Chương 312 : Tịch, em muốn anh! 【1】
Rõ ràng là ngữ điệu cực kỳ lười biếng, thậm chí mang theo vài phần ôn nhu, làm cho người ta có một loại lỗi giác mềm mại.
Nhưng là hết lần này tới lần khác, người nghe cũng có thể loáng thoáng nghe thấy mùi vị thuốc súng.
Tác phong điển hình của Bạc công tử.
Đáy lòng Bạc Sủng Nhi không nhịn được run lên một cái, thẳng thắn mà nói, cô không sợ Bạc Tình, đó là bởi vì cô biết vô luận cô hồ nháo làm sao, Bạc Tình sẽ không thật sự ghét bỏ cô.
Nhưng là Tịch Giản Cận lại không giống với lúc trước.
Cả đời Bạc Tình, lại hai người phụ nữ y trân quý nhất, một người là Thất Thất, một người khác chính là cô.
Người khác bắt nạt Thất Thất, thì đường sống cũng không có, sợ là đã sớm lên đường bước đến hoàng tuyền rồi.
Nếu là cô bị bắt nạt, đó chính là Bạc Tình cùng Thất Thất cũng mất hứng, chỉ có điều, giờ khắc này, người này là Tiểu Tịch, bọn họ biết anh là bảo bối trong tim cô, yêu thương cô, mới sẽ không làm khó dễ Tiểu Tịch.
Cho nên, cô biết, câu nói kia của Bạc Tình, là nghiêm túc!
Nhưng nếu Tiểu Tịch làm cho cô khổ sở, Bạc Tình chắc chắn sẽ không tha cho anh ấy!
Cô biết, chỉ cần cô muốn gả cho Tịch Giản Cận, cô lập tức có thể cùng Tịch Giản Cận bước lên lễ hôn, nhưng là, cô không muốn như vậy, cô muốn Tiểu Tịch tự nguyện.
“Vậy thì thật là cám ơn thân ai! “ đôi môi đỏ mọng khả áicủa Bạc Sủng Nhi bất mãn mân mê, hướng về phía trong điện thoại, hơi mang theo vài phần oán giận thầm nói.
Sau đó nghiêng đầu, thấy Tịch Giản Cận ngồi ở chỗ đó, sắc mặt đã có chút đạm mạc, lòng của cô, khẽ chìm một chút, nhưng ngay sau đó liền giảo hoạt mở trừng hai mắt, hướng về phía trong điện thoại nói: “Thân ái nói yêu người ta, thì hôn người ta một chút đi hẵng cúp điện thoại!”
âm điệu của cô, cực kỳ ngây thơ, mang theo vài phần thong thả ung dung.
Tịch Giản Cận đạm mạc liếc sang, nhìn nét cười tươi như hoa trên mặt Bạc Sủng Nhi, ánh mắt khẽ thoáng hiện vẻ giễu cợt, lại nghe thấy Bạc Sủng Nhi hướng về phía người trong điện thoại cũng hôn hôn hai cái, sau đó mang theo một câu: “Cha thân ái... . . . Tạm biệt… Gặp lại sau... . . . Người ta cũng yêu cha!”