Từ chỗ Vị Đình Ngọc trở về, Hách Liên Dung liền cho gọi Vị Quảng đến
Thính Vũ Hiên bàn bạc kĩ lưỡng suốt một ngày, nàng cho người đem trả lại toàn bộ số vải vóc Tường Vân Hiên mang đến.
Đây đều là số vải phục vụ cho việc đổi y phục theo mùa, làm như vậy hiển nhiên sẽ dẫn đến nhiều bất mãn, nhưng trước mặt Hách Liên Dung không ai dám nói đến truyện này, chỉ có Dương thị trong lúc ăn tối có phàn nàn
vài câu nhưng cũng bị Vị Thủy Liên lườm cho phải im bặt.
Vị Thủy Liên đối với việc này không lấy gì làm quan trọng dù sao chị ta
cũng không ở lại lâu, Vị Thu Cúc lần này cũng thần kì không đưa ra ý
kiến khiến Hách Liên Dung có hơi ngạc nhiên bởi vẫn nghĩ rằng nàng ta là người thiếu kiên nhẫn thứ hai sau Dương thị, kết quả lại không nói gì.
Nàng suy nghĩ một chút thấy cũng không khó để hiểu, Vị Thu Cúc vẫn luôn
lấy tiền đồ của Tống Tử Hiên làm trọng, còn Vị Thủy Liên càng không cần
nói, hiện tại nàng lại có chút giao tình với Vệ Vô Hạ, hai người bọn họ
sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà gây xích mích với nàng.
Có điều việc đổi vải may theo mùa là việc mọi người đều vô cùng trông
đợi, không thể nói một câu hủy là xong, Hồ thị cũng từng gặp riêng Hách
Liên Dung hỏi nàng có gặp khó khăn gì không, nàng cũng chỉ nói vài câu
để bà yên tâm, còn tỏ vẻ vô cùng chắc chắn, tuyệt nhiên không tiếtt lộ
nửa chữ.
Hai ngày sau trong bữa tối, Dương thị lại bóng gió nói y phục quá dày,
không có vải mới để may, Hồ thị vộ vàng nói mình mới mua một cuộn tơ
lụa, lát nữa Dương thị đến xem thử có thích không, nếu thích bà sẽ tặng
luôn. Tự dưng có của hời đương nhiên khiến Dương thị vui vẻ sung sướng.
Hách Liên Dung hiểu Hồ thị muốn giải vây cho mình, cười cảm kích với bà
sau đó nói với mọi người: “Chuyện đổi vải may y phục cho mùa hè con
đương nhiên không dám quên, vừa rồi đem trả lại vải vóc của Tường Vân
Hiên bởi cảm thấy chất lượng vải bình thường, con đã cho người đặt vải
nơi khác, vừa mới chuyển đến, dùng cơm xong mọi người theo con đi chọn.”
Dương thị buông ra một câu nghi ngờ: “Những năm trước chúng ta đều dùng
vải may của Tường Vân Hiên, đổi sang nhà khác chỉ sợ dùng không quen
thôi.”
“Đại nương yên tâm.” Hách Liên Dung cười cười đáp: “Chỗ vải này tuyệt đối không kém hơn so với vải của Tường Vân Hiên.”
Nàng nói vậy cũng chẳng biết mọi người tin nhiều hay ít, Hách Liên Dung
cũng không nói nhiều ăn xong bữa cơm liền đưa mọi người đến sảnh đã đặt
sẵn hai mươi cuộn vải lớn, mỗi cuộn đều được bao bọc cẩn thận, nhìn vô
cùng tinh tế sang trọng.
Hách Liên Dung cho người mở hai mươi cuộn vải ra, chọn lấy hai cuộn màu
trầm và một cuộn ánh kim dâng lên trước mặt lão phu nhân.
“Bà nội, đây là cháu đặc biệt chọn riêng gửi bà, tháng sau là đại thọ của bà, cuộn vải ánh kim này rất hợp để may lễ phục.”
Lão phu nhân bước đến vuốt nhẹ chất vải, chưa đợi bà lên tiếng, Dương
thị đã khen nói: “Lẽ nào…đây là cái gì…cái gì mà vân cẩm ấy nhỉ?”
Dương thị liền bóc ngay một cuộn vải màu đỏ rực rỡ ướm lên người mình:
“Cái này so với cuộn mày đỏ năm ngoái màu sắc đẹp hơn gấp nhiều lần.”
“Vân cẩm?” Ngô thị bước đến sờ nhẹ chất vải cẩn thận xem xét, lắc đầu
nói: “Vân cẩm chỉ xếp sau vải cống phẩm, chỗ vải này chỉ sợ không đến
một trăm lượng, theo ta thấy chỗ vải này tuy gần giống với vân cẩm nhưng tuyệt nhiên không phải.”
Vị Đình Ngọc đứng bên cạnh lạnh nhạt đáp lại: “Nói như thể cô hay dùng
vải vân cẩm lắm vậy, phải hay không phải cô có phân biệt nổi không?”
Ngô thị nhíu mày, liếc nhìn Hách Liên Dung, cân nhắc buông ra một câu:
“Nếu cô cô đã nói vậy… thì đành cho là vân cẩm thôi. Nhiều vải như vậy,
xem ra cũng tốn không ít bạc đúng không?”
Hách Liên Dung căng thẳng nhìn Vị Đình Ngọc, Vị Đình Ngọc cũng không
nhìn lại nàng, cứ thế đối đáp với Ngô thị: “Hình như có người không còn
là đương gia nữa.”
Ngô thị có vẻ tức tối nhưng vẫn cẩn thận áp chế không phát tác cơn thịnh nộ, hít sâu một hơi bình tĩnh nói: “Cháu chỉ hơi hiếu kì thôi, đệ
muội…” Nàng ta quay sang nói với Hách Liên Dung: “Đại tẩu chỉ muốn nhắc
nhở muội, dùng đồ cũng không cần quá cao sang đắt đỏ, mọi người đều có
thói quen cố định, lần này đổi mùa dùng vân cẩm, mùa sau lại dùng loại
vải khác sẽ khó thích ứng, chỗ vải vân cẩm này cũng không lấy gì làm rẻ, nếu năm nào cũng dùng lại phải tăng thêm rất nhiều tiền. Hơn nữa cũng
đã đến cuối tháng vẫn còn phung phí chi tiêu như vậy…liệu số tiền định
trước cho tháng này có còn đủ dùng hay không? Nếu không đủ dùng, muội
nói xem, chúng ta đâu nhất thiết phải mua loại vải đắt đỏ đến như vậy?”
Hách Liên Dung không trả lời chị ta, vẫn cứ nhìn về phía Vị Đình Ngọc,
Vị Đình Ngọc hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt đầy vẻ châm chọc: “Thục Cần, cô
vòng vo tam quốc bóng gió mãi, cuối cùng là tỏ ý không tin tưởng A Dung
chứ gì? Ta biết lúc cô còn làm đương gia có quan hệ rất tốt với Tường
Vân Hiên , mua vải không những được giá rẻ, lại còn được biếu xén nhiều
thứ, có điều thân thích nhà A Dung đều ở Tây Việt cả, chỗ biếu xén, lợi
nhuận đấy lấy đâu ra?”
Lúc này sắc mặt Ngô thị lập tức biến đổi, không không dám mở miệng phản
bác, Vị Đình Ngọc cũng không định cứ thế mà bỏ qua cho chị ta, cười nhạo nói: “Thục Cần, cô không cần phải lo lắng, kiếm chút lợi lộc cho nhà mẹ đẻ của mình cũng không có gì là sai cả, hơn nữa cũng chỉ là chút lợi
nhuận cỏn con, chúng ta cũng không hẹp hòi bắt bẻ làm gì, chỉ cần trước
đây cô không dùng hàng nhái lừa gạt nhà chúng ta, khiến chúng ta mất thể diện với người ngoài là được rồi.”
Lời của Vì Đình Ngọc ám chỉ rõ ràng khiến ai cũng nghe ra. Ngô thị vốn
có chút manh mối nhưng bị lời nói của Vị Đình Ngọc chặn ngang cổ nên
cũng không thể không ngừng truy cứu, tuy rằng đều là những chuyện cũ đã
qua nhưng một khi lật trở lại cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Ngô thị im bặt không dám nói, Vị Đình Ngọc liếc nhìn Hách Liên Dung cười đắc thắng, Hách Liên Dung gật đầu, đột nhiên chuyển hướng nói: “Thật ra đại tẩu nói không sai, chỗ vải này không phải vân cẩm gì đó, mà chỉ là
loại vải gần giống vân cẩm thôi.”
Nàng nói câu này ra khiến mọi người nhất thời đều sững sờ, Vị Đình Ngọc
là người ngạc nhiên nhất, không hiểu sao Hách Liên Dung lại lật chiêu
bài cuối cùng lên.
Bổ khuyết sổ sách nói khó thì cũng không khó, nói dễ thì cũng chẳng
phải, chỉ cần lúc Hách Liên Dung nhận đồ cao cấp chuyển đến phủ, sửa lại biên lai với giá cao hơn, vì toàn là đồ thượng hạng nên giá có đắt đỏ
chút cũng không ai để ý, chỉ cần không quá lạm dụng thường xuyên làm vậy nhất định không bao giờ bị phát hiện truy cứu.
Ngô thị cũng không hiểu vì sao Hách Liên Dung lại làm vậy, đang lúc nghi ngờ, kinh ngạc, Hách Liên Dung liền quay sang nói với nàng: “Số vải này tuy không bì được với vải vân cẩm nhưng so với loại vải hàng năm phủ ta vẫn dùng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa giá cả so với vải vân cẩm lại rẻ
hơn, hai mươi cuộn chỉ hết năm trăm lượng.”
Vị Đình Ngọc càng không hiểu dụng ý của Hách Liên Dung, năm trăm lượng
là giá mua chỗ vải này, cô ta nói thẳng đuột ra như vậy lấy gì bổ sung
cho chỗ thâm hụt trước đây bây giờ? Cho dù nói chỗ vải này giá một nhìn
lượng mọi người ai chẳng tin, hơn nữa cứ nói là vải vân cẩm mọi người
cũng cho là đúng đấy thôi.
“Đây cũng là nhờ cô cô tìm được một người quen buôn vải mới mua được với giá cả, chất lượng tốt đến như vậy, có điều lần mua vải mới này phủ ta
chỉ còn ba trăm lượng, là cháu nhất thời muốn lễ mừng thọ của bà nội
thêm trọng đại nên đã nhờ cô cô mua những cuộn vải chất lượng tốt như
này, hai trăm lượng còn lại đương nhiên là cháu sẽ bù vào, đại tẩu…”
Hách Liên Dung quay sang Ngô thị cười nói: “Tẩu không phải lo lắng.”
Thật ra chỗ vải này đến cùng là ai chi tiền mọi người trong phủ cũng
không quan tâm, không phải Vị phủ thì là Hách Liên Dung, cũng chẳng ảnh
hưởng gì đến họ, Ngô thị không bắt bẻ được gì, lão phu nhân lại hài
lòng, hơn nữa mọi người còn lại cũng hân hoan vui vẻ lấy phần vải của
mình.
Hách Liên Dung hài lòng nhìn mọi việc suôn sẻ đúng dự định, sau đó quay
sang cười nói với Vị Đình Ngọc đang hoang mang thắc mắc: “Cô cô, biên
lai của số vải này vẫn còn ở trên tay cô cô đúng không?”
Vị Đình Ngọc tối mặt lạnh nhạt đáp: “Biên lai? Trước bữa tối không phải ta đã đưa cho cô rồi hay sao?”
“Cô cô nhất định là nhớ lầm rồi.” Hách Liên Dung bước đến gần trước mặt
Vị Đình Ngọc nói: “Thiếu Quân đã từng nói với cháu, cô cô gần đây hay
quên một số chuyện, cần phải nhắc lại để cô cô khỏi quên.”