Thiếu Phu Bất Lương

Chương 41: Chương 41: Ngân phiếu biến mất




Vị Thiếu Quân vừa nói ra lời này, phản ứng đầu tiên của Hách Liên Dung chính là bĩu môi, nhị trưởng quầy bày ra vẻ mặt nằm trong dự đoán, Vị Thiếu Dương buông bàn tay nắm tay Vị Thiếu Quân ra, ngay cả mở miệng vài lần cũng chưa phát ra âm thanh gì, cuối cùng mím chặt môi, thở dài. Vị phu nhân kia bị không khí này khiến cho không biết nên làm thế nào mới tốt, mơ hồ biết ngân phiếu vốn nên đưa cho nàng không tìm thấy, nhìn Vị Thiếu Quân hóa ngốc trong phòng, lại nhìn nhìn Vị Thiếu Quân, đôi mắt đỏ lên, “Ta thật đáng thương….” “Lí phu nhân!” Ánh mắt Vị Thiếu Dương xuất hiện một chút không kiên nhẫn, âm điệu cũng vì thế mà đề cao, ngồi trở lại bên cạnh bàn, sau một lúc lâu, thanh âm mới chậm lại: “Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện của ngươi.” Dứt lời, hắn nhìn hướng nhị trưởng quầy ra hiệu. Nhị trưởng quầy hít sâu một tiếng, từ trong lòng lấy ra một túi tiền, thần sắc u ám trên mặt ai nấy đều có thể nhận ra. Sắc mặt Lí phu nhân lúc này mới tốt hơn, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên, “Đệ đây là có ý gì!” Rõ ràng đâu phải là Vị Thiếu Quân không bồi thường, Vị Thiếu Dương lại vẫn bảo nhị trưởng quầy mang theo ngân phiếu, dụng ý bên trong không cần nói cũng biết. Vị Thiếu Dương cũng không trả lời, nhị trưởng quầy tiếp tục đếm ngân phiếu, Vị Thiếu Quân tiến lên ngăn nhị trưởng quầy lại, hướng Vị Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Đệ ngay từ đầu đã không tin tưởng ta?” Vị Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, “Đệ cũng không phải không tin nhị ca, chính là tiện tay chuẩn bị, đề phòng ngừa vạn nhất mà thôi.” Vị Thiếu Quân nhếch khóe miệng, “Phòng ngừa vạn nhất cái gì? Ngươi nghĩ rằng ta nói với đệ sẽ kiếm tiền bồi thường là giả sao?” Ý cười trên mặt Vị Thiếu Dương chìm xuống, nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân một lúc lâu không nói gì, cuối cùng dời ánh mắt, ra hiệu cho nhị trưởng quầy nhanh tay một chút, miệng nói: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước giải quyết chính sự rồi nói sao.” Thái độ của Vị Thiếu Dương làm cho Vị Thiếu Quân chịu đả kích trầm trọng, hắn lui về phía sau hai bước, trầm mặc không nói. Một cái người vẫn huyên náo đột nhiên trầm mặc hiển nhiên sẽ khiến người khác tò mò, Hách Liên Dung giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, hai tay chống nạnh ở trong phòng qua lại vài lần, cắn chặt môi dưới ức chế toàn thân hắn đang run rẩy, ánh mắt dao động. Đột nhiên, mi hắn hơi nâng lên một chút, chạy đi liền chạy ra bên ngoài, “Nhất định là….” Hắn vừa hành động như vậy dọa mọi người trong phòng nhảy dựng. Vị Thiếu Dương khẽ gọi một tiếng. “Nhị ca!” Vị Thiếu Quân vừa đi tới cửa phòng, quay đầu lại vội la lên: “Nhất định là vài cái tiểu tử trên đường kia….” “Nhị ca!” “Ta đi bắt bọn họ! Dám trên người ta ra ray!” Vị Thiếu Quân nói đến nghiến răng nghiến lợi, người đã đi ra khỏi phòng. Sắc mặt Vị Thiếu Dương hoàn toàn trầm xuống, đứng dậy bước một bước hai đuổi tới cửa: “Huynh nháo đủ chưa!” Tiếng quát chói tai của hắn khiến cho Vị Thiếu Quân dừng lại cước bộ. Vị Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đem âm điệu hạ xuống. “Tiến vào mọi đem mọi chuyện xử lí xong xuôi.” Vị Thiếu Quân nhìn hắn, thật lâu cũng không nhúc nhích, động đậy gì. Cuối cùng, di chuyển bước chân, vẫn là đi xuống lâu. “Ta đi tìm bạc trở về. Các ngươi chờ ta.” Trên mặt Vị Thiếu Dương xẹt qua vài phần thất vọng, hắn không hề nói gì, xoay người trở lại chỗ ngồi, ý bảo nhị trưởng quầy tiếp tục, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, nhìn không ra một chút dao động nào. Hách Liên Dung lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt hạ thấp rất nhiều, lại nhìn vị Lí phu nhân kia, hốc mắt rưng rưng cũng không dám cho nước mắt chảy xuống, thật cẩn thận nhìn Vị Thiếu Dương, lo lắng không thôi. Hách Liên Dung nghĩ muốn rời đi, tình cảnh trước mắt cùng tưởng tượng lúc ban đầu không khác nhau bao nhiêu, bản thân cũng dường như là dư thừa, mới vừa quay đầu nhìn cửa, cảm giác có tầm mắt đảo đến trên mặt mình, quay đầu lại, chống lại hai mắt của Vị Thiếu Dương. Hắn áy náy cười, “Nhị tẩu không cần lo lắng.” Hách Liên Dung hùa theo cười cười. Kỳ thật, nàng căn bản không chút lo lắng, nhưng nàng vẫn là gật gật đầu. Vị Thiếu Dương lúc này mới thả tâm, đem lực chú ý chuyển qua trên người nhị trưởng quầy. Hách Liên Dung đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ, hít thở không khí, ánh mắt cũng tùy ý nhìn đến trên đường. Một thân ảnh hoảng sợ gặp người liền giữ lại, hỏi không đến hai câu đã khiến cho người ta bỏ chạy, vừa chạy vừa hỏi chuyện, thẳng đến khi biến mất ở góc đường. Chẳng lẽ hắn thực sự đã đánh mất bạc? Ý tưởng này vừa xuất hiện, Hách Liên Dung liền cảm thấy buồn cười, nào có chuyện như vậy xảy ra, nói hôm nay bồi thường, hôm nay liền đánh mất tiền? Nếu chuyện hắn kiếm tiền bồi thường là giả, như vậy tám ngàn hai ngân phiếu hai ngày trước nhìn thấy đâu? Thua? Nghĩ đến cũng đúng, tuy rằng Vị Thiếu Quân khoe khoang rằng thuật đánh bạc của hắn làm cho đổ phường khắp Vân Trữ thành cũng không dám tiếp đón hắn, nhưng những yếu tố bên ngoài chưa nói đến, mười đổ cửu trá (mười ván bạc thì có chín ván gian trá), cho ngươi thắng trước chút bạc để thả lỏng đề phòng, hơn nữa, giống Vị Thiếu Quân là một hào khách (vị khách phóng khoảng), như vậy bọn họ mới có thể thắng về càng nhiều, cho nên việc thời vận của Vị Thiếu Quân xoay chuyển, nguy cơ thua mất một khoản tiền lớn như vậy rất lớn. Cho nên mới tự đạo diễn một vở tuồng như vậy? Hành động thực kém. Lại qua một lúc lâu, công tác bồi thường của Vị Thiếu Dương đã hoàn thành, song phương ký hợp đồng mua bán, việc này lấy việc Vị Tất Cư mua lại đồ cổ kia mà giữ lại được thể diện tương đối. Tiễn bước Lí phu nhân, Vị Thiếu Dương để cho nhị trưởng quầy mang theo hiệp ước về Vị Tất cư trước, chính mình đi tới trước mặt Hách Liên Dung, làm theo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, than nhẹ một tiếng, “Thực xin lỗi.” Hách Liên Dung bật cười, “Như thế nào còn nói thực xin lỗi?” “Đệ không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.” “Này cũng không phải đệ sai.” Hách Liên Dung đi trở về bàn, ngồi xuống, rót chén trà cho hắn, “Là vấn đề của nhị ca đệ, hắn là người đã có thói quen không có trách nhiệm, lại có sự che chở của đệ, cho nên đến khi gặp chuyện, chỉ biết nghĩ biện pháp trốn tránh.” Vị Thiếu Dương cười khổ, “Nhị tẩu không phải đang nén giận với đệ chứ?” Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Hắn đã không có thuốc nào cứu chữa, điểm này tẩu đã sớm hiểu được.” Nghe xong lời này, trên mặt Vị Thiếu Dương có thêm một tia mất tự nhiên, Hách Liên Dung giật mình, lúc sau nở nụ cười nhẹ, “Tẩu không nên nói như vậy, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt.” Vị Thiếu Dương lắc lắc đầu. “Nhị ca…. Huynh ấy cũng không phải phá hư, chỉ là tùy tính quá.” Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, “Một người như vậy không nên lấy đơn giản một chữ “tốt” hay “phá hư” để nói hết, tùy tính nói trắng ra chính là tùy hứng, nhìn vào cử chỉ tùy tính của hắn, cũng đã mang đến cho người ta thương tổn khó có thể xoa dịu, mà hắn nhưng lại không có chút tự giác nào, đây mới là điều khiến cho người ta đau khổ nhất, không phải sao?” Vị Thiếu Dương trầm mặc một lúc lâu, “Có lẽ tẩu nói rất đúng, hy vọng sau khi chuyện này xảy ra, ca ấy sẽ hiểu rõ đạo lý này.” Hiểu rõ? Hách Liên Dung đối với việc này không ôm chút hy vọng nào, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, đứng dậy nói: “Đệ không đi sao? Tẩu còn muốn đi Hàn phủ.” Vẻ mặt Vị Thiếu Dương có chút cô đơn, “Đệ nghĩ đợi thêm một chút nữa, nói không chừng nhị ca có thể quay lại.” Hách Liên Dung đồng tình, nhăn mặt nhíu mày, “Đệ tin hắn còn có thể trở về sao?” Vị Thiếu Dương cười cười, không nói gì, trong ánh mắt cũng có chút không được tự tin, “Nhị ca có ngày hôm nay, đệ cũng có nhiều phần trách nhiệm, đệ muốn giúp huynh ấy, lại không biết việc giúp đỡ là không đúng, chỉ mong rằng đừng vội giúp vội loạn mới được.” Trong nháy mắt, Vị Thiếu Dương toát ra vẻ mệt mỏi làm cho Hách Liên Dung không biết nên nói cái gì mới tốt, vươn tay ra, nghĩ muốn vỗ vỗ vai hắn, lại phát hiện ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên đầu ngón tay của mình. Động tác của Hách Liên Dung cứ như vậy sững lại, người không cùng niên đại đối với ngôn ngữ thân thể không cùng cách hiểu, lúc này là coi trọng việc nam nữ khác biệt. Vì thế, bàn tay Hách Liên Dung treo giữa không trung, ngừng một chút, lại lén lút thu về. Vị Thiếu Dương khẽ rũ mi mắt, lộ ra một chút tươi cười rất nhẹ, “Cám ơn tẩu.” Hách Liên Dung có chút vô thố, nàng rõ ràng chuyện gì cũng không có làm. Mà Vị Thiếu Dương xin lỗi hoặc biết ơn, đều tới đột nhiên như vậy. “Quên đi.” Vị Thiếu Dương đột nhiên thở dài một tiếng, đứng dậy, cố gắng lấy quyết tâm, cười nói: “Không nghĩ nữa, trong khả năng của đệ liền quên đi. Đúng rồi, sự kiện kia đừng quên, mùng mười đệ tới đón tẩu.” Nói xong, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hách Liên Dung chợt sửng sốt, “Không phải sớm ước hẹn xong xuôi rồi sao? Sinh nhật Yên biểu muội, đi thả diều.” Hình như là có chuyện như vậy, mùng mười….không phải là ngày mốt? Hách Liên Dung có điểm khó xử, bằng không vào ngày đó để cho Kim Bảo tìm đến mình đi, tránh thoát chuyện này. Nàng đang dự định như vậy, thình lình nghe Vị Thiếu Dương nói: “Tẩu không phải đang suy nghĩ tìm cớ không đi chứ?” “Hả…..” Hách Liên Dung mở to mắt. Vị Thiếu Dương bật cười, “Như thế nào? Quả nhiên vẫn nên để Yên biểu muội tự mình đến mời tẩu sẽ tốt hơn, có được không?” “Đừng….. Khụ!” Hách Liên Dung gấp đến độ bị nghẹn một chút, vẻ mặt chỉ sợ rèn sắt không thành thép, “Đệ tại sao lại ngốc như vậy đâu?” Vị Thiếu Dương nhếch… khóe môi lên một chút, “Đánh giá như vậy đệ nhưng thật ra lần đầu tiên nghe thấy.” Hách Liên Dung tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Yên tâm, tẩu về sau sẽ tiếp tục nói! Cũng không biết đệ thực sự không hiểu hay là giả ngu nữa.” Vị Thiếu Dương quay mặt đi, có chút ý tứ cười trộm, “Liền quyết định như vậy đi.” Hách Liên Dung mang vẻ mặt suy sụp, “Nói sau đi.” Tâm tình của Vị Thiếu Dương trở nên tốt hơn, tiến lên thay Hách Liên Dung mở cửa, “Tẩu về trước đi, ngày mùng mười ngoan ngoãn chờ, đừng nghĩ trốn tránh.” Lời này của hắn thật dễ dàng nói ra, Hách Liên Dung cũng không tự tại chút nào, lời này đối với bọn họ mà nói, có vẻ có chút quá thân mật. Vị Thiếu Dương vừa nói ra khỏi miệng, nghĩ lại cũng có chút hối hận, hơi chút khẩn trương nhìn về phía Hách Liên Dung, thấy nàng cũng không có phản ứng đặc biệt gì mới thả lỏng, có điều khi mở miệng lại câu nệ không ít, lui sang bên cạnh nói: “Tẩu…. nhị tẩu…. đi thong thả.” Hách Liên Dung hơi cúi xuống, cũng không ngẩng đầu lên đi ra khỏi cửa, trong đầu dường như hơi rối loạn một chút. Tuy nhiên, một trận ầm ầm tiếng bước chân lên cầu thang khiến cho nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn phía lối vào cầu thang, Vị Thiếu Quân thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.