Đôi khuyên tai này… tại sao lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu?
Không biết vì sao trong lòng Hách Liên Dung lại cảm thấy buồn bực, đúng
lúc đó cửa phòng khẽ vang lên, giọng nói lười biếng của của Vị Thiếu
Quân truyền đến: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân đang thập thò nửa người nơi cánh
cửa, nâng đôi khuyên tai lên hỏi: “Cái này… là của ta đúng không?”
Vị Thiếu Quân tựa người vào cánh cửa, mắt híp lại đến nửa ngày sau đó
mới gãi đầu gãi tai quay đầu về phòng mình ngủ: “Nàng tìm thấy ở đâu
vậy?”
Hách Liên Dung thu đôi khuyên tai lại, bước vào phòng ngủ theo hắn: “Là nên hỏi chàng đã đưa nó cho ai?”
Bước chân Vị Thiếu Quân khựng lại, quay đầu nhìn Hách Liên Dung như thể không hiểu rõ ý nàng.
“Mộ Dung Phiêu Phiêu đưa cho ta.”
Nghe câu trả lời của nàng Vị Thiếu Quân cũng không tỏ ra ngạc nhiên ngược lại chỉ hơi gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”
Nhìn dáng vẻ vô tâm của hắn khiến Hách Liên Dung cảm thấy hơi uất nghẹn, lạnh lùng hỏi: “Vậy là ý gì?”
“Là ta nên hỏi nàng có ý gì mới đúng?” Vị Thiếu Quân mệt mỏi xoa bóp
thái dương, từ bỏ ý định lên giường đi ngủ, đi đến bên bàn rồi ngồi
xuống, ngẩng đầu hỏi Hách Liên Dung: “Nàng đang chất vấn ta?”
Tinh thần của Vị Thiếu Quân so với buổi sáng sớm nay có vẻ đã khá hơn,
tuy có vẻ thoải mái nhưng vẫn không giấu hết vẻ mệt mỏi, lại nhớ đến lời Vị Thiếu Dương nói hắn mấy ngày nay nỗ lực học hỏi, giọng điệu Hách
Liên Dung mới dịu xuống đôi chút: “Không phải, chỉ là ta hơi tò mò.”
Lúc này Vị Thiếu Quân mới có chút tươi tỉnh nhưng vẫn bất mãn giải
thích: “Tối hôm qua tại Vị Tất Tri, cô ta nhìn thấy đôi khuyên tai cứ
nhất quyết đòi ta phải đưa cho, ta đương nhiên không đồng ý cô ta liền
giật lấy giấu đi, nói là chỉ giấu trong Vị Tất Tri, bắt ta phải tự tìm,
nhưng Vị Tất Tri có biết bao nhiêu bình với lọ lỉnh kỉnh, ai mà biết cô
ta giấu ở đâu, ta có điên mới tìm, xem ra cô ta vẫn còn biết điều hôm
nay liền đem trả lại.”
Nói thật lúc Hách Liên Dung vừa nhìn thấy đôi khuyên tai này đã vô cùng
buồn bực, vốn muốn chất vấn Vị Thiếu Quân vì sao đôi khuyên tai này lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu, hiện tại nghe hắn thành thật khai báo
cũng tự dưng hết giận chuyện đó nhưng nghĩ đến việc đêm qua hai kẻ bọn
họ cô nam quả nữ ở bên nhau không biết còn diễn thêm tiết mục đặc sắc
nào nữa thì lại tức anh ách.
Vị Thiếu Quân đương nhiên không biết Hách Liên Dung đang nghĩ cái gì,
thấy nàng lạnh lùng không nói câu nào thì cho rằng nàng vì chuyện vừa
rồi nên không thoải mái liền kéo nàng ôm vào trong ngực: “Sau này không
cho phép nàng nói với ta những lời như vậy nữa, đừng cho ta cảm giác
nàng không tin tưởng ta.”
Hách Liên Dung tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng vẫn không cảm thấy tự
nhiên, thoải mái như mọi khi.
Vị Thiếu Quân lúc này mới cảm nhận có gì đó khác lạ, dịch người lại gần vòng tay ôm nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Mộ Dung Phiêu Phiêu tuy rằng mai sẽ rời đi nhưng Hách
Liên Dung vẫn không cách nào giải tỏa nỗi khúc mắc trong lòng, chỉ vì
nàng bất cẩn khiến kẻ khác thừa cơ chen vào khoảng trống giữa hai người
họ, sau này nhất định phải đề phòng cẩn thận, nhưng quan trọng nhất vẫn
là do tên Vị Thiếu Quân này quá ngờ nghệch chẳng để ý gì hết. Nàng cất
đôi khuyên tai vào hộp, cũng không muốn ngắm nhìn nó nữa, quay người lại nói: “Có chuyện này chàng đã biết chưa? Thật không ngờ Vệ Vô Hạ là
Thanh Y Hầu do hoàng thượng sắc phong.”
Nàng tỉ mỉ kể lại chuyện ngày hôm nay một lượt cũng không thấy Vị Thiếu
Quân có chút kinh ngạc gì thì hơi nhíu mày: “Chàng đã sớm biết rồi?”
Vị Thiếu Quân hừ một tiếng đáp: “Có gì ghê gớm đâu, là tỷ tỷ của hắn làm quý phi, có phải hắn đâu, nếu hắn làm được quý phi mới đáng nói!”
Hách Liên Dung nhìn hắn đầy khinh bỉ, cũng không muốn đối đáp nhiều làm
gì cho phí công, có điều hôm nay biết được thân phận của Vệ Vô Hạ nàng
liền nghĩ đến một chuyện khác: “Có phải việc gửi thư cho Bạch Lan được
Vệ Vô Hạ giúp đỡ không?”
Vị Thiếu Quân cũng không chống chế, vậy coi như đúng rồi, Hách Liên Dung hiếu kì hỏi: “Ta vốn cho rằng ấn tượng của chàng về hắn không tốt, sao
còn không biết xấu hổ nhờ vả người ta như vậy?”
“Ta không có nhờ vả hắn gì hết.” Vị Thiếu Quân lập tức thanh minh: “Ta
chỉ buột miệng nói ra chuyện đó, là hắn tha thiết mong muốn giúp đỡ
thôi.”
Hách Liên Dung làm sao tin được lời chồng mình nói: “Không cần biết thế
nào, hắn đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy, nhất định phải tìm cơ
hội cám ơn người ta.”
…
“Việc gì phải phiền phức như vậy…” Vị Thiếu Quân đang nói bị ánh mắt
của Hách Liên Dung lườm cho phải ngậm miệng lại, hậm hực gật đầu: “Được
rồi, đợi có dịp đã.”
Nghe câu trả lời không chút thành ý nào của hắn, Hách Liên Dung cũng
biết việc này không trông chờ gì được vào Vị Thiếu Quân, thà tự mình tìm cơ hội cám ơn người ta còn hơn.
“Đúng rồi…” Vị Thiếu Quân nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra có chuyện cần bàn với Hách Liên Dung: “Bính thúc dạo gần đây muốn đi đến mấy thôn
trang nhỏ ngoài thành Vân Trữ, càng những nơi xa xôi càng dễ tìm được đồ cổ quý giá, ta cũng muốn đi một chuyến.”
Bôn ba khắp nơi tìm bảo vật, buôn tận gốc bán tận ngọn, đây là phương
pháp kiếm tiền hàng đầu của người làm đồ cổ, hơn nữa nơi nông thôn đồ
giả đồ thật càng lẫn lộn khó đoán cũng là cơ hội tốt để nâng cao kinh
nghiệm, Hách Liên Dung gật đầu: “Khi nào thì đi?”
“Chắc là ngày mai, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng nên hôm nay mới thả cho ta nghỉ ngơi một ngày, sau đó còn mệt nhiều.” Tuy Vị Thiếu
Quân mồm nói đầy vẻ oán trách nhưng cái dáng vẻ kia lại chẳng có chút
không cam tâm tình nguyện nào hết: “Còn có việc này nữa, Trần gia Thư
Cục kia…”
Vị Thiếu Quân vừa nói sang chuyện khác, Hách Liên Dung lại như vừa mới sực tỉnh: “Ngày mai đi?”
Vị Thiếu Quân gật đầu, đứng đựng bước ra sau vòng tay ôm lấy eo nàng,
mặt cọ cọ lên má Hách Liên Dung bật cười: “Sao vậy? Không nỡ để ta đi
ư?”
Hách Liên Dung đến nửa ngày cũng không nói câu nào, trong đầu hiện lên một suy đoán khiến nàng bực bội khó chịu.
“Có những ai cùng đi?”
“Bính thúc này, hình như còn có hai người làm khác nữa.”
“Còn ai nữa?”
“Còn ai?” Vị Thiếu Quân không hiểu ý nàng nghĩ nghĩ một lúc hỏi lại:
“Nàng nói Thiếu Dương ư? Đệ ấy không đi, còn phải ở lại quản lý việc
chính nữa.”
“Nhất định ngày mai phải đi sao? Chậm hơn vài ngày cũng không được ư?”
Vị Thiếu Quân càng thấy khó hiểu với lời của Hách Liên Dung: “Có chuyện gì sao?”
“…Không có gì.” Hách Liên Dung lạnh lùng buông một câu sau đó rơi vào
trạng thái trầm mặc, nỗi bất an trong lòng không ngừng lan rộng, Vị
Thiếu Quân nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Hách Liên Dung cắn cắn môi, trong giọng nói lộ rõ sự bất an: “Mộ Dung Phiêu Phiêu có biết việc chàng sẽ đi hay không?”
Vị Thiếu Quân không lên tiếng, đôi mày nhíu chặt lại, Hách Liên Dung cho sự im lặng của hắn là thừa nhận, càng thêm ủ rũ: “Vậy chàng có biết
việc ngày mai cô ta cũng sẽ rời đi hay không?”
“Cô ta có đi hay không liên quan gì đến ta!” Sắc mặt của Vị Thiếu Quân
đột nhiên trầm hẳn xuống: “Sao nàng không nói thẳng ra nàng nghi ngờ ta
đi cùng cô ấy?”
Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến Hách Liên Dung thấy lúng túng: “Ta không phải muốn nói vậy!”
“Nhưng nàng nghĩ vậy!”
“Ta chỉ muốn biết chuyện ta hỏi mà thôi!”
Hách Liên Dung đã lâu chưa nếm cảm giác mâu thuẫn đối chọi như thế này,
nàng dường như đã quên mất mình và Vị Thiếu Quân đã từng quyết không đội trời chung khốc liệt như thế nào, cảm giác này thật khiến người ta khó
chịu: “Vậy là… hai người đã hẹn trước với nhau rồi đúng không?” Hách
Liên Dung đấu tranh nội tâm hồi lâu, không ngờ cuối cùng lại thốt ra câu này.
Vị Thủy Liên không hề có ý định ra về, sao lại có thể để Mộ Dung Phiêu
Phiêu một mình rời đi, hơn nữa chẳng khó nhìn ra Mộ Dung Phiêu Phiêu
cũng chẳng có lý do gì để rời đi, lại thêm lịch trình của Vị Thiếu Quân
như vậy không khỏi khiến Hách Liên Dung hoài nghi.
“Phải! Đã hẹn trước rồi! Chúng ta ra thành gặp nhau, sau đó cùng bỏ trốn”
Nghe vậy cũng biết là lời nói lúc giận dữ, trong lòng Hách Liên Dung
càng thêm ấm ức, tủi thân nhưng cuối cùng nàng cũng không có thói quen
giải thích, thanh minh, trong bầu không khí bất hòa như vậy cứ thế cúi
đầu trầm mặc, cắn chặt môi không nói một lời.
Vị Thiếu Quân bị suy nghĩ chủ quan của Hách Liên Dung làm cho tức đến
không nói được câu nào nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng lại thấy đau
lòng, buồn bực đi đi lại lại vài bước trong phòng sau đó ưu phiền nói:
“Nếu là người khác ta còn lâu mới nói mấy lời vô ích này, nhưng vì là
nàng, ta không thể không nói! Ta không hề có hứng thú với con nhỏ điên
kia, đối với nữ nhân khác cũng không có chút hứng thú gì hết, rốt cuộc
ta phải làm thế nào nàng mới hiểu rõ đây?”
Hách Liên Dung xem không ít cảnh phim chân tình nồng thắm, với trường
hợp như này nên dùng lời lẽ dịu dàng phối hợp hành động, kiểu nóng nảy
hấp tấp cũng hiếm gặp. Có điều nghĩ đến sự nghi ngờ vô căn cứ của mình
cũng thấy bất công cho Vị Thiếu Quân, nhưng trong lòng vẫn không hết
buồn bực: “Ta đi với chàng.”
“Được thôi, ngày mai cùng đi.” Giọng điệu Vị Thiếu Quân có chút mệt mỏi, chán chường, Hách Liên Dung biết mình cũng chỉ tức lên nói vậy, nàng
hiện tại là đương gia, đâu phải dễ dàng nói đi là đi được.
“Chàng… có phải thật sự rất không vui?” Hách Liên Dung nhớ đến câu nói
cuối cùng của Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Mộ Dung Phiêu Phiêu nói chàng không
vui vẻ, nhưng ta lại không cảm thấy thế, bởi vậy… ta thấy rất phiền
muộn.”
“Điều duy nhất khiến ta không vui chính là việc nàng không tin tưởng
ta.” Tâm tình Vị Thiếu Quân chưa lúc nào tệ như bây giờ, bị người khác
không tin tưởng? Hắn vẫn luôn không được mọi người tin tưởng, nhưng chưa lần nào như bây giờ, trong lòng khó chịu, không cam tâm, bực bội, ấm
ức, mất mát, thất vọng, tất cả những cảm xúc đó cứ rối loạn trong lòng,
không biết gỡ rối từ đâu.
“Ta chỉ…” Nhận ra sự thất vọng của hắn, Hách Liên Dung vốn muốn thanh
minh, giải thích nhưng lại chẳng biết phải nói câu nào. Không khí giữa
hai người đang yên đang lành, bỗng chốc bị nàng làm hỏng bét hết cả,
nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, không phải nàng chưa từng đố
kị nhưng đây là lần đầu tiên dùng đến những lời lẽ khó nghe như vậy. Có
lẽ với Nghiêm Yên, Bạch Ấu Huyên hay Tử Yên, nàng thật sự không coi họ
là tình địch nên lúc nào cũng giữ vững thái độ dửng dưng, bình tĩnh,
chẳng hề để tâm những chuyện nhỏ nhặt, Nhưng Mộ Dung Phiêu Phiêu lại
khác, cô ta ở gần nàng, để nàng nhìn thấy một người con gái cuồng nhiệt, hồn nhiên, xinh đẹp suốt ngày bám lấy Vị Thiếu Quân, điều này thực sự
khiến nàng không chấp nhận được.
“Xin lỗi.” Ngoài câu này nàng cũng chẳng biết nói câu nào khác.
Vị Thiếu Quân thở dài, phiền muộn ôm nàng nói: “Ta không hề muốn nàng phải xin lỗi, ta chỉ… cảm thấy sợ hãi.”
Hách Liên Dung không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn hắn, Vị Thiếu Quân buông
nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, do dự một lúc lâu mới nói: “Chúng ta
cứ như hiện tại là tốt rồi, thế nhưng nàng không chịu hoàn toàn tin
tưởng ta, ta phải cố gắng hết sức mới được như này, nhưng cảm giác của
nàng về ta khiến ta… vô cùng bất an, ta muốn làm thật tốt, muốn để nàng
hạnh phúc, vui vẻ, thế nhưng…nàng dường như vẫn thu mình lại, ta không
biết phải làm sao mới khiến nàng không hề phòng bị, do dự tiếp nhận ta,
bởi vậy mới khiến ta không vui. Nàng hiểu chưa?”
“Ta…” Tim Hách Liên Dung đập mạnh một lúc lâu, mới dần dần tiêu hóa hết
lời hắn nói, nhất thời lúng túng không biết phải trả lời thế nào.