Edit: Jun
Beta: girl_sms
Đầu bị bàn tay không hề ấm áp xoa lên, vậy mà lại mang đến ấm áp và
tri kỷ trước nay chưa từng có. Bạch Lâm không sao ngờ được Trì Thanh kêu mình lại chỉ để ôm mình. Nhưng, cho dù hiện tại các nàng đang ở đâu,
sắp gặp phải gian nan hoạn nạn như thế nào, giờ phút này Bạch Lâm cũng
chỉ muốn hưởng thụ sự ôn nhu khó có lúc này của Trì Thanh, không muốn
buông bỏ.
Không biết hai người duy trì tư thế này bao lâu, cho tới khi Bạch Lâm vì quá đói mà bụng kêu réo thì Trì Thanh mới vỗ vỗ bả vai nàng, muốn
nàng đứng lên. Nhờ ánh trăng, Trì Thanh có thể nhìn thấy cánh tay trắng
nõn của Bạch Lâm có chút biến đỏ. Nghĩ tới tiếng vang vừa rồi, nàng liền đem số trái cây còn lại đặt trước mặt Bạch Lâm, không cho cự tuyệt,
trực tiếp nhét vào tay.
Nếu không tính sai, nàng cùng Bạch Lâm bị dạt vào đảo hoang này đã
một ngày. Trong thời gian này, các nàng không có nước uống, trừ trái cây cũng không có gì để ăn. Mặc dù có nước biển, nhưng nước đó không phải
nước uống cũng không thể dùng để nấu ăn.
Nước biển vô cùng chát, càng uống sẽ càng khát, căn bản không có tác
dụng giải khát, mà không chừng trong đó còn có vi khuẩn mà mắt thường
không nhìn thấy. Trừ những cái đó ra, các nàng cũng không có dụng cụ để
lọc nước hay chưng cất, thế nên cũng không thể làm gì.
Con người không ăn có thể cầm cự bảy ngày, nhưng không uống thì ngay
cả ba ngày cũng không cầm cự nổi. Bạch Lâm hôm nay đi suốt cả ngày chỉ
đem được nhiêu đó trái cây quay lại, nếu có nhiều hơn, Trì Thanh tin
tưởng nàng đã đem về rồi. Cho nên,trong những ngày tới, hai người các
nàng có thể không có gì ăn, cho tới khi có người tới cứu.
Đối mặt với tình thế tuyệt vọng như vậy, Trì Thanh cũng không thấy sợ hãi. Có lẽ là đời này, nàng đã trải qua nhiều lần sinh tử, từ lâu đã
không biết sợ hãi trước cái chết. Nhưng…Nghĩ tới đây, Trì Thanh nhìn về
phía Bạch Lâm đang ăn trái câybên kia, cùng với hai bên gò má lõm xuống
của đối phương. Nếu có thể, Trì Thanh nguyện dùng sinh mệnh mình đổi lấy sự bình an cho Bạch Lâm. Nàng trẻ như vậy, còn rất nhiều con đường chưa đi, cho dù thế nào, người này cũng không nên chết cùng mình ở đây.
“Đêm nay ngươi nghỉ một chút đi, nơi này chắc sẽ an toàn.”
Nằm trên đất, Trì Thanh cảm thấy thân thể rất lạnh, đầu óc cũng nặng
nề, nàng nhìn Bạch Lâm đang khơi lửa, nhẹ giọng nói. Chuyện gì xảy ra
tiếp theo, Trì Thanh lại không thể nhớ, cũng không cách nào nhớ rõ. Nàng chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trước mắt tối đen rồi chìm vào giấc ngủ, hay nói cách khác là hôn mê.
Trì Thanh sốt cao, Bạch Lâm biết được, phản ứng đầu tiên là nhìn vết
thương trên vai đối phương. Không ngoài dự tính, mặc dù tốc độ chảy máu
đã chậm lại, nhưng vẫn không thể cầm máu hoàn toàn. Nhìn lỗ thủng đỏ máu kia, Bạch Lâm có thể nhìn rõ, da thịt xung quanh miệng vết thương bị
máu đông làm nhíu lại.
Mọi dấu hiệu đều chỉ ra miệng vết thương của Trì Thanh đang thối rữa, nhiều khả năng là bị nhiễm trùng nặng rồi. Vào trường hợp không có
nước, không có thuốc, không có thức ăn như lúc này, nếu để vết thương bị nhiễm trùng không khác nào phán án tử cho Trì Thanh.
Nghĩ tới Trì Thanh có thể sẽ chết, Bạch Lâm ngạc nhiên phát hiện,
nàng vậy mà không thấy sợ, cũng không thấy đau khổ. Chuyện này không
phải vì nàng không yêu Trì Thanh hay nàng vô tình, mà vì từ lâu nàng đã
quyết định, cho dù Trì Thanh ra sao, nàng cũng sẽ bên cạnh tới cùng, bất luận là gặp nạn hay chết đi.
Bởi vì quá yêu mới có thể hận. Bởi vì tùy ý mới không sợ chết. Bạch
Lâm vì Trì Thanh mà sống, nếu Trì Thanh chết đi, nàng cũng không có lý
do để tiếp tục sống. Bởi vậy, cho dù cái chết cũng không thể chia lìa
hai người, thì có gì phải sợ chứ?
Nghĩ thông suốt rồi, rối rắm trong lòng về chuyện này của Bạch Lâm
cũng biến mất không thấy tăm hơi. Nàng vuốt vuốt cái trán nóng hổi của
Trì Thanh, nghe người nọ luôn miệng than lạnh, Bạch Lâm cúi đầu nhìn cái áo sơ mi duy nhất trên người mình, chỉ có thể bỏ thêm thật nhiều nhánh
cây vào đám lửa, làm cho nó lớn nhất có thể.
Cho dù Bạch Lâm đặt Trì Thanh nằm gần đám lửa thế nào đi nữa, đối
phương vẫn thống khổ cuộn tròn người, không ngừng rùng mình. Nhìn Trì
Thanh như vậy, trong lòng Bạch Lâm đau đớn không thôi. Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng cởi quần áo của mình và Trì Thanh, chỉ chừa lại đồ lót, đem mớ quần áo đó chồng lên nhau rồi đắp lên cả hai.
Hai cơ thể không quá ấm áp dán chặt vào nhau, dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân truyền cho đối phương.
Có lẽ là cảm giác được nhiệt độ, lại ngửi được hương thơm trên người
Bạch Lâm, Trì Thanh vừa rồi còn cuộn tròn người lại lúc này hướng vào
lòng Bạch Lâm chui vào.
Hai người ăn mặc cực ít, mà chiều cao giống nhau lại làm cho những bộ phận “nào đó” trên người đối diện nhau. Cảm giác được sự đè ép trước
ngực, nhìn Trì Thanh không yên ở trong lòng mình xoay tới xoay lui, ma
sát liên tục làm cho lỗ tai Bạch Lâm đỏ lên. Bộ dạng đáng yêu khó gặp
này của Trì Thanh làm nàng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Chăm chú nhìn vào hai má tái nhợt của người trong lòng, Bạch Lâm lấy
tay ôm chặt Trì Thanh, đem đầu nàng đặt lên cổ mình, lại tách hai chân
kẹp lấy chân đối phương. Một lát sau, thân thể cả hai rốt cuộc không còn lạnh như trước, mà khuôn mặt nhăn nhó của Trì Thanh cũng giãn ra. Thấy
nàng không còn kêu lạnh, mà lại giống con mèo nhỏ nép vào lòng mình ngủ
say. Bạch Lâm chăm chú nhìn Trì Thanh hồi lâu, cuối cùng đem một nụ hôn
đặt lên trán đối phương.
Thanh…ngủ thật sâu, ta sẽ bên cạnh ngươi, canh chừng cho ngươi.
Đêm nay, hai người ngủ vô cùng sâu, có thể nói là tốt nhất trong hai
tháng qua, thẳng tới khi mặt trời lên ba sào mới tỉnh. Nhìn khuôn mặt
khi ngủ của Bạch Lâm, còn có quần áo cởi sạch của hai người, cơ thể nằm
chung với nhau, Trì Thanh đoán tối qua không chừng là mình sốt cao, Bạch Lâm mới dùng cách này để sưởi ấm. Mắt thấy bộ phận nhô cao bao bọc
trong nội y của hai người ép lẫn nhau, Trì Thanh cảm thấy lỗ tai nóng
lên, không được tự nhiên giật giật cơ thể. Lúc này mới phát hiện, cả
người mình đều bị Bạch Lâm ôm vào lòng, chỉ cần cử động một chút, đối
phương sẽ tỉnh lại.
Bụng căng lên làm Trì Thanh cảm thầy vô cùng khó chịu, mặc dù không
uống nước, vẫn làm cho nàng có nhu cầu muốn vào WC. Thật sự nhịn không
được nữa, Trì Thanh hoạt động hai chân, muốn rút ra, lại quên mất tư thế hiện giờ của cả hai. Đầu gối nâng lên, vô cùng hiển nhiên đụng vào chỗ
giữa hai chân của Bạch Lâm.
“Ưm…”
Bộ phận nhạy cảm trên cơ thể bị tác động, cho dù Bạch Lâm ngủ có sâu
thế nào đi nữa cũng không thể yên giấc. Nàng mở mắt ra liền phát hiện
Trì Thanh đem mặt vùi vào lòng mình, mà đầu gối của nàng lại để ở vị trí nào kia. Phát hiện đó làm Bạch Lâm vừa tỉnh dậy đã xấu hổ không thôi,
nàng tưởng Trì Thanh chưa tỉnh, liền cẩn thận đem chân đối phương dời
ra, rồi đứng lên lấy quần áo của mình mặc vào.
Làm xong mọi chuyện, Bạch Lâm quay đầu liền thấy Trì Thanh cũng tỉnh
dậy, đang dùng tay xoa mắt. Bạch Lâm thầm thấy may mắn vì tốc độ mặc
quần áo của mình nhanh, nếu không cảnh vừa rồi sẽ bị đối phương thấy
hết. Chỉ là, nếu để Bạch Lâm biết Trì Thanh thật ra dậy còn sớm hơn
mình, cảm giác may mắn này sẽ không tồn tại.
Mặc dù qua cả một đêm, đốm lửa cũng không tàn, có thể thấy được trước khi ngủ, Bạch Lâm đã thêm rất nhiều củi. Trì Thanh dùng tay chống người ngồi dậy, muốn tự mặc quần áo. Nhưng thử vài lần mà cánh tay trái cũng
không thể nào nâng lên, cho dù cưỡng ép hoạt động một chút cũng sẽ đụng
tới miệng vết thương làm đau đớn.
Nàng thở dài, muốn đứng lên đã rồi tính, lúc này, Bạch Lâm lại nhẹ
nhàng tiến đến, thay nàng đem áo phía bên trái chưa được mặc xong mặc
vào. Cả quá trình, cánh tay trái của nàng không hề nhúc nhích, càng
không khiến đau đớn. Liếc bộ dạng nghiêm túc chăm chú của Bạch Lâm, Trì
Thanh không cố hỏi chuyện tối qua hai người vì sao lại ôm nhau ngủ, cũng không nói bất cứ lời thừa thãi nào. Dù sao, quan hệ hiện tại của các
nàng, không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn mà thôi.
“Ta đi vệ sinh một chút.”
Mặc quần áo,Trì Thanh vừa đứng lên liền thấy trời đất đảo lộn, thiếu
chút nữa ngã ngồi ra đất. May mà lảo đảo vài bước lại có thể đứng vững,
như vậy mới không ở trước mặt Bạch Lâm ngã sấp xuống. Có vẻ tình trạng
hiện tại của nàng mà một mình một người đi vào rừng giải quyết nhu cầu
sinh lý là hoàn toàn không thể.
Nhìn bước chân xiêu vẹo của Trì Thanh, còn thêm thân thể hơi chút run rẩy, Bạch Lâm vẫn không nói gì, mà trực tiếp đỡ lấy Trì Thanh, dìu nàng đi vào bụi rậm. Đọc đường đi, hai người không trao đổi, Bạch Lâm đem
Trì Thanh tới sau gốc cây liền không nhìn nữa, mà cũng không trở về,
đứng cách đó không xa chờ đợi. Chăm chú nhìn vào bóng dáng cao gầy của
nàng, Trì Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy cùng chua xót. Nàng
biết rõ, sự lạnh lùng giờ phút này của Bạch Lâm là một lớp mặt nạ, nàng
vẫn không đánh mất hy vọng với mình, càng không thể nhẫn tâm với mình.
Nghĩ tới đây, Trì Thanh bỗng nhiên cảm thấy, trước nay bản thân chưa
từng đem lại chuyện tốt gì cho nàng. Nếu mình không thể đem lại hạnh
phúc cho Bạch Lâm, tình trạng như gần như xa này chỉ làm cho tổn thương
càng lớn. Chỉ là, cho dù biết vậy, Trì Thanh vẫn không thể khống chế nỗi nhớ cùng hành động của bản thân. Nàng nhớ Bạch Lâm, muốn gặp đến phát
điên.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Trì Thanh lại được Bạch Lâm dìu trở
lại bãi cát. Tính ra thì hai người bị vây ở đây cũng đã hai ngày hai
đêm. Các nàng không có nước uống, không có thức ăn, thể lực cũng bị một
trận hỗn độn tối đến giờ mà mệt mỏi. Nhìn Trì Thanh ngồi dựa vào thân
cây, khuôn mặt gầy yếu trắng bệch tiều tụy thấy rõ, ánh mắt nhắm chặt
như muốn ngủ.
Trong lòng Bạch Lâm căng thẳng, lấy hai chiếc áo gió đắp lên người
Trì Thanh, rồi cầm lấy cây gỗ bên cạnh, đi vào rừng. Bạch Lâm không sợ
chết, càng không sợ cùng Trì Thanh chêt ở đây, nhưng nàng không thích
ngồi yên chết.
Nếu hai người chỉ được chọn một, Bạch Lâm không do dự lựa chọn Trì Thanh…
PS: Chết mất =)) Đâu chế nào đoán sẽ có JQ từ chương trước đâu, có
ròi nè, ngại ngùng quá :)) Lúc đó người trong cuộc chỉ nghĩ sưởi ấm, mà
ai ngờ người đọc đã có những suy nghĩ sâu sắc hơn =)) Chết mất ;)) Nhưng ko biết Lâm Thanh sẽ ra sao đây, hiuhiu