Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 100: Chương 100: Thái Độ Của Boss




Edit: Tỉu Tước

Beta: girl_sms

Quả lắc của chiếc đồng hồ già nua phát ra tiếng kêu ì ạch cổ xưa của nó, với bầu không khí phá lệ im lặng càng khiến lòng người thêm phiền nhiễu. Tô Ngạo Ngưng ngồi thưởng thức hai quả cầu thủy tinh, còn Lục Úy Lai lăng lăng nhìn chiếc ghế của Trì Thanh đang trống chỗ, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.

Nàng chỉ biết từ vài ngày trước, Trì Thanh với Tô Ngạo Ngưng còn có Tăng Khả Hận cùng nhau sang Đức. Lúc đầu nghe được tin tức này, phản ứng của nàng chính là muốn đi theo. Dù sao, khi xưa lúc chấp hành nhiệm vụ, bản thân luôn là hậu cần đi theo bên người các nàng, giằng co bao năm qua cũng chưa từng thay đổi.

Nhưng lúc này, Trì Thanh lại không chủ động cho nàng biết, đến khi nàng vô tình thấy hành lý trong nhà cùng vé máy bay, mới biết Trì Thanh cùngTăng Khả Hận sang Đức. Mặc dù Lục Úy Lai tỏ ýmuốn xinđược cùng đi, nhưng Trì Thanh lấy lý do giờ nàng đã có bạn gái Đông Dụ Phi, cùng mình chạy tới chạy lui như vậy sẽ bất tiện nên cự tuyệt. Rơi vào đường cùng, Lục Úy Lai chỉ còn cách đồng ý, vào ngày khởi hành đành tự mình lái xe đưa các nàng ra sân bay. Không gặp nhau mấy tháng, Lục Úy Lai với Tăng Khả Hận lúc gặp lại,lại thấy xấu hổnói không nên lời. Hai nàng từng sống chết có nhau, từng trải qua không biết bao nhiêu đêm chung chăn gối, lại từng cho nhau tiếp xúc thân mật nhất trên đời, nay lại thành hai kẻ xa lạ.

Thời tiết đang vào độ lác đác mưa, nhìn Tăng Khả Hận chỉ mặc một lớp áo lông mỏng manh cùng chiếc quần dài, gương mặt nhợt nhạt, lớp trang điểm cũng không thể che dấu được mệt mỏi. Lục Úy Lai theo bản năng muốn cởi áo choàng lên người đối phương, nhưng mà, vừa đưa tay nàng liền nhớmình đã không còn tư cách để làm thế. Dù vậy, Lục Úy Lai vẫn muốn biết gần đây Tăng Khả Hận sống thế nào, bởi vì người này so với trước thật sự đã tiều tụy đi rất nhiều.

Lòng kiêu ngạo cùng sự áy náy trước Đông Dụ Phi khiến thái độ của Lục Úy Lai không cách nào bình thường được trước mặt Tăng Khả Hận, mặc cho đối phương trước khi đi vẫn nhìn nàng, nàng một chút cũng không đáp lại. Lại không yên nhìn dưới mặt đất, rối rắm suy nghĩ đủ chuyện.

Trước lúc Trì Thanh rời đi, Lục Úy Lai ôm vội một cái, nóirằng chờ lúc nàngtrở về mình cũng sẽ ra đón, lại không ngờ, cư nhiên ra đếncái kết quả này.Tăng Khả Hận bỗng nhiên làm phản, mưu đồ giết Bạch Lâm, Trì Thanh vì cứu nàng mà trúng đạn, cho nên cả hai cùng nhau rơi xuống biển sâu.

Nhìn thấy một mình Tô Ngạo Ngưng trở về, lại nghe những lời nàng kể, Lục Úy Lai không biết bản thân đang có nét mặt ra sao, nàng chỉ biết, thời điểm trái tim đang đập nghe đếnTăng Khả Hận phản bội chợt đình chỉ, ngay tức khắc tâm trí như bị buộc chặt, đầu óc nặng nề căn bản không còn khả năng suy nghĩ.

Lục Úy Lai không hiểu nổi Tăng Khả Hận vì điều gì lại làm vậy, nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Nếu không có Trì Thanh, các nàng sẽ không có khả năng được gia nhập tổ chức, có một cuộc sống bình thường, được tiêu dao tự tại dưới ánh mặt trời. Mà sẽ bị Bạch Quân đem nhốt dưới hầm, một nơi không nhìn thấy ánh sáng, trải qua những chuỗi ngày lo lắng sợ hãi, không bằng cả heo chó.

Lục Úy Lai kính trọng Trì Thanh, đau lòng vì nàng, mà hơn cả là cảm kích nàng. Nàng coi Trì Thanh là ân nhân, người thân, thậm chí là người nhà của mình. Nay, nghe thấy Tăng Khả Hận đả thương đối phương, là gian tế nằm vùng nhiều năm trong tổ chức. Lục Úy Lai thật sự rất muốn hỏi Tăng Khả Hận, nàng ta rốt cuộc là loại người gì, sao lại đối với Trì Thanh như vậy, sao nàng có thể lừa gạt mình như vậy?

Nếu Trì Thanh có chuyện, các nàng sẽ trở mặt thành thù mà ngay cả như người xa lạ cũng không thể làm được! Lục Úy Lai không muốn, càng không mong có chuyện này. Đáng tiếc, sự thật đã ở trước mắt, không thể che giấu sự giả dối ấy. Tăng Khả Hận là nội gián, nàng ẩn nấp trong tổ chức ở bên cạnh Trì Thanh để thu thập tin tức về cho Bạch Quân.

Bị Bạch Quân bắt là giả, ngày đêm bị những kẻ đó tra tấn là giả, bỏ trốn cũng là giả, thích Trì Thanh lại càng là giả. Đối với người kia mà nói, tất cả đều là diễn kịch, bản thân mình đối với nàng cũng không quan trọng, bất quá nàng chỉ đối đãi mình như có lệ. Thế nhưng bản thân mình đến tận giờ này vẫn vì nàng ta mà thương tâm, vẫn không cách nào quên được đối phương.

Nghĩ đến đây, Lục Úy Lai tự giễu cười, nàng lau khô hốc mắt ướt át. Chính mình không nên ở chỗ này làm cái chuyện yếu ớt như khóc lóc, như vậy chỉ càng thêm có lỗi với Trì Thanh.

“Nói như vậy, các ngươi xác định Tăng Khả Hận chính là phản đồ?”

Thanh âm của Boss truyền tới, dẫn đến Tô Ngạo Ngưng cùng Lục Úy Lai đang ngồi đối diện ngẩng đầu. Hai người nhìn chiếc mặt nạ đen trên gương mặt đối phương, gật gật đầu. Mà những người ngồi ở chỗ khác cũng im lặng không lên tiếng, ngay cả Cát Đồng luôn nhao nhao cũng bình tĩnh một cách bất ngờ.

“Ta thấy tận mắt, nàng ta nổ súng bắn Bạch Lâm, Trì Thanh vì bảo vệ Bạch Lâm đã đỡ phát súng đó, hai người cùng rơi xuống biển sâu.”

Tô Ngạo Ngưng nói xong, ngẩng đầu nhìn Boss, thấy đôi tròng mắt có chút đăm chiêu. Từ trong đó nàng nhìn thấy sự phức tạp cùng mơ hồ không rõ, điều này khiến Tô Ngạo Ngưng cảm thấy hơi hơi kỳ quái.

“Nếu là như vậy, ta nghĩ, hiềm nghi Tăng Khả Hậnphản bội vẫn chưa đủ cấu thành tội.”

“Boss sao có thể nói vậy được?”

Nghe lời nói như thế, Tô Ngạo Ngưng hỏi ngược lại, nàng tổng cảm thấy sự tình không có chỗ nào là không đúng cả.

“Tiểu Tô, ngươi làngườiđã đitheo ta nhiều năm, có vài việc tuy ta không nói nhưng ngươi cũng nên hiểu, Bạch Lâm lại là ai, chung quy nàng vẫn mang họ Bạch, chuyện lần này của Tiểu Tăng quả thật có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không thể xem nàng là kẻ phản đồ.”

“Boss, lẽ nào lại như vậy?”

Nghe những lời như thế, Tô Ngạo Ngưng từ chỗ ngồikích động đứng dậy. Thấy nàng làm động tác đó, người của Boss đứng cạnh chĩa súng về phía nàng, đại sảnh vừa rồi còn yên tĩnh nháy mắt liền trở nên giương cung bạt kiếm.

“Ngồi xuống.”

Lúc này, Boss lên tiếng lần nữa, Tô Ngạo Ngưng nghe xong vẫn như trước không hề động đậy, thủ hạ đã nghe lời ngồi xuống, nhưng súng trên tay vẫn giữ nguyên. Qua hồi lâu, Tô Ngạo Ngưng nhìn đôi mắt bình tĩnh của Boss, lúc này nàng mới ngồi xuống.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi Ngạo Ngưng đã thất lễ. Boss, ta không hiểu điều gì khiến ngài đối địch với Bạch Lâm, lần trước tại đây ngài hẳn đã thấy rất rõ, tuy nàng là nữ nhi của Bạch Quân, nhưng không hề có một chút quan hệ gì với hắn. Hôm đó trao đổi hàng, ta rõ ràng đã thấy, Tăng Khả Hận rời đi với Bạch Tịch, làm đến nước này còn chưa đủ chứng minh nàng ta là người của Bạch Quân sao?”

“Tiểu Tô, tuổi ngươi còn trẻ, có một vài chuyện không thể chỉ dùng mắt nhìn để phán đoán. Chuyện phản đồ đến đây thôi, về phần tình hình thực tế rốt cuộc ra sao, ta sẽ tìm hiểu rõ từng vấn đề một, việc cấp bách bây giờ là tìm được Trì Thanh, ta sẽ phái người sang Đức tìm các nàng. Chỉ có điều, tỷ lệ tìm được có lẽ rất thấp.”

“Nhưng mà…”

“Đủ rồi, trong tổ chức không có phản đồ, chuyệnTăng Khả Hận không được đề cập đến nữa.”

Đối mặt với Tô Ngạo Ngưng không ngừng truy vấn, Boss hiển nhiên là nổi giận. Hắn từ chỗ ngồi đứng dậy đi lên lầu, ngay sau đó, vệ sĩ ở sau lưng Boss liền chĩa súng vào Tô Ngạo Ngưng, ý bảo nàng rời đi.

Nhìn tình hình bây giờ, Tô Ngạo Ngưng nhìn Lục Úy Lai ra dấu, hai người cùng nhau bước ra cửa. Thẳng đến lúc lên xe, kiểm tra quanh xe không có người mới bắt đầu mở miệng.

“Ta cảm thấy Boss không được bình thường.”

“Ta cũng cảm thấy có vài chỗ rất kỳ quái.”

Lần đầu một mình ngồi chung với Tô Ngạo Ngưng, mặc dù lần trước ở nhà Trì Thanh đã xảy ra chuyện xấu hổ như thế, nhưng Lục Úy Lai cũng không thể hiện mất tự nhiên. Chuyện hai người cùng quan tâm bây giờ, chính là sự an nguy của Trì Thanh và Bạch Lâm.

“Ta cũng không biết, dù sao, phản ứng hôm nay của Boss tuyệt đối không giống với hắn thường ngày.”

“Hơn nữa, hắn ở điểm nào cũng đều thiên vị Tăng Khả Hận, là chuyện ta thật không ngờ. Bất kể nói thế nào, nhìn trên phương diện gì, Tăng Khả Hận vẫn là thủ hạ của Bạch Quân. Nàng ẩn nấp trong tổ chức lâu như vậy, là để thu thập tin tức cho hắn. Nay, mục đích đã đạt được, nàng ta đâu còn cần thiết che dấu.”

“Xin lỗi.”

Nghe Tô Ngạo Ngưng nói xong, Lục Úy Lai trầm mặc hồi lâu, qua một lúc mới thốt ra hai chữ.

Tuy không biết khúc mắc giữa nàng với Tăng Khả Hận nhưng Tô Ngạo Ngưng biết rõ hai người quan tâm lẫn nhau rất nhiều. Nhớ lại ngày đó Tăng Khả Hận ở biệt thự của mình hỏi về nhiệm vụ, nàng không ngờ Tăng Khả Hận đi theo bên người Trì Thanh mười năm lại là phản đồ.

“Không liên quan đến ngươi, không cần xin lỗi, việc cấp bách hiện giờ là cần phải tìm được Trì Thanh với Bạch Lâm. Đêm nay Boss sẽ phái người sang Đức, chúng ta cũng nhanh nhanh mua chuyến sớm nhất bay qua đi. Đi sớm một ngày, sẽ nhiều thêm một phần cơ hội.”

“Được, ta về biệt thự trước, Dụ Phi vẫn đang đợi ta ở đấy.”

Hai người nói xong, Tô Ngạo Ngưng nhấn chân ga, chạy về hướng biệt thự của Trì Thanh. Nhưng mà, mới vừa đến nơi, các nàng liền cảm nhận được không khí kỳ quái. Không thấy bóng dáng lính gác vẫn luôn canh giữ chung quanh biệt thự đâu, liền ngay cả cảnh vệ cũng không thấy. Nhìn bầu không khí xung quanh, Tô Ngạo Ngưng rút súng bên hông đưa cho Lục Úy Lai, chính nàng cũng cầm một khẩu, bước chậm rãi tiến về biệt thự.

Nhưng mà, khi các nàng vừa đẩy cửa vào, rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân biệt thự khác thường. Mắt thấy Tăng Khả Hận đứng giữa vòng vây của vệ sĩ, nàng ta mặc chiếc váy ngắn đen bó sát người, khoác một lớp áo lông tơi bên ngoài, trên chân là đôi vớ đen khêu gợi, giày cao gót đỏ. Chẳng sợ đối diện súng nhiều như vậy, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười quyến rũ. Nếu như bình thường nhìn thấy Tăng Khả Hận như vậy, Tô Ngạo Ngưng tuyệt đối sẽ huýt một đoạn sáo, lại dùng sức bóp nhẹ mông một cái (hahaha =)). Chẳng qua, với tình hình như bây giờ, hẳn không thích hợp như vậy.

“Úy Lai, ngươi về rồi.”

Lúc này, Đông Dụ Phi bỗng từ trên lầu đi xuống, nói với Lục Úy Lai. Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, còn có tay giấu đằng sau. Lục Úy Lai quan sát kỹ, thấy cổ tay áo Đông Dụ Phi dính một vết máu nhỏ, mà cổ tay nàng tựa hồ cũng đang băng bó.

Nghĩ đến Đông Dụ Phi vẫn luôn ở đây đợi nàng, lại nhìn Tăng Khả Hận không mời mà tới. Lục Úy Lai nhanh bắt lấy tay Đông Dụ Phi, quả nhiên cánh tay phải đang được băng bó thật nhiều băng gạc hiển lộ trước mắt mình, bên trên còn thấm ra một ít máu, rõ ràng là bị thương.

“Dụ Phi, ngươi làm sao vậy?”

Thấy Đông Dụ Phi bị thương, Lục Úy Lai lo lắng hỏi. Nghe xong vấn đề của nàng, người sau lắc lắc đầu, theo bản năng dời tầm mắt sang chiếc sô pha gần đó. Nhìn theo tầm mắt của đối phương, Lục Úy Lai nhìn thấy cáng dao màu đen, một cây mã tấu Thụy Sĩ nằm dưới đất vẫn còn lây dính một ít máu.

Cây đao này Lục Úy Lai rất quen thuộc, chính là thứ nàng đã từng mua cho Tăng Khả Hận, là vũ khí cận chiến nàng luôn để bên người. Nay, cây đao bị ném xuống đất, còn vương máu của Đông Dụ Phi. Nghĩ đến Trì Thanh cùng Bạch Lâm rơi xuống biển, nghĩ đến từng ngày qua, nghĩ đến hơn mười năm qua chỉ là giả dối. Lục Úy Lai cố nén cơn nhức đầu kịch liệt, nhanh chóng giương súng trong tay chĩa vào Tăng Khả Hận, lướt qua tất cả vệ sĩ, đến đứng trước mặt nàng.

“Tại sao ngươi làm vậy?”

PS: Hận ơi là Hận =)) Khổ thân chưa, bị Úy Lai ghét ra mặt ròi đó, số bả hẩm hiu quá, không bị thương cũng bị ghét =)) Không biết Thanh mama và Bạch Lâm sao ròi :(

Chương 100 ròi nha :”> Còn 65 chương nữa thoi, bằng cả 1 bộ truyện của con người ta, dã man con ngan con vịt :( Mấy nay ko biết bị sao, cứ bị lỗi 2 chữ dính nhau liền huhu khổ quạ khổ quạ :(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.