“Tỷ... không phải... con người sao”. Vương Lộ Phi thanh âm hơi nhỏ, cố
gắng phát ra từng câu từng chữ, dường như run sợ điều gì đó mà cứ cúi
gằm mặt xuống.
“Ngươi... nhìn thấy rồi sao” ? Kiều Vân trừng mắt dò hỏi, giọng nói phát ra có chút lạnh lùng.
Vương Lộ Phi giật thót người, run rẩy như cầy sấy. Tuy sợ hãi nhưng vẫn đáp
lại: “Vâng... hôm qua... ở trong vườn, ta chạy theo để mời tỷ ở lại dùng bữa, ai ngờ...”.
Kiều Vân nghe vậy ngầm hiểu ra. Nguyên lai
Vương Lộ Phi cùng gia đình muốn mời mẫu tử nàng ở lại chút nên chạy theo sau gọi nàng lại. Không ngờ đúng lúc ấy phát hiện ra Kiều Vân hóa thành hình dạng thực sự. Trông bộ dạng khủng khiếp giống nữ ma đầu như thế
đương nhiên ai cũng phải toát mồ hôi lạnh, sợ hãi cực độ. Huống chi
Vương Lộ Phi mới là hài tử 14 tuổi, chưa một lần thấy ma thú. Kiều Vân
cũng đoán được, Vương Lộ Phi sợ nàng sẽ giết người diệt khẩu, cho nên
mới sợ như vậy.
“Vậy ngươi đã báo tin này cho người khác” ? Kiều
Vân hỏi tiếp. Nếu như Vương Lộ Phi dám đi lan truyền tin này, không khéo nàng phải bất đắc dĩ sát tử toàn bộ La Sương Thành, để bảo đảm bí mật
không bị lộ, dù không muốn giết người vô tội.
Một khi lộ ra
ngoài, cao thủ từ khắp nơi ào ào kéo đến. Tuy Kiều Vân mạnh nhưng không
dễ gì hạ sát nhiều cường giả, dù cho bất tử đi chăng nữa. Với lại nàng
cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.
Vương Lộ Phi lí nhí nói: “Không ! Muội chưa nói cho ai cả”.
Gật cái đầu, Kiều Vân cười mỉm nói: “Ừm ! Vậy thì tốt ! Mà... Ta ngủ bao lâu rồi” ?
“Một ngày”. Vương Lộ Phi nói.
“Vậy sao ? Ta đã ngủ một ngày rồi. Chờ chút, không phải hôm nay ngươi sẽ
nhận chức thành chủ sao ? Bây giờ còn chưa chuẩn bị à” ? Kiều Vân bất
giác lên tiếng. Theo như nàng sắp xếp, thì ngày hôm nay tám giờ sáng sẽ
khai mạc đại hội. Mà đồng hồ con lắc treo trên tường đã biểu thị hơn bảy giờ rưỡi rồi.
“Tỷ không phải lo ! Vương Đông sẽ lên làm thành
chủ. Phía sau có cha muội chỉ điểm, nên sẽ dễ dàng thôi. Muội chỉ cần có mặt kịp lúc để chúc mừng là được rồi. Muội có điều phải hỏi tỷ, có
phải...” Vương Lộ Phi nói, giọng nhỏ dần nhỏ dần, hai má hơi đỏ lên.
“Sao” ? Kiều Vân ngây thơ hỏi. Nàng sớm nhận ra mấy ngày nay Vương Lộ Phi có
biểu hiện hơi khác thường. Bất quá nàng không giỏi thấu hiểu tâm lý hài
tử nên chẳng biết tý gì.
Trầm mặc một lúc, Vương Lộ Phi mới mạnh dạn nói: “Có phải... Tỷ sẽ rời khỏi đây ngay không” ?
Kiều Vân đột nhiên ôm bụng cười lớn, làm cho Vương Lộ Phi ngại ngùng, mặt đỏ bừng như trái cà chua. Nàng biết rằng, Kiều Vân không phải người ở đây, chỉ là đột ngột xuất hiện, giúp đỡ cha con nàng, cho nên mới hỏi vậy.
Đặt hai tay lên vai Vương Lộ Phi, Kiều Vân cười nhẹ, thanh âm có chút buồn
bã, mắt hơi hưới ra ngoài trời: “Đúng vậy, ta sẽ đi khỏi nơi này. Tiếp
tục cuộc hành trình không rõ hồi kết. Nếu như có dịp, ta sẽ đến thăm
ngươi, hoặc, vĩnh viễn không thể trở lại được nữa. Bởi... nhiều nguyên
nhân khác nhau”.
“Ra thế...” Vương Lộ Phi tựa đã minh bạch, có vẻ rất buồn. “Vân tỷ này, phải nói sao nhỉ... Tỷ... tỷ... có thể... h...
hô... hôn muội một cái. Được không” ?
Lời vừa nói ra khiến Kiều
Vân ngạc nhiên. Nàng nhìn chằm chằm Vương Lộ Phi làm nữ hài này bối rối
vô cùng. Từ từ đưa đôi môi đỏ hồng mềm mại lại, tiến sát mặt Vương Lộ
Phi, chạm vào má hồng của Vương Lộ Phi. Làm hài nữ này mặt đã đỏ nay lại đỏ thêm, tay vẫy vẫy xung quanh.
Bất giác Kiều Vân liếm môi, cười ma mị nói, trông vô cùng yêu kiều: “Thật thơm... Ta muốn... ăn muội”.
Nghe những lời như vậy thốt lên, cộng với cử chỉ ma mãnh của Kiều Vân làm
Vương Lộ Phi hiểu nhầm theo một chiều hướng khác. Đạt đến đỉnh điểm sự
bối rối, ngại ngùng, hài nữ lập tức ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi khỏi
căn nhà.
“Ủa ? Thôi chết ! Mình nói có gì sai à ? Đùa vậy hơi quá đáng chút ? Quên mất là nó đang ghét mình và biết mình là ma thú nữa
chứ. Chắc bị hù dọa chạy mất tiêu rồi”. Kiều Vân ngây ngốc nói. Thiên
Tuyết Linh tỉnh dậy từ lâu, chứng kiến một màn này khiến hài tử này
không còn gì để nói, trực tiếp câm nín. Thầm nghĩ: “Mẹ ơi là mẹ. Đang
yên đang lành đi câu dẫn trái tim con gái nhà người ta, lại còn nói mấy
câu gây hiểu lầm trầm trọng nữa chứ. Chậc chậc. Trông sắc sảo nguy hiểm
như vậy mà mấy chuyện này kém thế”.
Quay ra thấy Thiên Tuyết Linh đã tỉnh dậy, Kiều Vân nói: “Linh nhi dậy rồi đó à ! Lên đường thôi”.
“Không chào tạm biệt sao” ?
“Không cần ! Chào tạm biệt rồi sẽ gặp phải những phiền phức không cần thiết. Cứ để thế đi”. Kiều Vân trả lời.
Thiên Tuyết Linh không nói gì nữa, cùng Kiều Vân sửa sang y phục, sau đó trực tiếp ly khai khỏi La Sương thành. Sau một hồi tìm hiểu địa đồ nơi đây
thì Kiều Vân cũng đã xác định nơi có thể đến. Đó chính là Hoàng thành
của Quang Minh đế quốc.
Đồng thời Kiều Vân cũng thu liễm khí tức, ma lực cũng đã đạt đến cấp bậc Đại hiền triết. Mới tìm lại ba bộ phận
mà thực lực tăng tiến nhanh như vậy. Thử hỏi, nếu tiếp tục tìm đầy đủ
hoàn chỉnh cơ thể thì không biết sức mạnh sẽ cường như thế nào.
Trên cấp bậc Đại hiền triết, còn có Vương giả hiền triết, bất quá cấp độ này tại Bắc đại lục chưa từng có ai đạt đến, được coi là tồn tại trong
truyền thuyết đối với giới ma pháp sư tại đây.
Thu liễm khí tức, sao cho người khác nhìn vào nàng chỉ cảm giác nàng nàng là một Đại pháp sư cao cấp. Đối với tiêu chuẩn của đế quốc này, thì mười tám tuổi đạt
đại pháp sư cao cấp thì được coi là thiên tài của thiên tài rồi.
Tại La Sương điện, đa số các quý tộc đều tập trung khá đông tại hội trường, có khoảng hai trăm người. Đứng trên sân hiện tại có Vương Trùng Dương
thực hiện nghi lễ nhường vị, đang trao chiếc vương miện cho Vương Đông.
Đó chính là vật tượng trưng cho thành chủ La Sương Thành. Vương Lộ Phi
thì đứng một bên, mắt cứ liếc qua liếc lại, chắc rằng đang tìm bóng ảnh
Kiều Vân, tuy nhiên không hề thấy đâu cả. Khuôn mặt ửng hồng lúc này có
chút tiếc nuối, buồn bã.
Nghi lễ trao chức thành chủ vừa thực
hiện xong. Nhất thời cả hội trường vang lên tiếng vỗ ay rầm rộ tán
thưởng, chúc mừng Vương Đông. Đột nhiên, một thị nữ chạy vào, dáng vẻ vô cùng vội vàng, trên tay ôm một chiếc hộp gỗ.
“Có chuyện gì” ?
Vương Trùng Dương hỏi thị nữ kia, nàng ta cung kính đáp: “Bẩm thành chủ, vừa nãy có một nữ nhân tóc đỏ xinh đẹp tuyệt trần gặp nô tỳ. Nói là có
vật muốn tặng cho Lộ Phi tiểu thư.
“Vân tỷ, là Vân tỷ, nói mau, tỷ ấy ở đâu” ? Vương Lộ Phi sắc mặt đại hỉ, gấp gáp nói.
“Cô ấy đi rồi”. Thị nữ ấy nói.
“Vậy sao ? À, tỷ ấy tặng gì cho ta vậy”. Vương Lộ Phi thần sắc có chút buồn bã.
“Nô tỳ không biết”. Nói rồi, thị nữ ấy đưa chiếc hộp cho Vương Lộ Phi.
Mở chiếc hộp ra, kim quang sắc chiếu xung quanh, nhất thời mọi người cảm
thấy chói mắt. Bên trong là một viên cao cấp ma thạch địa hệ, tản mát ra luồng kim sắc. Vừa nhìn thấy nó, cả hội trường nháo nhào hết lên, ngay
cả Vương Trùng Dương cũng kích động: “Đây... đây là... Ma thạch ! Hơn
nữa còn là ma thạch cao cấp thuần khiết nhất. Nữ tử ấy cũng quá giàu có
rồi”.
Vương Lộ Phi cũng rất ngạc nhiên, lúc nhỏ từng nghe mẫu
thân nàng giảng giải về ma thạch, cũng biết rằng cao cấp ma thạch thập
phần trân quý. Hấp thu vào thực lực tăng tiến mạnh. Nghĩ ngợi một lúc,
Vương Lộ Phi nói: “Có thứ này, con sẽ tham gia vào buổi chiêu mộ học
viên của học viện ma pháp Lam Thần tại Hoàng thành vào tháng tới”.