“Ta biết, nếu nàng không phải gả cho ta, nàng sẽ không nhìn thấy một
Vị Thiếu Quân khác biệt như bây giờ, nhưng… ta vẫn không kìm được mà
muốn nhiều hơn nữa.”
Nhìn hắn cực lực kìm nén sự bất an, yếu đuối trong lòng, tim Hách Liên Dung đau nhói vô cùng, cổ họng đắng nghẹn.
Là vậy sao? Hóa ra nguyên nhân khiến hắn không vui vẻ, hạnh phúc lại là do nàng.
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu nàng đã không đặt niềm tin tuyệt đối vào tình
yêu này, bởi nàng sợ hãi, cuộc nói chuyện với Mộ Dung Phiêu Phiêu ngày
hôm nay đã nói lên tất cả, đối với tình yêu này, nàng vẫn luôn khép kín
bảo vệ chính mình.
“Đêm nay ta đến Vị Tất Tri, sáng sớm mai đã phải đi luôn.” Tâm trạng của Vị Thiếu Quân buồn bã đến cực điểm, thậm chí có gì đó như nản lòng
thoái chí, đến tủ quần áo vơ bừa vài bộ, lúc đi ra khỏi cửa mới dừng
bước chân: “Đúng rồi, phía Trần gia thư cục bên kia ta đã qua rồi, Trần
Bình Thường tuyệt đối là một quân tử hiếm hoi còn sót lại trên thế gian
này, tuy hơi cổ hủ, có điều lại vô cùng xứng đôi vừa lứa với Đông Tuyết, cha hắn cũng vừa trở lại, có lẽ cũng sắp đến phủ tính đến chuyện thông
gia, nàng lưu tâm chút, đừng để những người khác làm hỏng chuyện này.”
Nhìn bóng dáng hắn mỗi lúc một xa cách, Hách Liên Dung cười khổ một tiếng, người làm hỏng chuyện… chỉ có mình nàng mà thôi.
Cuối cùng mối lo lắng hòa nghi trong lòng Hách Liên Dung cũng không
thành sự thật, Mộ Dung Phiêu Phiêu sang ngày hôm sau vẫn ở lại phủ, Vị
Thủy Liên không cho phép cô ta rời đi, bởi vì Vệ Vô Hạ.
Mục đích của Vị Thủy Liên hiển nhiên rất rõ ràng, chị ta vĩnh viễn luôn
tìm kiếm tiền đồ tươi sáng nhất cho bản thân mình, ngay cả đối với bạn
bè, người thân cũng không nằm ngoài mục đích này.
Mộ Dung Phiêu Phiêu đương nhiên không buồn quan tâm đến quyết định của
Vị Thủy Liên, thậm chí ác ý phá hoại mối quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và
Vệ Vô Hạ, mở miệng chống đối, mặt mày nhăn nhó, hậm hực là những chiêu
không thể thiếu, Vệ Vô Hạ từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa,
như vậy mới khiến Vị Thủy Liên an tâm đôi chút nhưng cũng không chịu nổi quá mười ngày đành phải để Mộ Dung Phiêu Phiêu rời đi trước, cùng Vị
Xuân Bình về nhà.
Vị Xuân Bình tuy không muốn vậy bởi mục đích về nhà ngoại lần này của
chị ta cũng muốn ở lại lâu hơn nữa nhưng dưới áp lực của Vị Thủy Liên
chị ta cũng không tình nguyện phải rời đi, mang theo một người phiền
phức là Mộ Dung Phiêu Phiêu.
Những người nên đi cũng đều đã đi cả, Vị phủ nhất thời có hơi yên ắng,
vắng lặng, Hách Liên Dung cũng đã quen hơn với công việc đương gia, có
điều trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc không gỡ bỏ được khiến nàng luôn
rơi vào trạng thái buồn bã, mệt mỏi.
Đã mười ngày trôi qua. Vị Thiếu Quân rời đi mười ngày, cũng không buồn
gửi một mảnh thư về cho nàng. Có phải hắn vẫn còn tức giận hay không?
Hay liệu có phải hắn đã không thể nhân nhượng thêm với nàng nữa, không
còn nhẫn nại để chờ tấm chân tình không biết lúc nào mới xuất hiện từ
nàng, có phải hắn muốn từ bỏ sau khi thất vọng vì sự vô tâm của nàng?
Không có tiếng vui đùa ầm ĩ của hắn, thiếu mất một kẻ ba hoa chích chòe, mồm mép trơn tru như hắn, Thính Vũ hiên lại khôi phục lại sự tĩnh lặng
như trước đây, tĩnh lặng đến mức lạnh lẽo. Cũng giống như trước đây lúc
hắn lang bạt bên ngoài, chỉ có mỗi mình Hách Liên Dung. Đây là điều
trước đây Hách Liên Dung từng mong mỏi kì vọng, nhưng hiện tại… lúc nào
hắn mới trở về đây? Đây là lần đầu tiên Hách Liên Dung tha thiết trông
mong đến như vậy, mong mỏi hắn xuất hiện đứng bên giường mỗi đêm, để
sáng hôm sau khi mở mắt nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt hí hửng, nụ cười xấu xa chọc người ta phát giận của hắn.
Mười lăm ngày. Điều hi vọng, mong mỏi thì chẳng thấy đâu, thứ không mong muốn lại kéo đến.
Vị phủ tiền tài giàu có sung túc, phúc lợi cho gia nhân chưa bao giờ qua loa đại khái, đồ ăn thức uống, vải vóc luôn phải chọn hàng thượng hạng, Hách Liên Dung cứ y như các mục được liệt ra mà làm, nhưng đột nhiên
nàng phát hiện có chỗ không đúng, vẫn còn chưa đến cuối tháng nhưng mức
tiền định ra cho tháng này còn lại chẳng bao nhiêu. Nàng kiểm tra lại sổ sách một lượt cũng không phát hiện ra có khoản nào chi tiêu vượt mức
quy định, đều là những khoản chi thường ngày hợp lý.
“Sao lại có thể như vậy được?” Hách Liên Dung lật đi lật lại sổ sách xem xét, đôi mày nhíu chặt lại: “Có phải trong nhà có thêm người đến nên
chi tiêu tốn kém?”
Vị Quảng kính cẩn đứng trước bàn, nhận lấy sổ sách trong tay Hách Liên
Dung xem lại một lượt mới lên tiếng: “Sau khi nhị tiểu thư đến tất cả đồ đạc đều được đổi mới, có nhiều đồ trong tháng này mới chuyển đến, ngân
sách buộc phải tính vào trong tháng này, còn cả khi đại tiểu thư và Mộ
Dung cô nương đến cũng phải chi trả thêm nhiều khoản, nhưng lượng chi
tiêu này tháng trước đã tính toán kĩ rồi.”
…
“Cũng có nghĩa là cho dù bọn họ có đến số tiền định trước cho tháng
này cũng đã đủ dùng?” Hách Liên Dung nhìn số tiền dư còn lại trong tháng chỉ còn một trăm năm mươi lượng thì không khỏi đau đầu nhức óc. Còn năm ngày nữa mới hết tháng, chỗ bạc ít ỏi này thậm chí không đủ dùng cho
nhu cầu cơ bản trong một ngày, hơn nữa mùa hè cần phải tăng thêm chi phí cho các phòng, đó là còn chưa tính đến tiền nước, tiền đá lạnh, nhiều
khoản linh tinh phát sinh ngoài ý muốn khác. Nàng là đương gia, hiển
nhiên có thể đến phòng thu chi lấy thêm bạc bổ khuyết nhưng bình thường
mọi tháng trước đều chỉ dùng ngần đấy bạc, sao đến lượt nàng lại thiếu
nhiều bạc đến như vậy?
“Thiếu phu nhân, vài ngày trước đặt vải vóc tại Tường Vân hiên vẫn còn chưa trả hết tiền.”
“Thiếu bao nhiêu?”
“Đã đặt mười cuộn vải thường, sáu cuộn thượng hạng, hai cuộn tơ lụa, hai cuộn sa mỏng, tất cả là hai mươi cuộn, xuất ra hai mươi lượng đặt cọc,
còn phải trả nốt hai trăm ba mươi lượng nữa.”
…
Không cần hỏi cũng đoán ra bởi vì nguyên nhân thay đôi vải vóc theo
mùa nên số bạc này sớm đã được tính vào mục chi tiêu trong tháng này,
nếu chỉ là chi tiêu thông thường nhất định không thể thiếu hụt quá nhiều như vậy.
Chị ta đã tiêu hết tiền vào mục nào đây?
Hách Liên Dung cho Vị Quảng lui đi, tìm kiếm sổ sách tháng trước, đối
chiếu từng mục một với tháng này, dường như không phát hiện ra chỗ nào
có vấn đề, lại tìm xem số liệu tháng trước nữa rõ ràng vẫn giống hệt vậy khiến Hách Liên Dung không mò được chút manh mối nào.
Lại cho Bích Liễu lấy số liệu chi tiêu vài tháng gần đây, Hách Liên Dung mặt mày ủ dột đi đến Nghênh Xuân hiên.
Lúc nàng đến Vị Đình Ngọc đang ngồi dưới tán cây râm mát trong sân
thưởng thức trà, nhìn thấy nàng thì có chút ngạc nhiên: “Ta còn cho rằng vài ngày nữa cô mới đến tìm ta.”
“Cô cô sớm đã biết cháu sẽ gặp phải khúc mắc này?” Hách Liên Dung vô
cùng phiền não đưa sổ sách cho Vị Đình Ngọc xem: “Trong khoảng thời gian này cô cô đã giúp đỡ cháu không ít, qua số liệu này hiển nhiên là hiểu
rõ khoản chi tiêu có vấn đề.”
Vị Đình Ngọc tùy tiện giở vài trang trong ba quyển sổ Hách Liên Dung
mang đến, nhếch cười: “Cô có biết trong ba quyển sổ này, quyển tháng này là dày nhất không?”
Hách Liên Dung lắc đầu, lại nhìn vào sổ sách, quả nhiên tháng này là dày nhất, tháng trước mỏng hơn một chút, tháng trước nữa là mỏng nhất.
“Bởi vì tháng này cô lên làm đương gia, tháng trước là Thủy Liên, tháng trước nữa là Thục Cần.”
Hách Liên Dung càng cảm thấy khó hiểu: “Lẽ nào lúc đại tẩu làm đương gia thì chi tiêu đỡ tốn kém nhất?”
“Cô có rảnh thì giở lại sổ sách năm năm trước đây mà xem, lúc đó còn dày hơn của cô bây giờ nhiều.”
Hách Liên Dung vẫn chưa hiểu, Vị Đình Ngọc ngồi dậy lật sổ sách tháng
này của Hách Liên Dung ra, sau đó lại lật tháng của Ngô thị, chỉ vào
từng mục đối chiếu: “Cô phát hiện ra sự khác biệt gì chưa?”
“Khi đại tẩu còn làm đương gia thì khoản chi tiêu ít đi rất nhiều.”
Vị Đình Ngọc gật đầu: “Cô ta gom thành nhóm, những mục nào giống nhau
đều quy về một mục, chỉ viết số liệu chung chung, làm như vậy sổ sách
nhìn rõ ràng ngắn gọn hơn nhiều.”
“Thế nhưng… nếu kiểm tra sổ sách…”
“Chính bởi vậy cô ta còn có thêm quyển sổ khác nữa.”
“Vậy…” Hách Liên Dung như nghĩ ra gì đó, cắn chặt hai môi, nhẫn nhịn không muốn nói ra.
Vị Đình Ngọc cười cười: “Quyển này cũng không phải số liệu giả, thật ra
mà nói, Thục Cần làm đương gia nhiều năm như vậy, tuy rằng có lúc cay
nghiệt nhưng cũng không gây ra lỗi lầm to tát gì. Cô ta làm vậy chỉ để
nhớ hôm nay chi ra nhiều như nào thì hôm sau phải bù lại, bảo đảm sự cân bằng trên mặt sổ sách.”
“Bù lại bằng cách nào?” Hách Liên Dung bắt đầu thấy rối loạn đến cực điểm.
Vị Đình Ngọc cũng không trả lời, chậm rãi thưởng thức trà, dường như tâm tình không để vào chuyện này.
“Có phải cháu cần tự bổ khuyết lấy?”
Vị Đình Ngọc lim dim đôi mắt, sau đó như thể than nhẹ một tiếng, hỏi
ngược lại: “Tháng này cô có thể bù khuyết, tháng sau thì sao? Tháng sau
nữa? Còn năm sau? Cô có bao nhiêu tiền đòi bù cho xuể?”
Hách Liên Dung nhất thời nghẹn giọng: “Nhưng cũng không thể cứ như vậy…”
“Đợi đến lúc cô học được cách bổ khuyết thì tự nhiên sẽ không như vậy
nữa.” Vị Đình Ngọc cười cười: “Đương gia không phải cái chức dễ làm, sổ
sách không cân bằng là chuyện thường gặp, lúc tiêu nhiều thì bổ khuyết
lại thành tiêu ít đi, sắp xếp các mục thu chi như nào cũng là một vấn đề lớn. Thục Cần tự mình tìm tòi mà ra, cô có ta dạy nên cũng bớt được quá trình này.”