thơm của sữa
tắm, tàn trận tối qua cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn một mảnh,
nhưng lại không giấu được mùi máu tươi thoang thoảng.
Đứng ở cửa, Trì Thanh nhìn phòng tắm quả nhiên như được người nào đó
lau dọn quá sạch, trong đầu tự nhiên hiện lên giấc mộng giống như thực
kia. Bình rượu bị đập bể, gương mặt tái nhợt của Bạch Lâm, đôi mắt khẩn
cầu sắp khóc. Còn có, khắp nơi nhuộm màu đỏ của máu và sự xâm chiếm thô
bạo của bản thân.
Trì Thanh không hiểu được tại sao trong đầu mình lại có những cảnh
tượng đó, trực giác mách bảo nàng, tối qua nhất định đã xảy ra chuyện gì cho nên bây giờ nàng mới thức dậy ở phòng của Bạch Lâm. Nghĩ thế Trì
Thanh lấy tay vuốt tóc, giữa những khe hở ngón tay cư nhiên bị dính máu. Chảy máu bị thương là chuyện thường tình, Trì Thanh kiểm tra lại kĩ
càng xem bản thân có bị thương ở đâu không. Kiểm tra rất nhiều lần cũng
không tìm được bị thương ở chỗ nào.
Vòi nước chảy ào ào, nhìn gương sạch sẽ không một hơi nước, còn có
bồn rửa tay trắng đến kì dị. Trì Thanh chỉ cảm thấy trước mặt tối đen,
ngay sau đó đầu liền nhức kinh khủng. Nàng ngẩn người, hai thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trên bồn rửa tay. Trong đó có một người mặc lễ phục
đen là mình, một người khác không một mảnh vải, là Bạch Lâm.
Một người tỉnh, một người say, cùng nhau làm chuyện những người yêu
nhau làm. Đáng lẽ một chuyện hạnh phúc như thế nhưng trên mặt Bạch Lâm
lại tái nhợt mang theo vẻ đau đớn chịu đựng, nàng cố gắng thở phì phò,
thừa nhận sự xâm lược rất nặng tay của mình.
Máu tươi từ cổ tay nhỏ từng giọt từng giọt, rớt xuống mép bồn rửa tay. Trì Thanh còn mơ hồ nghe được Bạch Lâm nói
“Thanh… chậm lại… được không…”
Câu van nài yếu đuối, hèn mọn làm cho người ta đau lòng. Nhưng mà
nghe xong chính mình vẫn như cũ đối xử tàn bạo với nàng ta. Nàng như
trước không phản kháng, cứ để mặc mình làm gì thì làm.
Trí nhớ ở chỗ này bị chặt đứt, Trì Thanh phục hồi lại tinh thần, trên mặt không còn miếng máu, chuyển thành một màu trắng bệch. Nàng chạy
nhanh ra khỏi phòng tắm gọi tên Bạch Lâm, ở trong phòng tìm kiếm hình
bóng người ấy. Chỗ này không có, đi đến phòng mình tìm, phòng mình cũng
không có, đi đến phòng Lục Úy Lai và Tằng Khả Hận tìm. Trì Thanh lục
tung lên cả biệt thự, từng phòng rồi từng phòng đều không tìm được Bạch
Lâm, cũng không thấy bất kì ai khác.
Ngồi ở phòng khách, Trì Thanh xoa xoa thái dương, cố xâu chuỗi lại
những hình ảnh rời rạc tối hôm qua. Nàng thừa nhận, mình đã làm một
chuyện thần thánh không tha. Nhìn tay phải của mình, Trì Thanh bất đắc
dĩ cười khổ. Cuối cùng giơ tay lên, tát thật mạnh vào mặt mình.
Lực tát hoàn toàn không nhỏ, mặt Trì Thanh rất nhanh lưu lại dấu vết
năm ngón tay đỏ chót. Mặc dù đau rất đau, nhưng nàng biết phần đau đớn
này không bằng một phần mười với những gì Bạch Lâm đã chịu đựng. Trì
thanh không ngờ chỉ uống rượu thôi mà nàng lại làm ra cái chuyện kinh
khủng này, càng không thể nghĩ tới Bạch Lâm lại để mặc bản thân như thế.
Trong đầu xuất hiện khuôn mặt không chút máu của Bạch Lâm, còn có
hình ảnh giữa chân đầy máu, sự phản kháng của nàng, lời thỉnh cầu của
nàng, bất lực của nàng, khó chịu của nàng. Trì Thanh chôn đầu vào tay,
hồi tưởng lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Sống mũi cay xè, Trì Thanh
biết rất rõ cảm giác này có nghĩa là gì.
Nàng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này, nàng rõ ràng đã
dặn mình không được tổn thương Bạch Lâm thêm lần nào nữa, ngươi chưa
từng làm gì cho đứa bé đáng thương ấy, nhất định phải đối với nàng tốt
hơn trước. Nhưng tại sao đã tự nói với bản thân bao nhiêu lần, rốt cuộc
vẫn thành như bây giờ, ý nghĩ tương phản với hành động một cách đáng sợ.
Mặc dù uống rượu không nhớ được hết tất cả mọi thứ nhưng Trì Thanh
biết rõ, tối qua Bạch Lâm với mình thật sự đã làm chuyện đó. Nàng ta đã
kháng cự, nhưng mình lại không chịu, thậm chí còn dùng tay giữ chặt cổ
nàng, thô bạo đẩy nàng vào tường. Cuối cùng, còn tàn ác chiếm lấy cơ thể của nàng.
Bạch Lâm gầy như vậy, uống bao nhiêu thuốc bổ các loại cũng chưa từng làm nàng khỏe mạnh lên được chút nào, vậy mà bây giờ nàng lại phải trải qua sự ép buộc này. Nhưng chính mình lại đổ tội cho rượu, làm chuyện
cầm thú còn không bằng này. Nhớ đến khi mình tiến vào, cơ thể của Bạch
Lâm cứng đờ cùng với đôi mắt tuyệt vọng, Trì Thanh hiểu được, cái loại
hành vi này không phải yêu Bạch Lâm mà ra. Mà chính là sự ích kỷ nhỏ
nhen, tràn ngập nhục nhã.
Trong lòng áy náy cùng đau lòng quét đến, Trì Thanh ngồi lên sofa,
lẩm bẩm câu thực xin lỗi. Nàng nói với Tô Ngạo Nhiên sẽ không hối hận
những chuyện mình đã làm. Nhưng giờ khắc này, nàng đã nuốt lời, nàng
thật hối hận lắm.
Nếu nàng biết được mình uống rượu sẽ đối với Bạch Lâm làm chuyện đó,
nàng thà rằng tự đánh gãy chân mình, như vậy nàng sẽ không vọt vào phòng Bạch Lâm được. Nếu tối hôm qua ở bên sườn núi nàng biết Bạch Lâm sẽ
quay lại, nàng sẽ không nói những lời tổn thương ấy, nàng sẽ để mặc cho
Tịch Khanh Nhược cười nhạo vũ nhục. Đáng tiếc, thời gian đã đi không thể trở lại, càng không thể thu lại những lời thương tổn đã nói.
Nếu không phải bản thân do dự, nhát gan, sợ phiền phức, Bạch Lâm sẽ
không khổ như vậy. Nàng đã có thể có được người mẹ yêu nàng thật sự.
Nàng sẽ giống như bao đứa nhỏ khác đi học đến trường, cùng những người
quan tâm nàng chúc mừng sinh nhật, được mọi người xunh quanh che chở.
Nàng sẽ không giống như bây giờ, bị chính mẹ ruột của mình, một người
phụ nữ loạn luân giữ chặt lấy, tra tấn nàng suốt một đêm.
Mùi máu tanh dâng lên, Trì Thanh nhận ra đầu lưỡi mình sắp bị răng
cắn đứt, máu nhỏ từng giọt ra ngoài. Nghĩ đến cơ thể của Bạch Lâm bị
mình tước đoạt, Trì Thanh bật dậy nhìn chằm chằm phòng khách không có
bóng người.
Bây giờ mình nên làm cái gì đây? Bạch Lâm nhất định đau lắm, nàng có
thể đi đâu? Nàng có thể đi đâu chứ? Nghĩ đến Bạch Lâm lê thân thể khó
chịu một mình đi ra ngoài, Trì Thanh càng ngày càng lo lắng. Nàng kích
động ném cái ghế bên cạnh thật mạnh về phía cửa chính.
Đúng lúc này cửa phòng có người mở. Trì Thanh ngẩng đầu nhìn thấy
Bạch Lâm đứng đó nhìn mình. Nếu bình thường bị Bạch Lâm thấy cảnh mình
vật vã như vậy nàng sẽ nổi giận, xấu hổ, nhưng giờ phút này thấy được
Bạch Lâm rồi, nàng chỉ cảm thấy vui sướng,còn có cả tội lỗi và đau lòng.
Bạch Lâm chỉ đứng im một chỗ nhìn mình, Trì Thanh chật vật đứng lên,
đứng tại chỗ ngóng nhìn. Mặc dù đối phương che dấu rất khá nhưng vẫn
không qua được đôi mắt Trì Thanh. Nàng có thể thấy hai chân mang quần
dài đang run lên từng hồi, trên mặt mệt mỏi tái nhợt, trên cổ có vệt dài màu đỏ sậm.
Nàng bình tĩnh nhìn mình một cái, xoay người đi lên lầu. Cơ thể gầy
gò suy nhược kia giống như dùng sức nhiều một chút sẽ vụn vỡ thành từng
mảnh. Thấy Bạch Lâm không để ý đến mình, Trì Thanh không chút suy nghĩ
xông lên phía trước đem nàng ta ôm vào trong ngực.
“Đừng đi…”
PS: Tội lỗi, tội lỗi haizzzzzzzzzzz