Tại một cánh con đường xuyên qua cánh rừng. Lúc này có một chiếc xe ngựa đang di chuyển trên đó.
Thiên Tuyết Linh cầm một góc màn che vén he hé lên, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là rừng cây rậm rập, núi cao sông lớn đều hiện lên trước đôi mắt thích
thú ấy.
Đây là con đường xuyên qua Mê Vụ sâm lâm – khu rừng
nguyên sinh rộng lớn cả vạn dặm, bất quả chỉ là bên ngoài bìa rừng. Chứ
tiến vào sâu hơn nữa thì không biết chừng có ma thú cường đại ẩn nấp.
Trước đây từng có một nhóm toàn các ma pháp sư mấy trăm người cấp
Paladin trở lên thử tiến vào thám hiểm, kết quả là một đi không trở lại. Từ đó về sau không ai dám tiến vào sâu hơn phạm vi ba dặm từ ngoài rừng nữa.
Những người bảo hộ họ qua đây, đương nhiên phải có thực lực mới trực tiếp dám đi xuyên qua.
Nơi họ hướng đến, đương nhiên là Hoàng thành của Quang Minh đế quốc. Lúc
này đã rời khỏi La Sương thành khoảng chừng một tiếng đồng hồ, cảnh sắc
thay đổi liên tục.
Soạt soạt.
Lúc này khắp nơi trong khu
rừng tiếng động vang lên, tiếng chạy của bước chân, vang lên liên tục,
hình như không phải của một người. Thanh âm càng lúc càng lớn.
Kiều Vân nhận thấy điểm bất thường, nàng thò đầu ra phía trước hỏi đám người cưỡi ngựa. Nhóm này có ba nam ba nữ, thực lực khá cao, bốn Đấu hoàng
hai Đấu vương. “Có chuyện gì xảy ra vậy” ?
Đám người ấy ai cũng
biểu hiện sắc mặt lo lắng, một trong số đó đáp lại: “Không rõ lắm. Có vẻ rất nhiều ma thú tiến lại gần đây. Bình thường thì ma thú lẻ tẻ đơn độc ở một vài nơi an phận phủ phường, rất hiếm khi thấy tập trung đông như
vậy”.
Kiều Vân đăm chiêu nhìn bên cạnh. Tức thì có rất nhiều ma
thú, chủng loại khác nhau ồ ạt băng qua, xà, trùng, lang, phi cầm, hổ,
báo, cáo, chồn, mã,... với màu sắc, hình dạng khác nhau. Thấp nhất đương nhiên nhất cấp ma thú, cao nhất cũng phải đến bát cấp.
Chúng cứ thế mà xuyên qua, có vài con nhằm hướng xe ngựa đâm tới. Sắc mặt sáu
người này đại biến. Lấy thực lực của họ cộng lại cũng chỉ ngang tầm lục
cấp ma thú, mà bây giờ ma thú đông như vậy, thất cấp có, bát cấp cũng
có.
“Hỏa Ngục”. Kiều Vân mau chóng niệm phép. Hỏa diễm xuất hiện
bao bọc xe ngựa bán kính khoảng tám mét, hỏa diễm này ở bên trong thì
không nóng lắm, nhiệt độ vẫn như thường. Ma thú đâm vào lập tức thiêu
đốt thành tro bụi.
Bỏ qua biểu cảm ngạc nhiên của sáu người, Kiều Vân liền nói: “Ta đã bố trí một ma pháp bảo vệ các người. Cho dù ma thú cửu cấp muốn phá cũng không có khả năng. Mau chóng quay lại La Sương
thành thông báo sự tình. Nhanh lên ! Chỉ còn một tiếng nữa ma pháp sẽ
biến mất”.
Nàng tiếp tục nói: “Còn ta sẽ vào đó điều tra thử”.
Nói rồi Kiều Vân dắt Thiên Tuyết Linh xuống. Đám người kia nghe lệnh lập tức cho xe chạy ngược lại. Sau khi họ đi khỏi, Kiều Vân mới phát tán khí tức ma thú cường đại của
mình. Những ma thú khác không dám chọc vào, tự động cách xa nàng. Thiên
Tuyết Linh thì có luồng khí đặc thù, không phải của con người cũng không phải của ma thú, cho nên bọn ma thú không để ý lắm, chúng vẫn tiếp tục
chạy.
“Vụt”. Kiều Vân hiện nguyên hình, giương đôi cánh đen, đập
mạnh bay thẳng về phía đám ma thú tiến tới. Thiên Tuyết Linh cũng thế,
giương đôi cánh một đen một trắng bay theo Kiều Vân. Tốc độ hai người
quá nhanh, xé gió lướt tới như sao băng, các loài phi cầm khác thua xa.
Phi hành hơn một tiếng đồng hồ. Kiều Vân quan sát thấy càng vào sâu ma thú
cường đại càng nhiều, thậm chí xuất hiện cả thần thú. Thần thú thì vượt
trội hơn nhiều so với ma thú, một con thần thú ngũ cấp thôi cũng đủ để
đánh nhau với ma thú cửu cấp.
Phi hành ba giờ đồng hồ, lúc này
hai người đã đi được hơn bốn ngàn dặm. Từ phía cây cối trập trùng kia
dần dần hiện ra một tòa thành cổ. Thấy đám ma thú dừng lại ở ngoài rìa
tòa thành, Kiều Vân và Thiên Tuyết Linh chọn nơi gần thành nhất mà đáp
xuống.
Tòa thành này cao phải hơn ba trăm mét. Xây dựng hoàn toàn bằng Hắc Diệm Thạch – một loại đá màu đen, phi thường trân quý. Chỉ có
thể khai thác được ở sâu trong núi lửa, xét về độ bền và cứng thì hơn cả kim cương, bên trong mỗi viên đá đều có một lượng lớn hỏa nguyên tố
cường đại. Một viên nhỏ bằng nắm tay cũng có thể chế tạo được ra một món thần khí, chứ đừng nói đến cả một tòa thành khổng lồ. Tuy nhiên nhiệt
độ tỏa ra vô cùng lớn, phải đến mấy trăm độ, chạm vào một cái không
chừng hóa thành tro luôn, chỉ có ma pháp sư tinh thông về lửa mới có khả năng đem đi.
Liếc mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Số lượng thần
thú nhiều không kể hết, tập trung đông nghịt quanh tòa thành, tất cả đều hóa thành nhân hình. Bất kì ai nhìn thấy cảnh này đều phải trố mắt ngạc nhiên. Ngoài ra các tộc Ngạ quỷ đặc trưng nhận dạng là đôi mắt đỏ ngầu, tộc tiên ELF thì đôi tai dài và nhọn, tộc người khổng lồ cao khoảng năm mươi mét, nàng tiên bướm thì nhỏ bé vô cùng, hai cánh tỏa sáng lấp
lánh... Kiều Vân đôi mắt có chút ngạc nhiên, không ngờ nàng lại được
thấy những tộc bán nhân trong truyền thuyết, mà nàng được nghe kể qua
các câu chuyện cổ tích, thần thoại.
“À... cho hỏi... Ở đây có
chuyện gì xảy ra thế” ? Kiều Vân tiến tới một nam tử tộc Ngạ quỷ. Nam tử này nhìn khác biệt hẳn so với các Ngạ quỷ khác. Tóc bạch kim, chỉ có
một mắt màu đỏ, trên cổ treo một chiếc mặt nạ đen hình răng người. Khuôn mặt tuấn mỹ nhưng có chút cao ngạo lãnh khốc.
Nam tử đó nhìn
Kiều Vân cùng Thiên Tuyết Linh bằng ánh mắt soi mói. Hắn chưa từng thấy
qua một loại ma thú nào có cánh, tay quỷ, mắt đỏ và không có tròng như
Kiều Vân. Tức thì người trong tộc đi phía sau nhao nhao lên tiếng.
“Này cô kia ? Ai cho phép lại gần hỏi chuyện Độc Nhãn Vương của bọn ta thế hả ? Biến đi !”
“Cái đồ ma không ra ma quỷ không ra quỷ thấp kém”.
Thiên Tuyết Linh nghe vậy vô cùng tức giận vì nghe kẻ khác nói xấu mẫu thân
nàng, định xông lên nhưng bị Kiều Vân ngăn lại. Nam tử ấy quát, thanh âm có chút tàn nhẫn: “Câm hết cho ta !”
Tức thì đám đó im bặt, nam
tử ấy quay sang chỗ Kiều Vân, ôn tồn giải thích: “Ngươi đến đây mà không biết sao ? Vị thánh thú thượng cổ sau mấy mươi ngàn năm chìm vào giấc
ngủ nay đã thức giấc “?
“Thánh thú thượng cổ” ? Kiều Vân ngu ngơ
hỏi, nàng chưa bao giờ nghe về điều này. Nam tử đó nói tiếp: “Ngươi chắc hẳn cũng biết tới ba vị thần Thiên Long, Huyết Long, Hắc Long trong
truyền thuyết – những vị thần đã khai sinh ra thế giới này. Chiến đấu
cùng ba vị thần có bảy thánh thú thượng cổ, thực lực mạnh ngang các vị
thần, bảy vị thánh thú như nào, tên gì chúng ta không rõ lắm. Trong sử
sách không hề có những ghi chép về họ, hoặc cực kỳ ít. Chúng ta chỉ biết ở đây có một vị, đó là Hỏa Phượng Hoàng”.
Kiều Vân lúc này đã
minh bạch, một thánh thú đã là tồn tại siêu nhiên rồi, ngay bây giờ nàng còn được nhìn thấy thánh thú thượng cổ, quyền năng ngang các vị thần.
Điều này đương nhiên ai cũng vô cùng phấn khích. Chẳng trách toàn bộ ma
thú trong sâm lâm này lại ồ ạt chạy tới, để được chiêm ngưỡng thứ chỉ có trong truyền thuyết.