Thiếu Phu Bất Lương

Chương 42: Chương 42: Ta không tin




Trên mặt Vị Thiếu Quân không có một tia huyết sắc, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi, cổ áo xiêm y tuột xuống, ngực kịch liệt phập phồng. Hắn đứng ở lối vào cầu thang nhìn Hách Liên Dung, không nói gì, chính là kịch liệt thở dốc. Hách Liên Dung bị hắn chặn đường, chỉ có thể dừng lại, phía sau truyền đến thanh âm vui sướng của Vị Thiếu Dương, “Nhị ca!” Tầm mắt Vị Thiếu Quân chuyển qua trên người Vị Thiếu Dương đang đứng ở một gian cửa, nhấp nhé khóe miệng, “Không tìm được…. vài cái tiểu tử kia….” Đã đoán trước được, Hách Liên Dung đột nhiên nhếch…. Khóe miệng. Vị Thiếu Dương cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chính là nói: “Vào trong nói chuyện.” Thái độ của Vị Thiếu Dương khiến cho Vị Thiếu Quân thập phần tức giận, hắn cầm cổ tay Hách Liên Dung lên, muốn đi vào gian phòng kia, Hách Liên Dung dùng sức giằng ra, ảo não nói: “Ngươi làm cái gì!” Vị Thiếu Quân phiền toái vò vò tóc, đối với Hách Liên Dung cứng giọng nói: “Ngươi nói cho hắn biết, ta thực sự thắng một vạn hai, ngươi còn từng nhìn thấy ngân phiếu đó!” Vị Thiếu Dương hơi hơi nâng mi, cảm thấy kinh ngạc nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt vội vàng của Vị Thiếu Quân hồi lâu không nói gì, Vị Thiếu Quân vội la lên: “Ngươi mau nói a, nói với hắn ta không có nói dối!” Vị Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Nhị tẩu thật sự đã thấy qua?” Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt khó chịu của Vị Thiếu Quân, trong lòng dâng lên một chút không kiên nhẫn, “Ta chưa thấy qua.” “Ngươi nói cái gì!” Vị Thiếu Quân nhảy lên, “Chính là ngày đó, chúng ta….” Hắn nói đến đây chợt gật gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi chính là giận ta ngày đó đem hai thằng nhãi con đó ném cho ngươi, ta giải thích còn không được sao? Ngươi đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, nói cho hắn ta thật sự thắng được tiền, hôm nay cũng thật sự bị mất bạc…….” Hách Liên Dung đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi cho ta xem hình như là tám ngàn hai chứ không phải một vạn hai.” “Chính là tám ngàn hai! Ta sau lại lấy tám ngàn hai đi đánh bạc, lại thắng về năm nghìn hai, trừ bỏ một vạn hai, còn dư tiền cờ bạc!” Vị Thiếu Quân nói đến đương nhiên, giống như hơn một vạn hai ngân phiếu kia vẫn chưa mất đi, mà ở ngay trước mắt hắn, chứng minh cho hắn. “Thật không?” Hách Liên Dung nhìn hắn, “Ta làm sao biết được.” “Cái, có ý gì?” Bộ dáng Vị Thiếu Quân hoàn toàn là trách cứ Hách Liên Dung không làm chứng cho hắn. “Ta như thế nào biết được là ngươi không thua hết tám ngàn hai kia, rồi lại chạy tới đây diễn tuồng cho chúng ta xem? Mang nhân chứng tới đây, nói cho ta lời ngươi là thực, ta đương nhiên sẽ tin ngươi thôi.” Vị Thiếu Quân nhếch miệng, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung. Sau một lúc lâu, cả giận nói: “Ngươi cũng không tin tưởng ta!” Hách Liên Dung có chút ngoài ý muốn. Chẳng lẽ, Vị Thiếu Quân thế nhưng lại cảm thấy chính mình có thể tin tưởng hắn sao? Không hiểu nổi nhìn hắn một lúc lâu. Hách Liên Dung nhẹ nhàng thả ra một chữ. “Đúng.” “Ngươi!” Vị Thiếu Quân giống như bị làm cho tức giận đến tột đỉnh, đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của Vị Thiếu Dương, khóe miệng run rẩy một chút, quay đầu đi ra ngoài. “Các ngươi chờ. Cho dù đem Vân Trữ thành lật tung lên, ta cũng sẽ đem bạc tìm trở về!” Hách Liên Dung không kiềm giữ nổi bật ra tiếng cười, này tính là gì? Trên đường phố dạo quanh một vòng cũng không có được tín nhiệm, lại muốn trò cũ diễn lại? Tiếng cười của Hách Liên Dung khiến cho Vị Thiếu Quân thẹn quá hóa giận, may có Vị Thiếu Quân khuyên can mới đi xuống dưới lầu. Vị Thiếu Dương vạn phần đau đầu đi theo xuống dưới lầu, cũng đã không thấy bóng dáng của Vị Thiếu Quân. Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hách Liên Dung đang đi xuống. Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Ta không phải cố ý.” (không cố ý, chỉ cố tình thôi, ác dã man, ghét bà này đoạn này thế) “Nhị tẩu.” Vị Thiếu Dương muốn gọi lại Hách Liên Dung đang dời đi, “Tẩu thực sự không tin nhị ca đã đánh mất bạc sao? Kỳ thật nếu có đủ tiền cờ bạc, thắng về một vạn hai đối với nhị ca mà nói không phải chuyện gì khó.” Hách Liên Dung kinh ngạc, Vị Thiếu Dương thế nhưng đối với kĩ thuật cờ bạc của Vị Thiếu Quân tin tưởng như vậy, nghĩ nghĩ, “Cũng có thể là sự thật.” “Kia…..” “Cho dù là sự thật đi nữa.” Hách Liên Dung cướp lời của hắn nói: “Đệ cũng thấy đấy, một vạn hai không phải số tiền nhỏ, hắn đã đánh mất bạc, nóng vội không phải bạc bị mất, lại càng không có suy nghĩ xem không có bạc phải bồi thường thế nào, mà là để ý chúng ta tin hay không hắn thắng được một vạn hai, hắn có loại ý tưởng đầu đuôi lẫn lộn như vậy, nguyên nhân cơ bản là bởi vì tiền này thắng được dễ dàng, hơn nữa có thể mặc kệ hậu quả. Thắng bạc, tự nhiên là uy phong tám phương, thua bạc, hắn có tổn thất cái gì? Hắn ngay cả tiền để cờ bạc cũng không lấy của chính mình! Cho nên, hiện tại chuyện trọng yếu không phải đệ tin hắn, hay là hoài nghi hắn, mà đây là chuyện thương lượng bồi thường, hắn rốt cuộc phải trả giá gì? Không trả giá, như vậy sẽ vĩnh viễn không biết được bản thân sai ở đâu! Tẩu thà rằng tin tưởng đây là hắn tự đạo diễn ra một trò khôi hài, bởi vì nhân phẩm hắn như thế, cũng không muốn nhìn thấy hắn làm bộ như bị hại xuất hiện ở trước mặt tẩu!” Tim Vị Thiếu Dương đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, khóe miệng để lộ ra một chút ý cười, “Đệ hiểu được.” Hách Liên Dung thở dài một hơi, hướng hắn gật gật đầu, xoay người lên xe ngựa. Vốn định đi tới Hàn phủ, lại thấy đã tới chính ngọ, liền ra lệnh cho xa phu quay lại Vị phủ, vẫn là để sáng sớm ngày mai lại tới Hàn phủ một chuyến. Trở lại Vị phủ, Hách Liên Dung đứng ở bên ngoài thế nhưng lại phát hiện Tiền Kim Bảo cư nhiên ngồi trong đại sảnh, sắc mặt rất giận dữ. Lão phu nhân cùng đại phu nhân, đám người Ngô thị mang vẻ mặt xanh xao, ở phía sau cánh cửa có tứ đại kim cương canh gác, không ai dám động đậy chút nào. Nhìn thấy Hách Liên Dung tiến vào, lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, cư nhiên đứng lên, “Nhị tôn tức, cháu đã trở lại.” Hách Liên Dung hoảng sợ, khi nào thì bản thân lại được hưởng loại đãi ngộ như vậy? Nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiền Kim Bảo một cái, thấy nàng vẫn tức giận ngồi đó, bên cạnh đặt một cái mâm, trên đó bày mấy chồng ngân phiếu. “Làm sao vậy?” Sẽ không bởi vì thu phí bảo hộ của Vị phủ mà tới chứ? Tiền Kim Bảo hừ một tiếng, “Tìm bọn họ tính sổ!” Ngộ thị cũng đưng lên. “Tính sổ cũng không phải tìm tới chúng ta! Đồ cổ trong nhà cũng bị mất, chúng ta tìm ai nói đây? Vợ người ta cũng không quản được!” Hách Liên Dung hơi nhíu mày, nghe khẩu khí này, lại bởi vì Vị Thiếu Quân. Tiền Kim Bảo không kiên nhẫn nói: “Tên khốn kia có thể thành ra như vậy, đều là do các ngươi dung túng, ta còn tìm người khác làm gì? Chuyện thị phi này ta còn biết phân biệt!” Ngô thị không hờn giận cong môi lên, Tiền Kim Bảo hai tay xoa thắt lưng đứng lên, “Như thế nào? Ngươi không phục? Muốn hay không ta tới nói với cha chồng ta một tiếng, đem chức vị của Vị đại thiếu gia thay đổi thêm chút nữa?” Ngô thị trên mặt hiện lên nét kìm nén, lão phu nhân vội nói: “Nơi này để cho nhị tôn tức tiếp đón, những người khác đều trở về.” Một đoàn người vội vàng rời đi rồi, Hồ thị cố ý đi cuối cúi mặt xuống, một chút tinh thần cũng không có. Hách Liên Dung chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, mới ngồi vào vị trí bên cạnh Tiền Kim Bảo, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” “Còn không phải tên khốn kia! Không đúng, là u hồn! Cư nhiên ngay cả tiền của huynh đệ cũng dám lừa!” Tiền Kim Bảo tức giận xới tung đám ngân phiếu trên bàn lấy ra một cuốn sổ, “Ngươi có biết hắn gây chuyện đó đi? Buổi tối mấy ngày hôm nay thường xuyên tụ tập mấy cái bại gia chi tử cùng hắn vui đùa, dùng cái bài gì gì đó, lừa mỗi người ít nhất một ngàn hai, Hàn Sâm ngu ngốc kia thua nhiều nhất!” Hách Liên Dung run sợ hồi lâu, “Hắn thật sự thắng bạc?” Tiền Kim Bảo dừng lại động tay, “Như thế nào?” “Không…..” Hách Liên Dung tựa tiếu phi tiếu nói, “Ta còn tưởng hắn ở sòng bạc thắng được, không nghĩ tới…..” “Sòng bạc? Hắn nói như vậy? Phi!” Tiền Kim Bảo dùng sức nhổ một ngụm, “Hiện tại đổ phường tại Vân Trữ thành không nơi nào dám cho hắn tiến vào.” Hách Liên Dung trước kia cũng nghe nói qua chuyện này, tuy nhiên lúc ấy cho rằng Vị Thiếu Quân chỉ nói bừa, “Vì sao?” Tiền Kim Bảo nhìn trời thở dài một tiếng, “Bởi vì u hồn kia đối với chuyện khác đều vô tích sự, cố tình ở đổ kĩ (phương pháp đánh bạc) lại nghiên cứu kĩ lưỡng, người khác mười đổ cửu thâu (mười ván chín ván thua), hắn là mười đổ cửu thắng (mười ván thắng chín). Một lần thắng nhiều nhất, hắn dùng một ngàn hai tiền vốn thắng từ đổ phường tám ngàn hai, khi đó hắn còn có cái ngoại hiệu gọi là “tiểu bát ngàn”, nếu không phải u hồn này không thiếu tiền, lão bản đổ phường đều muốn thuê hắn đi làm nhà cái.” Hách Liên Dung không nói gì, chẳng lẽ cái này chính là cái gọi là thiên phú? Đem tinh thần đều đặt trên thứ này, khó trách nhân phẩm thấp đến rối tinh rối mù. “Có điều này lần hắn quá mức thối! Lừa đám bại gia chi tử kia cũng liền thôi, biết rõ Hàn Sâm thành thật còn kéo hắn xuống lỗ cùng!” Uy uy…. Trong lòng Hách Liên Dung cực kỳ không đồng ý với lời này của Tiền Kim Bảo, Hàn Sâm thành thật? Hắn cũng chính là một cái u hồn chưa toàn vẹn bởi vì còn vướng bận một chút tình cảm gia đình, cũng không nghĩ xem, Hàn Sâm nếu thành thật như vậy, nào dám ở bên đường đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ? Đương nhiên, sau đó chứng minh xuất thân của Tiền Kim Bảo là bất lương, số hắn đen đủi. “Kia cũng…. Không tính là lừa đi?” Tiền Kim Bảo oán giận vạn phần, “Nếu bình thường thì không nói làm gì, nhưng bạc Hàn Sâm thua lần này chính là bạc chuẩn bị cho thọ thần (lễ mừng thọ) của cha chồng ta, trước mắt còn không đến một tháng, chẳng lẽ muốn ta bổ sung vào?” Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, ngạc nhiên nhìn Hách Liên Dung, “Tiêu đời, ngươi cư nhiên nói giúp cho u hồn kia?” Hách Liên Dung vội vàng xua tay, nàng không phải nghĩ muốn nói giúp cho Vị Thiếu Quân, nàng chính là đang nghĩ tới, phương pháp cờ bạc mới này hình như là từ nàng mà lưu truyền ra ngoài, đương nhiên nàng không dám nói tới việc này. “Đúng rồi, kẻ trộm trong Vân Trữ thành đại ca ngươi đều có tiếng nói?” “Hẳn là vậy đi, sao vậy?” “Hắn nói tiền hắn thắng được bị trộm.” “Hắn?” Tiền Kim Bảo sửng sốt, “Ngươi nói….. u hồn kia?” Nàng nháy mắt hồi lâu, “A! Tiền u hồn kia thắng được bị trộm??” Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Nếu hắn thắng sự thắng tiền, mà tiền đó lại không bị hắn dùng tới việc khác.” Tiền Kim Bảo liền vội vàng chạy ra bên ngoài, “Ta phải bảo đại ca ta thăm dò, nếu có thể tìm trở về chúng ta liền giàu to rồi.” Hách Liên Dung lắc đầu, bật cười, giữ lại nàng, “Đúng rồi, ngươi có biết tiền vốn cờ bạc của Vị Thiếu Quân là bao nhiêu không?” Tiền Kim Bảo nghĩ nghĩ, “Như thế nào…. Cũng có ba bốn ngàn hai đi.” Hách Liên Dung hơi hơi gật gật đầu, ba bốn ngàn hai, cho dù Bạch Ấu Huyên là hoa khôi cũng không thể trong thời gian ngắn có thể có được. “Làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Hách Liên Dung hướng nàng phất tay, “Ngươi đi tìm ca ngươi đi, hôm nào…. Ngày mốt đi, ngươi tới tìm ta.” “Ngày mốt?” Tiền Kim Bảo nghi hoặc nói, “Là cái ngày gì đặc biệt sao?” Hách Liên Dung cười cười, “Đừng hỏi, sáng sớm ngày mốt tới tìm ta.” Tiền Kim Bảo từ trước tới nay không thích suy nghĩ nhiều, liền đáp ứng, cầm ngân phiếu rời Vị phủ. Hách Liên Dung có dự cảm Ngô thị khẳng định sẽ đi qua nghe ngóng động tĩnh, nên cũng không ở lại đại sảnh quá lâu, lập tức đi trở về Thính Vũ Hiên, thẳng đến giờ cơm chiều mới lại đến đại sảnh, vừa bước vào cửa đại sảnh ngoài ý muốn gặp được Vị Thiếu Quân. Mặt hắn không chút thay đổi quỳ xuống bên cạnh lão phu nhân, thấy Hách Liên Dung tiến vào lập tức đứng dậy, hướng lão phu nhân nói: “Bà nội…..” Lão phu nhân thán khí (cảm thán+tức giận) đứng lên, “Đi đi, tới chỗ bà nội bên kia.” Dứt lời, hướng mọi người nói: “Ta đêm nay không ăn.” Hồ thị vội vàng tiến lên đỡ lấy lão phu nhân, hai hàng lông mày nhíu chặt theo sau ra khỏi đại sảnh. Hách Liên Dung không biết chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Ngô thị: “Nhị thiếu cũng thật có bản lĩnh, lúc trước nói tới đường hoàng, hiện tại mồm mép cao thấp ra tay, liền từ tay lão thái thái lấy được ba nghìn hai, cho tới bây giờ chưa từng thấy lão thái thái đối với tôn tử khác như vậy!” Mặt Nghiêm thị bình tĩnh, hiển nhiên đang so đo việc này, nhìn vào chỗ của Vị Thiếu Dương bên cạnh mình, bất bình hừ một tiếng, đứng dậy, “Ta cũng không ăn, Thanh cô, phái người đi tìm Thiếu Dương, bảo hắn trở về trực tiếp tới gặp ta.” Thanh cô lên tiếng trả lời rời đi. Khóe môi Ngô thị hơi gợn lên một chút, lại lập tức biến mất, chuyển sang Hách Liên Dung nói: “Đệ muội, hôm nay Hàn phu nhân từ trong nhà lấy đi một ngàn tám trăm lượng bạc, là từ trong công quỹ lấy ra, mặc kệ nói thế nào đây cũng là việc riêng của nhị thiếu, muội phải nghĩ biện pháp bổ sung vào mới được.” Hách Liên Dung không có nghe nàng đang nói cái gì, thầm nghĩ Vị Thiếu Quân lấy ba nghìn hai này làm cái gì? Tiền bồi thường đồ cổ đã xong xuôi, hắn phải cố gắng lại thắng trở về một vạn hai tiền cờ bạc đưa cho Vị Thiếu Dương để làm cho bản thân hãnh diện? Vẫn là….. vội vã trả lại ba nghìn hai tiền cờ bạc mà Bạch Ấu Huyên cho hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.