Cả một trung tâm lớn như thế này, nói tìm là tìm đến vào giờ? Đợi đến khi tìm được chắc cả Cổ Lạc Thành này cũng nổ tan rồi.
Âu Hân giật giật tay áo Vương Kì Hạo đi phía trước.
- Tôi nghĩ cứ đi tìm như thế này không phải là cách. Trung tâm lớn như này, những 101 tầng, mỗi tầng đều rộng lại nhiều phòng.
- Không sao. Chắc chỉ 5 tầng đầu đổ lại thôi. Để dễ dàng tẩu thoát khí nơi đầu tiên nổ, bọn chúng phải ở nơi gần nhất với con đường tẩu thoát của mình. Dòng sông lớn bên cạnh có rất nhiều tàu ngầm bên dưới. Xung quanh nền đất của nơi này đều được gài bom. Vậy nên bọn chúng chỉ có thể ở những tầng thấp.
Vương Kì Hạo nhẹ nhàng giải thích cho Âu Hân hiểu. Âu Hân cảm thấy như trí thông minh của bản thân mỗi khi ở cạnh anh đều tụt dốc thảm hại.
Chẹp, bảo sao người như anh đi đâu cũng nhìn thấy kẻ thù.
Đột nhiên cô nhớ đến việc Lưu Tưởng nói rằng anh giết vợ con ông ta liền hỏi ngay.
- Anh và Lưu Tưởng có thù gì? Anh giết vợ con ông ta?
Vương Kì Hạo nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách sâu hun hút, thật khiến người ta nhìn vào mắt mà chẳng biết anh nghĩ gì.
- Vợ con là do ông ta hại chết. Có trách thì trách lòng người ông ta quá tham. Có một thỏi vàng rồi nhưng vẫn không hài lòng mà muốn có nhiều hơn. Ông ta từng là người có chức quyền cao trong quân đội. Bị tôi phát giác ra việc ông ta liên quan đến đường dây buôn lậu thuốc súng và thuốc nổ. Quả bom nổ giết chết vợ và đứa con gái 15 tuổi của ông ta chính là thuốc nổ do chính ông ta tạo ra. Quả bom lần đó nổ giết chết vợ con ông ta và rất nhiều sĩ quan trong quân đội. Ông ta may mắn thoát khỏi đó và hiện vẫn đang có lệnh truy nã.
Vương Kì Hạo trước giờ quý chữ còn hơn vàng. Vậy mà vẫn rất nhẹ nhàng giải thích cho Âu Hân hiểu.
Âu Hân không khỏi khinh bỉ trong lòng. Có người chết thì phải tìm người gánh tội cho cái chết. Lưu Tưởng chính là điển hình cho việc đó.
- CẨN THẬN!
Âu Hân mải suy nghĩ mà không để ý, đến khi nghe tiếng hét lên của Dịch Cẩn mới chú ý phía trước có một đoàn lính khoảng hơn chục người đang chĩa súng về hướng này.
Âu Hân màu chóng rút súng ra bắn về đó. Súng bọn chúng cầm toàn là tiểu niên lên tống độ ra đạn rất nhanh. Âu Hân mở toang một cánh cửa bên cạnh để nấp vào.
Cô dùng Glock 17 nấp sau cánh cửa rồi lúc thấy tiếng súng giảm đi một chút là lúc thay đạn Âu Hân mới nhoài người ra bắn. Mỗi phát súng của cô đều trúng chỗ hiểm mà chết ngay tại chỗ.
Đột nhiên Vương Kì Hạo kéo cô vào sau bức tường, tay anh nhanh chóng lên nòng khẩu Smith & Wesson bắn về phía hành lang bên kia. Hóa ra là có một tốp khác nghe tiếng súng bên này nên nhanh chóng xả đạn về phía cô.
Bọn chúng kéo đến ngày một đông. Nếu cứ như vậy, Lưu Tưởng sẽ cho kích hoạt bom ngay.
Âu Hân hét lên với Dịch Cẩn và Tề Phi ở phía cầu thang ngay bên cạnh căn phòng cô đang nấp.
- Hai người mau đi tìm phòng máy tính rồi xử lí đi. Chúng tôi ở đây lo được. Mau đi đi.
Vương Kì Hạo hiểu ý cô bây người ra hành lang nằm xuống để tránh đạn phía bên kia và xả đạn về phía cầu thang nơi Dịch Cẩn và Tề Phi đang đứng đối phó với một toán lính từ tầng dưới chạy lên.
Âu Hân xoay chiếc nhẫn lộ ra lưỡi dao sắc nhọn, cầm cả hai khẩu súng đều được nắp đầy đạn lên bắn về hướng ngược lại với Vương Kì Hạo.
Bọn chúng đông và xả liên lúc về hướng này. Âu Hân Di chuyển nhanh lại gần bọn chúng vẫn xả đạn liên tục. Lúc tên đứng đầu hết đạn thì cô nhanh chóng đạp một phát vào ngực hắn khiến hắn ngã nhào đập đầu xuống đất.
Âu Hân thay đạn rất nhanh dường như không biết có thay lúc nào.
Đến khi tên cuối cùng bị Âu Hân dùng lưỡi dao cứa đứt động mạch ở cổ thì Vương Kì Hạo cũng chạy đến cạnh cô.
Anh không nói gì nhưng mặt thì hằm hằm sát khí như rất tức giận cầm cánh tay trái cô lên. Âu Hân giờ mới để ý đến hai ba vết rách trên áo da nâu do đạn sượt qua. Cô không giống Vương Kì Hạo để địch tới gần rồi bắn mà cô lại đích thân đi tới gần địch nên có vài viên đạn sượt qua nhưng chỉ làm rách áo thôi.
Âu Hân cười tươi trước gương mặt đáng sợ của Vương Kì Hạo.
- Không sao. Chúng ta mau lên tầng trên giúp đỡ Dịch Cẩn và Tề Phi đi.
Sau đó chẳng đợi anh nói câu nào cô đã túm lấy tay anh chạy lên cầu thang.
Vừa mới đặt chân nên bậc thềm của tầng trên thì có người giơ chân đánh ngay một trường về phía cô và anh.
Âu Hân không giỏi võ lắm nhưng cô vẫn nhanh chóng né người sang bên còn Vương Kì Hạo thì trực tiếp vung ngày một trưởng lại về phía đối phương.
Giờ cô mới nhìn ra người đó là người đàn ông mà cô đập phải trong nhà hàng và cũng chính là người mà Lưu Tưởng gọi là Dã Mạnh.
Cô đứng một bên nhìn hai người đàn ông đánh nhau mà chép miệng cảm thán. Mỗi một cú đấm một cái vung chân cũng đủ khiến người ta gãy sương sườn, vẹo khuôn mặt. Nhìn qua cục diện cũng thầy được Dã Mạnh nép vế trước Vương Kì Hạo. Dã Mạnh đánh đến thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi mà còn dính liên tục nhưng cú đấm của Vương Kì Hạo.
Vương Kì Hạo đánh mà sắc mặt không đổi. Mặt vẫn lạnh lùng như thường, đôi mắt sắc lạnh hiện lên tia sát khí.