Âu Hân đứng bên mé cầu thang nhìn hai người đàn ông đấm qua đấm lại. Dã Mạnh này cũng dai thật, bị đánh đến chân tay loạn xạ mà vẫn đứng lên đánh được. Đột nhiên Âu Hân nhíu mày chạy vội đến cạnh Vương Kì Hạo giương thẳng khẩu Glock 17 vào thái dương Lưu Tưởng. Còn Lưu Tưởng lại đang chĩa súng vào đầu Vương Kì Hạo từ phía sau.
Chả là cô thấy Lưu Tưởng nhân lúc Vương Kì Hạo đánh Dã Mạnh không để ý mà chĩa súng đến phía sau đầu anh, nên cô cũng vội mà chạy lại chĩa súng vào đầu ông ta.
Vương Kì Hạo sau cú đấm mạnh giáng xuống mặt Dã Mạnh khiến hắn ta ngã lăn ra đất thì đưa mắt sang nhìn Âu Hân đang chĩa súng vào người đàn ông đằng sau đang chĩa súng vào anh. Đôi mắt cô lúc đấy mà anh nhìn được tràn đầy sự máu lạnh, liên tưởng đến việc cô nổ súng để lại hai chữ " vô tình ".
Đáy mắt Vương Kì Hạo lóe lên ý cười. Là ý cười hạnh phúc. Hạnh phúc vì anh đang được cô bảo vệ.
Dã Mạnh đưa đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn tình hình trước mắt, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Lưu Tưởng. Nhận được ánh mắt của Lưu Tưởng, Dã Mạnh nhìn Vương Kì Hạo đang nhìn Âu Hân còn Âu Hân lại chĩa súng nhìn vào Lưu Tưởng. Dã Mạnh dồn hết sức đứng dậy với ý định cướp khẩu súng ở trên tay còn lại của cô. Rồi nhân lúc đấy hắn sẽ dùng khẩu súng cướp được đấy mà bắn cô. Còn Vương Kì Hạo đang nhìn Âu Hân sẽ thấy hốt hoảng khi đấy mà sẽ thuận lợi để Lưu Tưởng nổ súng.
Một kế hoạch quá hoàn hảo.
Nhưng Dã Mạnh mới chỉ khẽ đứng dậy thì ăn ngay một viên đạn vào đùi đúng gân chân khiến hắn ta đau đớn khuỵu xuống.
Chẳng biết từ lúc nào khẩu Smith & Wesson trên tay còn lại của cô đã giương lên.
Mùi thuốc súng vấn vương trong không khí xung quanh.
Ánh mắt Lưu Tưởng hiện rõ sự ngạc nhiên bất ngờ.
Đứa con gái này lại có thể bắn chuẩn xác đến như vậy mặc dù ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông. Khả năng thiện xạ đúng là khác người.
Đôi môi mỏng của Vương Kì Hạo khẽ cong lên. Anh đúng là không lấy nhầm vợ. Từ 12 năm về trước anh đã xác định chỉ cưới mình cô làm vợ. Ông trời không phụ tình yêu anh giành cho cô suốt 12 năm qua.
Ngay giây phút Âu Hân để ý đến ánh mắt Lưu Tưởng nhìn về phía Dã Mạnh cô đã phần nào đoán được bọn họ muốn làm gì rồi.
Có thể họ đều chưa biết, Âu Hân bình thường chính là như cha cô từng nói với Vương Kì Hạo, cô rất trẻ con, bướng bỉnh. Nhưng một khi bước chân vào những lần luyện tập cô lại rất nghiêm túc.
Lần này không phải luyện tập mà là cô đang đứng trong trận chiến " sinh tồn " thật sự. Cho nên.... cô cũng phải vận dụng hết kĩ năng của mình ra.
Quan sát chính là yếu tố quan trọng nhất. Nhìn vật này đồng thời không chủ quan đến những vật di chuyển xung quanh. Đây là điều mà đích thân cha đã dạy cho cô, cô đương nhiên phải nhớ lời cha dạy rồi.
Vương Kì Hạo nhìn Dã Mạnh ôm đùi nằm chật vật dưới đất thì biết hắn đã trở thành một tên phế vật. Lúc này anh mới từ từ xoay người lại, cái nhìn lạnh lẽo của đôi mắt hổ phách như dán chặt lên gương mặt Lưu Tưởng.
- Mới 3 năm không gặp mà cậu đã trở thành Đại thiếu soái rồi.
Nhanh thật đấy, còn cưới vợ nữa rồi. Vương Đại thiếu soái đúng là không nể mặt tình cũ, hôn lễ cũng không mời tôi.
Lưu Tưởng lên tiếng đầu tiên phá đi sự yên lặng. Giọng điệu trong câu nói nghe có vẻ rất có " tình bằng hữu " nhưng lại đầy mỉa mai.
Vương Kì Hạo cũng lạnh lùng đáp lại một câu chào.
- Lưu thiếu tá, đã lâu không gặp.
Đây mới chính là mỉa mai thật sự nè. Âu Hân che dấu ý cười nhìn Vương Kì Hạo. Cô thấy rõ nét mặt hơi đanh lại của Lưu Tưởng khi nghe ba chữ " Lưu thiếu tá ".
Thiếu tá! Đúng là chức vụ không nhỏ. Đáng tiếc, lòng người quá tham lại cho thêm sự ganh tị vào nữa.
Lưu Tưởng sau đó rất nhanh lấy lại gương mặt căm phẫn nhìn Vương Kì Hạo, bật cười một tiếng.
- Ha, Vương Kì Hạo cậu vẫn như ngày nào mà tôi gặp. Ngày đầu tên cậu bước vào vào hàng ngũ quân nhân là do chính tôi hướng dẫn. Vậy mà 6 năm sau tôi lại đứng sau cậu, còn nhìn cậu giết cả nhà tôi.
Vương Kì Hạo không có ý gì là khó chịu khi nghe vậy mà vẫn bình tĩnh đáp lại một cách " tôn trọng ". Nhưng từng chữ một chính là mỉa mai cùng khinh thường.
- Lưu thiếu tá, ngài đừng quên hay xuyên tạc lại vụ việc 3 năm trước chứ. Việc là do chính ngài làm, bom cũng là chính tay ngài tạo ra, thậm chí kích hoạt nó cũng là ngài. Sao lại đổ lỗi cho sai lầm của mình lên đầu người khác.
- Còn không phải tại mày ép tao vào đường cùng.
- Tôi ép ngài phản lại chính phủ, ép ngài buôn lậu thuốc súng, thuốc nổ cùng ma túy sao?
Lưu Tưởng im lặng không trả lời, chỉ hướng ánh mắt căm phẫn vào Vương Kì Hạo.
- Được. Tôi với cậu hôm nay cùng kết thúc mối thù này. Cậu có thể đánh thắng tôi. Mọi chuyện coi như chấm dứt.
Đoàng... đoàng...
Lưu Tưởng vừa dứt câu thì đồng loạt tiếng súng từ tầng trên vọng xuống.
- Đồng đội của các người đang nguy hiểm ở trên đó.
- Hân Hân.
Âu Hân nhìn sang Vương Kì Hạo như chờ đợi anh nói tiếp.
- Hân Hân, em lên trên đó giúp họ đi. Ở đây tôi lo được.
Âu Hân đưa mắt sang nhìn Lưu Tưởng.
Ông ta đột nhiên ném súng của mình qua lan can rơi xuống sảnh chính tầng 1.
Lúc này Âu Hân mới chịu chạy lên tầng trên.
Thù họ để họ tự giải quyết. Cô cũng không có hứng thú xen vào.