Cố Khinh Chu về nhà, trực tiếp đi thư phòng của Cố Khuê Chương.
Hai ngày này Cố Khuê Chương nổi trận lôi đình, ngay cả Tứ di thái được sủng ái cũng không dám chọc.
Cố Khinh Chu gõ cửa.
“Đi!” Cố Khuê Chương ở thư phòng mắng, mặc kệ là ai ông ta cũng không muốn thấy.
Bực này nữ nhi bị gièm pha, trừ bỏ chuyện đánh nó một trận, Cố Khuê Chương cũng không có chủ kiến khác, lại không thể thật sự đuổi ra khỏi gia môn.
Cố Khuê Chương bạo nộ.
Ông ta cả đời này, chưa bao giờ mất mặt như thế.
“Phụ thân, là con.” Cố Khinh Chu thấp giọng nói, “Con nói với ba về chuyện học, cũng không có chuyện gì quan trọng, con về phòng trước.”
Cố Khuê Chương ngược lại lại hòa hoãn một chút, nói: “Vào trong!”
Cố Khinh Chu đẩy cửa thư phòng ra, tất cả thư phòng đều là hàn khí, tựa sương trắng quanh quẩn, còn trộn lẫn tạp hương rượu hồng nho.
Cố Khuê Chương hỏi nàng: “Về Duy Duy, trường học còn có mặt khác không?”
“Đã không có, việc này đã xử lý xong, trường học cũng an bài cuối tuần này kiểm tra nhỏ.” Cố Khinh Chu nói.
Cố Khuê Chương gật gật đầu.
Thấy Cố Khuê Chương cau mày trói chặt, Cố Khinh Chu nói: “Phụ thân ba không cần sinh giận.......”
Cố Khuê Chương có thể gọi là nghẹn đến mức lâu quá, hơn nữa thống khổ, ông ta tuyệt nhiên cùng Cố Khinh Chu nói hết ra.
Trong lời nói ông ta, đối với Cố Duy thất vọng tột đỉnh.
“...... Bỏ nhiều tiền ra như vậy bồi dưỡng nó, một chút chỗ tốt cũng không có đến, toàn gây chuyện hại cho ta.” Cố Khuê Chương vô cùng đau đớn.
Nguyên lai, Cố Duy tội ác tày trời, là không có mang lại cho Cố Khuê Chương hiệu quả và lợi ích.
Ông ta bồi dưỡng nữ nhi, không phải bởi vì yêu thương các nàng, muốn cho các nàng có nhiều thể diện, mà là tính toán mang lại rất nhiều hiệu quả và lợi ích cho ông ta, các nàng giống như gói hàng thương phẩm, hy vọng các nàng có thể bán được cái giá cao.
Cố Khinh Chu cũng là thương phẩm của ông ta.
Nghe vậy, Cố Khinh Chu buông rũ lông mi, đáy mắt có ý hàn vô tận mang theo chút lập loè.
“Nó nếu là có nửa phần lương tâm, hiểu nửa phần hiếu đạo, giống như con vậy!” Cố Khuê Chương nói.
Mấy người nữ nhi của ông ta, hiện giờ chỉ có Cố Khinh Chu có tiền đồ nhất!
Ông ta thì đối với Cố Khinh Chu là cố tình đầu tư ít nhất.
Ông ta có phải quá thiên vị hài tử của Tần Tranh Tranh hay không, bọn nó mới không biết trời cao đất dày như vậy?
“Hẳn là cũng đem bọn nó đuổi tới ở nông thôn đi!” Cố Khuê Chương hung tợn nghĩ.
Cố Duy bị một trận đòn hiểm, cùng Tần Tranh Tranh bị giam tới tầng hầm ngầm.
Ý muốn của Cố Khuê Chương lại muốn cho Nhị di thái tiếp quản việc nhà, Tam di thái Tô Tô bất bình, bà tìm Cố Khinh Chu nghĩ ra cái chủ ý.
Tâm tư của Nhị di thái, cùng Tần Tranh Tranh ác độc như nhau.
“Ta tuy rằng không thích thái thái, nhưng ta càng không thích Nhị di thái.” Tam di thái nói, “Ả ta tiếp quản làm chủ, chúng ta không có chỗ tốt.”
Đồng thời, nàng lại nhìn Cố Khinh Chu nói, “Khinh Chu đừng nghĩ rằng ả thương ngươi, ả bất quá là nịnh bợ, về sau còn không biết lợi dụng ngươi như thế nào đâu!”
Đây là tình hình thực tế, Cố Khinh Chu cũng hiểu.
Cố Khuê Chương tức giận lên, tuy rằng đánh chửi Tần Tranh Tranh, nhưng Tần Tranh Tranh rốt cuộc thay ông ta sinh 4 nhi nữ, phân đoạn ân tình này là không phải 1 lần là có thể dứt bỏ.
Cố Khuê Chương đối Tần Tranh Tranh vẫn có ân tình, Cố Khinh Chu liền không có biện pháp nào mượn tay ông ta xử lý hạ Tần Tranh Tranh.
Cố Khinh Chu cũng muốn Tần Tranh Tranh phạm càng nhiều sai lầm, lớn hơn càng tốt, làm cho Cố Khuê Chương hoàn toàn tuyệt vọng đối với bà ta, thậm chí căm hận bà ta.
Như vậy, mới là tận thế cuả Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh ngã xuống, liền chém cái cây của Cố Khuê Chương một cái, kế tiếp chính là trừng trị Cố Khuê Chương.
Hiện tại, Tần Tranh Tranh bị giam đến tầng hầm ngầm, bị đánh, nhưng Cố Khuê Chương sẽ không xử lý hạ bà ta.
Tần Tranh Tranh phạm sai còn chưa đủ lớn.
Để Tần Tranh Tranh tiếp tục quản lý, bà ta mới có thể tìm con đường chết mang tên quyền lực, mới có thể có cơ hội phạm sai lớn hơn nữa.
Nhị di thái không phải cá của Cố Khinh Chu, nàng không cần vớt Nhị di thái, cũng liền không cần Nhị di thái nhảy nhót.
Tần Tranh Tranh càng là tìm đường chết, ân tình của Cố Khuê Chương đối bà ta, liền càng ít đi, bà ta càng bị đi xa thì mục tiêu của Cố Khinh Chu liền càng gần.
Lý mẫu nhiều lần nói cho Cố Khinh Chu: “Muốn tranh đoạt gia nghiệp là có thể, nhưng là đối với người nhà, trên tay mình đừng dính máu, phải mượn đao giết người.”
Tự mình không được dính máu, không phải vì chuyện gì khác, mà là thế tục không dung thứ.
Cố Khinh Chu không thể vì báo thù, chôn vùi chính mình, nàng còn có tiền đồ của chính mình, nàng không phải đao phủ giết người.
Việc nàng phải làm, là khiến Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương tự đi đến con đường tuyệt vọng, mà không phải là Cố Khinh Chu giết bọn họ.
Tam di thái khó chịu Nhị di thái, không muốn để Nhị di thái quản lý, tình nguyện tiếp tục cho Tần Tranh Tranh quản; Cố Khinh Chu cũng muốn Tần Tranh Tranh tiếp tục làm, vì thế hai người ăn nhịp với nhau.
“Ta thật ra có cái chủ ý.” Cố Khinh Chu nói.
Tam di thái vừa nghe xong đôi mắt liền vi lượng.
Nàng biết Cố Khinh Chu thông minh, tùy tiện chuyển đôi mắt một chút, là có thể nghĩ ra một chủ ý tuyệt hảo, điểm này so với Tam di thái mạnh hơn nhiều.
“Nói ra nghe một chút.” Tam di thái đưa lỗ tai.
Cố Khinh Chu liền đem chủ ý của nàng, cẩn thận nói cho Tam di thái.
Tam di thái nghe xong, có phần do dự: “Như vậy được không?”
“Ngươi không phải sợ không được, ngươi chỉ là không muốn dùng Tứ di thái?” Cố Khinh Chu cười hỏi.
Kế hoạch của Cố Khinh Chu, dùng tới Tứ di thái rồi, cái này làm cho Tam di thái không mừng.
Tam di thái ngoài miệng nói không sao cả, nhưng trong lòng vẫn là rất ghen ghét Tứ di thái.
Nữ nhân chính là như vậy, chẳng sợ mình không yêu nam nhân kia, nhưng nhìn thấy hắn đối với nữ nhân khác đào tim đào phổi,* vẫn là sẽ ghen ghét đến nổi điên.
(* Ý là dành hết tâm can, hết lòng hết dạ thương yêu)
Cố Khuê Chương cùng Tứ di thái ngọt đến đường mật ngọt ngào, Tam di thái không thể không ghen được, nam nhân này trước nay chưa từng thương nàng quá như vậy!
Bị Cố Khinh Chu vạch trần, Tam di thái xấu hổ mỉm cười, nói: “Ta là không quá nguyện ý nàng ta không duyên không cớ mà có được chỗ tốt.”
Kế hoạch của Cố Khinh Chu, sẽ khiến Tần Tranh Tranh bị thả ra, đồng thời cũng làm Tứ di thái có được phần tốt chút ít.
Gần đây Nhị di thái chèn ép, khiến cho càng nhiều địch nhân có lời, Tam di thái cảm thấy nàng không có lời.
Tam di thái muốn đối phó với Nhị di thái, rồi lại không nghĩ muốn Tứ di thái nhặt được tiện nghi.
“Ngươi cảm thấy là tiện nghi, là chỗ tốt, nhưng đối với Tứ di thái mà nói lại là mầm tai hoạ. Nàng ta có được đến chỗ tốt này, thái thái sớm muộn cũng muốn trả thù nàng ta, nàng ta sẽ bị chết nhanh hơn.” Cố Khinh Chu nói.
Vừa nói như thế, Tam di thái rốt cuộc gật gật đầu, đồng ý với chủ ý của Cố Khinh Chu.
Chuyện này, Cố Khinh Chu cùng Tam di thái đều không có tiện ra mặt, cho nên Cố Khinh Chu kêu người hầu của Tam di thái - Diệu Nhi đi nói.
Diệu Nhi nhanh nhạy nhất, một chút cũng không hề kém với Tam di thái.
Cố Khinh Chu tự mình chỉ dẫn Diệu nhi, như thế nào từng bước một dụ dỗ Tứ di thái - Tuyết Hương cắn câu, biến nàng ta trở thành đao của Cố Khinh Chu cùng Tam di thái.
“Ngươi nhớ kỹ không?” Tam di thái cũng ở bên cạnh thúc giục.
(P/s: trước mặt người khác Tam di thái cùng Diệu Nhi giấu thân phận nên không xưng tỷ muội. Chỉ xưng hô như chủ tớ)
“Tam di thái yên tâm, Khinh Chu tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng.” Diệu Nhi nói.
Tứ di thái - Tuyết Hương cũng có hầu gái của chính mình, Diệu Nhi vẫn là xum xoe, bưng trà buổi chiều cho nàng ta.
Thấy Tứ di thái nằm ở trên sofa, Diệu Nhi đấm chân cho nàng.
“Ngươi tên Diệu Nhi?” Tứ di thái hỏi Diệu Nhi.
Diệu Nhi nói vâng.
“Tay ngươi còn tính có biết đấm nặng nhẹ.” Tứ di thái vừa lòng, thay đổi cái tư thế thoải mái.
Trong nhà người hầu rất nhiều, nhưng đấm chân liền không biết đấm nặng nhẹ, chỉ mình Diệu Nhi này, tay nhỏ mềm mại, biết được cách dùng lực, Tứ di thái thực vừa lòng.
Diệu Nhi một bên đấm chân cho Tứ di thái, một bên nịnh nọt hỏi Tứ di thái: “Tứ thái thái, hiện giờ đại thái thái bị giam ở tầng hầm ngầm, về sau là ngài tiếp quản gia đình sao?”
Một câu “Tứ thái thái”, hai câu cũng “Tứ thái thái”, kêu đến cả người Tứ di thái liền thoải mái.
Tứ di thái - Tuyết Hương nhìn qua tưởng ngực to não nhỏ, nhưng kỳ thật nàng ta phi thường khôn khéo. Nàng ta biết rõ ràng ưu thế của chính mình, cũng biết hoàn cảnh xấu của chính mình.
Hiện tại cho nàng quản gia, là có khả năng sao? Nàng mới đến, hơn nữa là từ nông thôn đến, nàng có thể quản lý gia môn sao? Đừng nói là người ngoài, chính Tứ di thái đây, cũng biết là nàng không có bản lĩnh.
Kêu Tứ di thái quản gia môn, trừ phi lão gia điên rồi.
Tứ di thái biết được chính mình không có cơ hội, nhưng Diệu Nhi nịnh hót, cũng nghe thoải mái trong lòng, lại cũng không có nghĩ sâu, lười biếng nói: “Nơi nào mà đến lượt ta? Ta chỉ là một người nhà quê.......”
“Tứ thái thái, Nhị di thái mắng ngài như vậy, ngài đừng tự mắng chính mình a.” Diệu Nhi nói.
Tứ di thái sửng sốt: Nhị di thái ở sau lưng mắng nàng sao?
Nghĩ lại cũng đúng, cũng là tình lý bên trong.
Lần trước Tần Tranh Tranh phạm sai lầm, lão gia kêu Nhị di thái quản lý, còn kêu mọi người gọi là “Nhị thái thái”, kết quả Tần Tranh Tranh đem Tứ di thái ra làm kế, lão gia đại hỉ, Nhị di thái một lần nữa bị đánh trở về nguyên hình.
Nhị di thái khẳng định hận Tứ di thái.
Tuy rằng hiểu rõ, Tứ di thái vẫn là không cao hứng: Cùng là thiếp, vị hoa tàn ít bướm kia, nên biết thoái nhượng đúng mực,* lại có tư cách gì mà hy vọng càng thêm xa vời?
(* Ý là biết đủ biết lui đúng lúc)
“Nếu là ngài không tiếp quản, thì người được chọn kia khẳng định vẫn là Nhị di thái.” Diệu Nhi thở dài, “Nhị di thái rất nghiêm khắc.”
Nhị di thái không thích Tứ di thái, bà ta quản gia môn, Tứ di thái không khỏi phải chịu chèn ép.
Đến bây giờ mới nhớ, Tứ di thái còn xem như là thân thích của Tần Tranh Tranh, Tần Tranh Tranh quản gia môn đối với Tứ di thái càng có lợi.
Chỉ là, Tứ di thái không muốn đi tìm xúi quẩy, chọc Cố Khuê Chương phát hỏa đâu.
Vạn nhất giận chó mà tự đánh mèo mình, chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương hơn 20 năm cảm tình, Tứ di thái mới được bao nhiêu ngày a?
“Chuyện kia cũng không có biện pháp!” Tứ di thái oán hận nghĩ, gần đây là không quá như ý.
“Tứ thái thái, ngài thông thấu như thế, ngài còn không có biện pháp sao?” Diệu Nhi thấp giọng, “Nếu là ngài còn không có, ta nếu được cũng nguyện ý hiến kế, chỉ là về sau cầu Tứ thái thái nói lời tốt đẹp rồi!”
Hầu gái này đem tiền đồ đưa tới.
Hầu gái trong nhà, kỳ thật đều có phần xem thường Tứ di thái, cảm thấy Tứ di thái lấy sắc dụ người, phong thái quá thấp kém.
Mà Diệu Nhi này có mắt, biết Tứ di thái là núi mà dựa vào.
Hầu gái này đem Tứ di thái xem như chỗ dựa duy nhất, trong lòng Tứ di thái rất có phần thỏa mãn, đồng thời cũng phóng thấp thanh âm: “Ngươi nếu là có ý kiến hay, tương lai ta tự nhiên không thể thiếu phần tốt của ngươi.”
Diệu Nhi nói: “Đa tạ Tứ thái thái.”
Sau đó, Diệu Nhi ghé vào tai Tứ di thái, lẩm nhẩm lầm nhầm nói ra chủ ý, chính là cái chủ ý mà Cố Khinh Chu nghĩ ra.
Diệu Nhi nói xong, đôi mắt Tứ di thái liền vi lượng: “Không nghĩ tới, ngươi có cái chủ ý kỳ công như vậy, còn có phần cân não! Về sau đi theo ta, thấy thế nào?”
Tứ di thái chính là không thích hầu gái mà Cố Khuê Chương đưa cho nàng.
“Tứ thái thái, ta là hầu hạ Tam di thái.” Diệu Nhi nói.
Tứ di thái lặng người.
Tiện đà, Tứ di thái cười nói: “Tam di thái đối với ngươi tốt không?”
Nếu là đối với Diệu Nhi tốt, Diệu Nhi liền sẽ không đến trước mặt Tứ di thái khoe mã.
Diệu Nhi cúi đầu: “Không dám nói sau lưng chủ nhân, về sau còn cầu Tứ di thái dìu dắt.”
Nha đầu này sau lưng không nói lời ác với chủ cũ, Tứ di thái càng vừa lòng.
“Ngươi yên tâm, ngươi an tâm thay ta làm việc, về sau ta sẽ nhất định cho ngươi chỗ tốt.” Tứ di thái nói.
Tứ di thái đến Cố gia mấy ngày, liền nhìn ra đến tường tận, Tam di thái kỳ thật cũng là dựa vào lòng yêu thương lung lạc của Cố Khuê Chương, không có thực lực gì.
Nàng không đem Tam di thái để vào mắt.
Chủ ý của Diệu Nhi, Tứ di thái càng nghĩ càng đáng tin cậy, đứng dậy đi thăm tầng hầm ngầm.
Tứ di thái đi gặp Tần Tranh Tranh.