Vẫn đang suy đoán, Hách Liên Dung không yên lòng dùng cơm chiều. Lúc sau, mới phát hiện bản thân đối với chuyện này thật sự là một chuyện tốt không đến nơi, liền buông tha không nghĩ. Ngô thị vẫn còn dây dưa chuyện một ngàn tám trăm lượng bạc kia, nhưng
cũng không dám chỉ tên Hách Liên Dung đi bổ sung, chỉ nói đây chuyện cờ
bạc của lão nhị, hẳn là do hắn bổ sung.
Hách Liên Dung làm như không nghe không thấy, cuối cùng bị nói đến phiền mới nói một câu: “Tiền này là đại tẩu
tự nguyện lấy ra đưa, nếu thật sự không cam lòng lấy ra, chính tẩu phải
đi đến lấy về, không cần ở đây khua môi múa mép với muội.”
Ngô thị bị Hách Liên Dung làm cho lúng
túng, không cam lòng nói: “Ta tự nguyện? Tiền Kim Bảo kia là ai? Quả
thực là minh đoạt! (cướp đoạt trắng trợn) Ta đó là bởi vì bảo vệ một
chút bình an trước mắt của nhà chúng ta, Thiếu Quân mặc kệ, muội cũng
không quản, chẳng lẽ tiền công quỹ nên để cho vợ chồng các muội tùy tiện sử dụng? Còn có chuyện đồ cổ đó, Vị Thiếu Quân cũng không thoát khỏi
trách nhiệm, nhị đệ muội, muội thật sự không có phát hiện thấy gì ở
Thính Vũ Hiên?”
“Tẩu đều đã lục qua, như thế nào bây giờ còn hỏi muội.” Hách Liên Dung ngay cả sắc mặt tốt cũng lười duy trì.
Ngô thị nhếch khóe miệng, buông bát
xuống, “Tẩu nghĩ nếu không thì lại đi nhìn xem, phòng những người khác
cũng đi tra xét lại một lần nữa, vạn nhất lần trước xem còn sót đâu?”
Hách Liên Dung vẫn duy trì tư thế cầm
bát nhìn nàng một lúc lâu, này đúng là người tới ti tiện vô địch đâu,
người bình thường phỏng chừng không làm những việc như vậy.
Hách Liên Dung đang lo lắng chính mình
muốn hay không cho Ngô thị tối hậu thư, thình lình, Vị Thiếu Huyên vẫn
đang im lặng ăn cơm bỗng nghi hoặc nói: “Ngươi đi tra xét Thính Vũ Hiên, ta đây lại phải tới từ đường sao?”
Ôi chao? Ánh mắt Hách Liên Dung dời về
phía Vị Thiếu Huyên. Vị Thiếu Huyên còn thật sự nhìn Ngô thị chờ đợi
mệnh lệnh, sắc mặt Ngô thị nhất thời biến đổi, căm tức Vị Thiếu Huyên
khẽ quát: “Nói bậy bạ gì đó!”
Vị Thiếu Huyên bị nàng làm cho sợ tới mực rụt bả vai xuống, chiếp chiếp nói: “Ta…”
“Ăn cơm của ngươi đi, ít nói thôi!” Đôi mắt Ngô thị nổi tia máu, tầm mắt lại ở trên mặt mọi người đảo qua từng
khuôn mặt. Hách Liên Dung khẽ cau mày, làm như đối với nàng có chút bất
mãn; Vị Thu Cúc đang cầm bát cơm ngẩn người, tâm tư sớm đã không biết
bay đi đâu; tứ tiểu thư cùng biểu tiểu thư cúi đầu ăn cơm, giống như
phát sinh chuyện gì nói một câu cũng không nguyện ý; cô nãi nãi lại làm
một người ẩn hình, vẫn ăn cơm ngay cả ánh mắt cũng không nâng. Chỉ có
tam phu nhân Dương thị, có chút bộ dáng đăm chiêu. Ngô thị liền cảnh
giác, tiên phát chế nhân (ra tay trước để áp chế người khác) nói: “Tam
nương, lát nữa dùng cơm xong đến chỗ con một chuyến, trước không nói
chuyện người lấy đồ vật này nọ, đệ đệ người người năm trước từ nhà chúng mượn hai trăm lượng bạc, chính là chuyện chưa có đề cập tới đâu.”
Dương thị bởi vì chuyện trộm đồ vật này nọ tiếp tế nhà mẹ đẻ mấy ngày nay luôn trốn tránh Ngô thị, hiện tại Ngô thị nhắc lại chuyện xưa không dám biện bạch, chính là cúi đầu ăn cơm,
nhưng thật ra tứ thiếu sau khi nghe xong liền hướng Ngô thị nói: “Lấy gì đó giá trị bao nhiêu đại tẩu nhỡ kĩ vào, tương lai đệ đi hỗ trợ cho tam ca, nhất định trả lại cho tẩu.”
Vị Thiếu Thần nói xong lại cúi đầu ăn
cơm, giống như lúc này không có việc gì. Trên bàn lập tức trở nên im
ắng. Dương thị nhìn có vẻ cực kỳ cảm động. Ngô thị kinh ngạc nhìn Vị
Thiếu Thần. Cho tới nay, nàng đều xem Vị Thiếu Thần như đứa nhỏ mà đối
đãi, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra loại lời nói này. Nhìn nhìn lại Vị
Thiếu Huyên bên cạnh chỉ biết xới cơm đào đất trồng rau (ý nói anh này
chả làm được trò trống gì, tội nghiệp anh ^^), Ngô thị tức giận đạp hắn
một cái, tại lúc Vị Thiếu Huyên chưa hiểu gì liền đứng dậy rời đi, một
câu cũng không nói.
Cơm chiều ngay trong không khí không
quá thoải mái trôi qua. Cũng may, tâm tình Hách Liên Dung vẫn chưa chịu
ảnh hưởng gì, trở lại Thính Vũ Hiên, liền gặp Bích Đào đang hầu hạ ở
viện trước, thấy Hách Liên Dung trở về nhu thuận quỳ trên mặt đất.
“Thiếu nãi nãi, nhị thiếu gia đã trở lại.”
Hách Liên Dung nghi hoặc nhíu mày. Nàng nghĩ sau khi trải qua chuyện hôm nay, Vị Thiếu Quân sẽ không muốn nhìn
thấy nàng nữa. Chẳng lẽ là trở về báo thù?
Đẩy cửa phòng ra, Vị Thiếu Quân đang
ngồi trong phòng lập tức quay đầu, thấy là Hách Liên Dung không đứng dậy nhưng lại rõ ràng có chút khẩn trương.
Hách Liên Dung lại càng không hiểu, đứng ở cửa không vào. “Có việc?”
Vị Thiếu Quân nhìn Bích Đào cùng Bích
Liễu ở phía sau Hách Liên Dung. Hai người thức thời lui ra ngoài. Vị
Thiếu Quân lúc bấy giờ mới nói: “Tiến vào nói chuyện.”
Tuyệt đối có vấn đề, Hách Liên Dung vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn bước
tới kéo nàng vào trong phòng, lại thuận tay đóng cửa lại, chỉ vào một
cái túi nhỏ trên bàn nói: “Cái này cho ngươi.”
Hách Liên Dung chần chờ một chút, tiến
lên mở túi ra, kinh ngạc nhìn trong túi có một xấp ngân phiếu cũng một
ít bạc nén, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, cùng bạc dây dưa nhiều như
vậy.
“Cho ta?” Hách Liên Dung không quá hiểu được ý tứ của Vị Thiếu Quân.
Vị Thiếu Quân liếm liếm môi dưới, ánh
mắt dao động không nhìn vào Hách Liên Dung, hàm hồ “Ân” một tiếng. Hách
Liên Dung càng thêm hoang mang, “Làm cái gì? Ngươi phải trực tiếp đem đi đánh bạc hoặc vẫn là đem trả lại cho Bạch Ấu Huyên….” Nói tới đây, Hách Liên Dung đột nhiên ngừng một chút, ánh mắt hơi hơi mịt mù, chẳng lẽ….
Nàng lập tức vọt tới hòm tiền trong
phòng, mở ra, dưới ngăn tủ đặt một cái hòm cỡ vừa. Đó là một ít đồ cưới
đáng giá của nàng, lần trước sau khi mất trộm lấy riêng lấy đến khóa lại trong phòng. Hách Liên Dung nhìn kĩ vào trong hòm, quả nhiên, giống như lần trước, cốt khóa không biết từ khi nào đã bị phá hỏng, khóa bị lật
mặt trên lên, chỉ để làm cảnh.
Hách Liên Dung lập tức mất đi khả năng
nói chuyện, ai có thể nói cho nàng, này rốt cuộc là chuyện xảy ra từ lúc nào! Nàng rất nhanh nắm chặt tay, ngay cả thời gian trừng mắt nhìn Vị
Thiếu Quân một cái cũng không có, lập tức ngồi xổm xuống, mở hòm ra,
trong hòm có phân thành từng tầng bằng những cái khay, châu báu trang
sức ở tầng thứ nhất biến mất vô tung, Hách Liên Dung không kịp truy cứu, ném khay ra, từ từng dưới lấy ra một cái hộp nhỏ, trong đó đúng là chứa mặt gương bị rạn nứt kia.
Vị Thiếu Quân điểm chân nhìn hành động
của Hách Liên Dung, ánh mắt khi tiếp xúc với mặt gương kia thì dừng lại
một chút, rồi sau đó, khi Hách Liên Dung quay đầu lại nhanh chóng dời
tầm mắt, nghiêng đầu, nhìn giường, nhìn cửa sổ, nhìn tủ quần áo…. Chính
là không nhìn nàng.
“Đây là cái gì?” Hách Liên Dung cầm biên lai trong tay, là nàng vừa mới phát hiện ở trong hòm.
“Không phải viết trên đó sao.” Vị Thiếu Quân có chút lười nhác đáp.
Hách Liên Dung đem biên lai đặt ở trên
bàn, bốn chữ mở đầu “Biên lai mượn đồ” lay động dưới ánh nến có vẻ phá
lệ chói mắt, tuy rằng nét chữ không tồi, nhưng vẫn khiến cho Hách Liên
Dung cảm thấy phẫn nộ, “Ta hình như vẫn chưa đồng ý đem đồ vật này nọ
cho ngươi mượn đi đổi lấy tiền cờ bạc đi!” Biên lai mượn đồ? Thật sự là
con mẹ hắn!
Vị Thiếu Quân không trả lời, một lúc
lâu sau mới nói: “Nếu không phải hôm nay ta đánh mất ngân phiếu, đồ vật
này nọ của ngươi sáng sớm nay đã chuộc về được rồi.” Nói xong, hắn từ
trong lòng lấy ra một tập giấy biên lai, “Vài thứ kia ở hàng vàng bạc
châu báu, bán hai ngàn thiếu trăm hai, ta cùng lão bản kia đã nói trước, trong vòng năm ngày chuộc lại thì theo giá gốc, ngày mai là một ngày
cuối cùng, ở đây có ba nghìn hai, chuộc hay không…. Tùy ngươi.”
“Nói như vậy ta còn có lời?” Hách Liên
Dung giận dữ nhưng lại cười, “Vị Thiếu Quân, ngươi có cảm giác thấy một
chút vô sỉ nào của bản thân không?”
Vị Thiếu Quân thần kì không có cãi lại, “Mắng chửi đi, hôm nay cho ngươi mắng thoải mái.”
Hách Liên Dung nhướn mi lên, có chút
hoài nghi Vị Thiếu Quân trước mắt có phải là giả hay không, Vị Thiếu
Quân chẳng hề để ý nói: “Ta cho ngươi nhìn thấy, ta cũng biết cái gì gọi là “trách nhiệm”.”
Hắn còn biết “trách nhiệm”? Ở lần thứ
hai trộm đồ của người khác? Hách Liên Dung đã muốn tức giận đến không
thể kiềm chế, nhìn ngày trên biên lai cầm đồ, đúng là ngày hắn sống chết phải bắt chính mình dạy hắn cách đánh bạc gì đó, Hách Liên Dung nghĩ
thông suốt mọi chuyện, cười hừ một tiếng, “Ta nói ngày đó như thế nào
lại để cho ta đưa đồ đến chỗ Vị Đông Tuyết, nguyên lai là kế hoạch đem
ta đi chỗ khác.”
Vị Thiếu Quân không có cãi lại, trên
mặt hiện lên chút hồng, âm thanh Hách Liên Dung lạnh lùng nói: “Chuyện
của Trân di liên quan tới tương lai của Đông Tuyết, ngươi khinh địch như vậy liền để cho ta tham dự vào, vì đã lấy tự ý lấy chung thân của muội
muội ra mạo hiểm, đây là phương pháp phụ trách của ngươi? Mệt ngươi còn
có vẻ mặt đắc chí!”
Sắc mặt Vị Thiếu Quân trắng bệch, “Ngươi dựa vào đâu mà nói ta như vậy!”
“Toàn bộ đều là sự thật, ta vì đâu
không thể nói!” Hách Liên Dung lập tức nhìn hắn, “Đông Tuyết thấy ta cầm đồ vật này nọ, tự nhiên cũng sẽ tin ta, đem tình hình thực tế nói cho
ta biết, nếu ta đem chuyện này nói cho bà nội hoặc là đại tẩu? Đông
Tuyết sẽ thế nào? Trân di lại sẽ thế nào? Những chuyện này ngươi cũng
không nghĩ tới sao?”
“Ngươi cùng bà nội, đại tẩu tựa như nước với lửa, như thế nào có thể đi nói cho các nàng!” Vị Thiếu Quân nói đến đương nhiên.
Hách Liên Dung đùa cợt hừ một tiếng,
“Được, cho dù ta sẽ không nói cho đại tẩu, nếu ta nói với Kim Bảo đâu?
Tính cách của nàng ngươi hẳn rất rõ, không biết chừng nào thì chuyện này sẽ biến thành bí mật mà cả thành đều biết.”
Vị Thiếu Quân nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, rốt cuộc có chút khẩn trương, “Ngươi… ngươi cùng nàng nói?”
Hách Liên Dung nhếch miệng cười khẽ, “Quả nhiên, ngươi căn bản không nghĩ tới hậu quả.”
Ý cười trên mặt nàng khiến cho Vị Thiếu Quân có chút không chịu nổi, Hách Liên Dung trầm giọng nói: “Những
chuyện ngươi làm, căn bản không có chuyện nào đúng, cố tình ngươi còn
dương dương tự đắc, liền ngay cả việc chiếu cố Trân di, ai biết ngươi có mưu đồ khác hay không!”
“Ngươi!” Vị Thiếu Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi dựa vào cái gì… nói ta như vậy!”
Hách Liên Dung mặt không chút thay đổi
nhìn thẳng vào hắn, hai người giằng co một lúc lâu, Hách Liên Dung không chút buông tha. Vị Thiếu Quân có chút chật vật, hầu kết trượt xuống một cái, son sắt thề nói: “Được, ta liền làm một chuyện đúng, cho ngươi
xem!”