Chuyện ở trường học, đã nháo loạn khắp thiên hạ, toàn bộ Nhạc Thành đều biết được.
Dọc theo đường đi, Nhan thái thái cẩn thận dò hỏi, xem lời đồn đãi cùng sự thật như một hay không.
Cố Khinh Chu liền đem trò khôi hài ở trường học, nói cho Nhan thái thái nghe.
“Là Thái Ca Cao cùng Cố Duy.” Cố Khinh Chu nói.
Nghe được còn có Cố Duy, Nhan thái thái liền có phần lo lắng, sợ liên lụy thanh danh của Cố Khinh Chu: “Nàng ta rốt cuộc là muội muội con, về sau các bạn học cũng nói ra nói vào, nàng ta như thế nào lại hồ đồ như thế?”
Cái người muội muội này!
Nếu không phải là Cố Duy tự mình sa lưới, thì hiện tại người bị khai trừ chính là Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu một chút cũng không sợ bị liên lụy, càng sẽ không đối với nàng ta nhân từ nương tay.
Nàng từ bi, sẽ chỉ làm mẹ con Tần Tranh Tranh được một tấc lại muốn tiến một thước.
Năm đó, Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương có lẽ chính là như vậy mà bức tử mẫu thân Cố Khinh Chu, hại chết cữu cữu nàng, đoạt gia sản Tôn gia là ông ngoại nàng!
Bọn họ cũng không có nương tay qua!
Hiện giờ, Cố Khinh Chu cũng sẽ không.
“Không có việc gì, đồn đãi vớ vẩn luôn luôn không nên lưu tâm tới.” Cố Khinh Chu nói, nàng ngược lại lại an ủi Nhan thái thái.
Nàng thật là rộng lượng.
Nhan thái thái liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Khinh Chu thực dũng cảm.”
Nhan gia chuẩn bị ăn khuya, Nhan thái thái cũng không ăn cơm chiều, cùng nhau ăn khuya.
Buổi tối, Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy cũng nằm kế nhau mà ngủ, thời điểm hoàn toàn không có người ngoài, Nhan Lạc Thủy lại lần nữa hỏi Cố Khinh Chu: “Tỷ không tin việc này cùng muội không có quan hệ.”
Cố Khinh Chu liền thừa nhận: “Có liên quan tới muội.”
Mục đích của Cố Duy, Cố Khinh Chu đã đoán được, bằng không Cố Duy sẽ không tùy tiện tiếp cận Hồ nữ tu sĩ.
Cố Duy bị phỏng chân, làm Hồ nữ tu sĩ áy náy, thả lỏng cảnh giác đối với nàng ta, cho nên Cố Duy dễ dàng trộm được chìa khóa, lấy được cuốn đề khảo thí.
Thời điểm nàng ta đem cuốn đề đặt ở sâu trong ngăn bàn của Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu lúc ấy liền thấy được.
Cố Khinh Chu bất động thanh sắc, tùy ý để Cố Duy đem giấu cuốn đề hại nàng.
Trước một ngày, Cố Khinh Chu đã nghe được các bạn học nói chuyện.
Có vị bạn học nói: “Miệng vết thương của Tôn Minh Nhụy vẫn còn nhiễm trùng, phải nghỉ học thời gian dài dưỡng bệnh.”
Tôn Minh Nhụy chính là người lúc Hoắc Long Tĩnh đáp trả Thái Ca Cao, bị Thái Ca Cao một phen kéo qua làm bia đỡ đạn, trường học chỉ bồi thường tiền.
Nếu không phải do Thái Ca Cao, Tôn Minh Nhụy căn bản sẽ không bị thương.
Tôn Minh Nhụy là nữ hài tử thực tốt, nàng ngẫu nhiên giúp đỡ Cố Khinh Chu giải đáp các đề mục tính toán.
Thái Ca Cao lại một chút xin lỗi cũng không có, hừ lạnh nói: “Làm ra vẻ! Ta thấy nàng ta chính là muốn mọi người đồng tình, thuận tiện trốn tránh lần tiểu khảo này!”
Các bạn học không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều có phần sinh giận.
Thái Ca Cao thật sự rất quá đáng, là chính nàng ta đem Tôn Minh Nhụy kéo qua làm lá chắn kéo, cũng là Thái Ca Cao khiêu khích Hoắc Long Tĩnh trước.
Nói cho cùng, Tôn Minh Nhụy cùng Nhan Lạc Thủy bị thương, đều là Thái Ca Cao ban cho.
Miệng vết thương của Tôn Minh Nhụy chuyển biến xấu, tính mệnh có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào, Thái Ca Cao lại nói nàng ấy là muốn mọi người đồng tình với cả đáng thương, thuận tiện trốn tránh khảo thí.
Ý đồ đáng chết!
Nhan Lạc Thủy lúc ấy khí đều không thuận.
Cố Khinh Chu rất ít khi sinh giận, trong nháy mắt kia, nàng nhìn đến Nhan Lạc Thủy vết sẹo còn không có khỏi hẳn, nghĩ đến Tôn Minh Nhụy bị thương, sống chết thế nào còn chưa biết, lại nghe được những lời nói lòng lang dạ sói kia của Thái Ca Cao, định đem cuốn đề mà Cố Duy nguyên bản trộm của Hồ nữ tu sĩ vá họa Cố Khinh Chu, liền đi thay đổi chủ ý.
Chỉ cần bắt được Cố Duy, Hồ nữ tu sĩ không có trách nhiệm, Cố Khinh Chu không cần bị khai trừ.
Là Cố Khinh Chu đem cuốn đề đó tới bàn học của Thái Ca Cao.
Thái Ca Cao gây ra huyết án, nàng ta căn bản nên sớm bị khai trừ!
Nàng ta sở dĩ chỉ ghi tội, là nhà nàng ta tiếp tay cho giặc. Thái Ca Cao ỷ vào thế lực trong nhà, ở trường học làm xằng làm bậy, Cố Khinh Chu phải vì dân trừ hại.
“Làm tốt lắm, làm tốt lắm!” Nhan Lạc Thủy nghe đến đó, nhịn không được nắm chặt cánh tay Cố Khinh Chu, kích động nói, “Khinh Chu, muội thật lợi hại!”
Đồng thời, Nhan Lạc Thủy lại có phần giật mình, “Thái Ca Cao kia vì sao phải cho Cố Duy tiền cùng đồng hồ?”
“Thái Ca Cao thật ra là bị người cướp, muội sai người an bài tên côn đồ, tự mình không ra mặt đi đoạt đồ, dù sao tra cũng không ra chúng ta.” Cố Khinh Chu cười nói.
Nhan Lạc Thủy càng là giật mình, cơ hồ muốn ngồi dậy vỗ tay cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu sai người đoạt tiền cũng đồng hồ của Thái Ca Cao, như vậy liền thành chứng cứ Thái Ca Cao mua chuộc Cố Duy trộm đề thi, Cố Duy cùng Thái Ca Cao lại muốn phủ nhận cũng không được.
Bày mưu lập kế như thế này, khiến Nhan Lạc Thủy lau mắt mà nhìn.
“...... Muội còn sai người mua chuộc giáo công trường học. Giáo công là quét tước vệ sinh, có thể lấy được chìa khóa văn phòng, hơn nữa tiền lương rất thấp, không sợ bị điều tra ra sẽ sa thải. Cho nhiều tiền một chút, đủ để mua chuộc.
Mua chuộc giáo công, bắt được cuốn đề thi khóa tính toán thấp niên cấp, muội đặt ở ngăn kéo của Cố Duy, hơn nữa còn có tiền cùng đồng hồ của Thái Ca Cao, Cố Duy tiếp cận Hồ nữ tu sĩ là chứng cứ, nàng ta trộm cuốn đề thi thấp niên cấp, liền không cần tra tiếp, dù sao cũng là chứng cứ phạm tội của nàng ta.” Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy ôm lấy Cố Khinh Chu: “Muội thật lợi hại, Khinh Chu, muội thật sự rất thông minh!”
Nàng cơ hồ muốn vỗ tay tán dương!
Cánh tay bị Thái Ca Cao đâm bị thương, hàng năm đều nhìn Thái Ca Cao ở lớp khi dễ bạn học, Nhan Lạc Thủy thực tức giận trong lòng, rốt cuộc được cũng được xả giận.
Nàng quá yêu Cố Khinh Chu!
Đứa muội muội nhỏ này, so với trong tưởng tượng của Nhan Lạc Thủy càng thêm lợi hại có năng lực!
——*——*——
Việc tiết lộ đề này, trường học xử lý với tốc độ kinh người.
Người xử lý mọi việc, luôn luôn bất lộ mặt - Chu Mật Tư cũng tới.
Tháng giêng mẹ con Cố gia giở trò khôi hài, Chu Mật Tư ghi hận đến nay, chỉ là cảm thấy cấp nữ học sinh chỉ là hài tử quấy phá, không tổn hại quá đến bà ta, cũng liền không có cách nào trừng trị Cố Duy.
Hiện giờ, Cố Duy trộm đề khảo thí, Chu Mật Tư nhất định phải bỏ đá xuống giếng.
Cố Duy bị khai trừ.
Thái Ca Cao là chủ mưu, xúi giục người khác trộm đề khảo thí, cũng là bị khai trừ.
Cố Duy cùng Thái Ca Cao kêu oan, nhưng vật chứng đều ở đây, không dung thứ cho các nàng chống chế.
Không chỉ có như thế, Thái Ca Cao còn có hai lần phạm lỗi lớn hơn.
Trường học Maria có chỉ thị của tổng bộ hội trường học giáo hội của Mỹ, cấm tiếp nhận Thái Ca Cao.
Thời điểm thứ hai đi học lại, không khí lớp học của Cố Khinh Chu thực sung sướng, mọi người nói đến vấn đề ra quyết định hôm qua, mặt mày đều hớn hở.
Có hai vị nữ bạn học mang theo điểm tâm bánh quy đầu bếp trong nhà làm, chia cho mọi người.
Thái Ca Cao đi rồi, toàn thể chúc mừng!
Giám thị Miss Lâm cũng lộ ra vẻ tươi cười đã lâu không thấy.
“Hồ nữ tu sĩ cùng Miss chủ nhiệm khóa tính toán thấp niên cấp, bọn họ sẽ như thế nào a?” Thời điểm khóa thủ công, một vị nữ bạn học nhiệt tình, dò hỏi Miss Lâm.
Bọn họ cũng lo lắng nhóm Miss bị chuyện tiết lộ đề liên lụy.
“Việc này là nữ học sinh âm mưu tỉ tỉ trộm đề, đều không phải là sai lầm của nhóm Miss. Giáo đổng đã ra quyết định, Hồ nữ tu sĩ cùng Miss không sai, ngược lại lại xử lý đúng lúc, bảo toàn danh dự trường học, khen thưởng một chút.” Miss Lâm nói.
Mọi người vui mừng.
Nhan Lạc Thủy cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Xử lý hạ Thái Ca Cao thực khoái ý, nhưng nếu là liên lụy Hồ nữ tu sĩ, Nhan Lạc Thủy cũng sẽ không đành lòng.
Cố Khinh Chu an tâm khâu vá búp bê vải của nàng, dường như không nghe được, khóe môi có nụ cười nhàn nhạt.
Thứ hai tan học, Cố Khinh Chu nhìn Nhan Lạc Thủy nói: “Muội có đoạn thời gian không về nhà, hôm nay trở về nhìn một cái. Thương thế của tỷ cũng tốt, muội thường ở tại nhà tỷ, người của Cố công quán sẽ nói ra nói vào.”
Nghĩ đến cái gia đình kia của Cố Khinh Chu, Nhan Lạc Thủy cảm thấy sốt ruột, nói: “Khinh Chu, không bằng muội liền dọn đến nhà tỷ đi nha.”
Cố Khinh Chu khẽ thở dài một cái, nói: “Muội cũng rất muốn a, chỉ là.......” Chỉ là chuyện của nàng còn không có làm xong.
Mười mấy năm, lúc sau mẫu thân nàng sinh khó vẫn luôn sinh bệnh, cữu cữu nàng chết thảm, ông ngoại nàng qua đời một cách không thể hiểu được, Cố Khuê Chương bá chiếm gia sản của Tôn gia, ông ta đại khái cho rằng Tôn gia không có người nối nghiệp, rốt cuộc không ai thay bọn họ làm chủ.
Cố Khinh Chu chảy một nửa huyết mạch Tôn gia.
Nàng há có thể lùi bước?
“....... Chỉ là, phụ thân muội nguyên bản liền có phần tự ti. Nếu là muội ở luôn tại Nhan gia, không biết ông sẽ nghĩ như thế nào, cái điều bất hiếu này muội phải đội trên đầu rồi.” Cố Khinh Chu nói.
Phương diện này, cách xử lý vấn đề của Cố Khinh Chu thực thành thục, Nhan Lạc Thủy cũng không có ý quá cưỡng cầu.
Buổi chiều học xong, Cố Khinh Chu đi tàu điện, về tới Cố công quán.
Cố gia một mảnh tĩnh mịch, khi người hầu mở cửa cho Cố Khinh Chu, âm thầm nháy mắt với Cố Khinh Chu.
Cố Duy bị khai trừ, việc này nháo đến đặc biệt lớn.
Mấy ngày nay báo lớn, báo nhỏ ở Nhạc Thành, trên các tiêu đề, tất cả đều là chuyện này.
Cố Duy không phải là tiêu điểm của tin tức, mà là trường học quý tộc Maria, và đại tiểu thư Hồng Môn - Thái Ca Cao.
Đúng là bởi vì trường học cùng đại tiểu thư Hồng Môn, tiêu điểm này thật tốt quá, việc này dư luận trên dưới không hạ nhiệt, Cố Duy cũng bị thúc ép lên đầu đề.
Đồng nghiệp cùng cấp dưới của Cố Khuê Chương toàn đã biết.
Bọn họ ở sau lưng nghị luận, còn bị Cố Khuê Chương nghe được, Cố Khuê Chương mặc kệ là làm thứ trưởng nhưng vẫn là phụ thân, hoàn toàn không còn mặt mũi!
Lần trước đối với Cố Duy tức giận còn không có tan, lần này lại thêm giận mới.
Cố Khuê Chương liền đem Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh ra đánh, cỡ hơn 10 roi, y phục của Cố Duy đều bị đánh rách.
Cố Duy lúc ấy khóc lóc, ôm đùi Cố Khuê Chương, nói: “Phụ thân, là Cố Khinh Chu hại con, đề thi rõ ràng là nàng ta trộm, nhét vào ngăn kéo con, con là oan uổng phụ thân!”
Cố Duy đến nay còn không có đem tình hình thực tế nói ra.
Nàng biết nói ra tình hình thực tế, tội danh của nàng sẽ an vị thật, hoàn toàn không cách nào trở mình.
Mà có đánh chết nàng cũng không chịu nói ra chân tướng, vẫn là không ngừng đổ tội cho Cố Khinh Chu, tương lai có thể đổi trắng thay đen.
Tần Tranh Tranh cũng ở bên cạnh nói: “Lão gia, Duy Duy khóa tính toán vẫn luôn thực tốt, nó không cần thiết đi trộm a! Đứa nhỏ này hiểu quy cũ nhất, nó sao lại không biết hậu quả? Nó là oan uổng.
Lão gia, ngài xem Khinh Chu, nàng ta mấy ngày nay cũng không dám về nhà, khẳng định là trong lòng làm chuyện ác, nhất định là nàng ta hại Duy Duy a lão gia!”
Cố Khinh Chu đi nha môn tìm Cố Khuê Chương, cùng Cố Khuê Chương nói rõ mục đích nàng muốn đi Nhan gia.
Cố Khinh Chu nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, cho nên thời gian trước nàng tranh thủ gặp Cố Khuê Chương đánh kế dự phòng.
Chẳng qua Cố Khinh Chu không có nói cho Tần Tranh Tranh, Tần Tranh Tranh liền ngờ vực nàng, làm Cố Khuê Chương càng thêm giận dữ: “Ngươi còn dám đổ tội cho Khinh Chu!”
“Lão gia, là sự thật a, bằng không nó vì sao không trở về?” Tần Tranh Tranh khóc ròng nói, nỗ lực muốn đem Cố Khinh Chu kéo xuống nước.
Bà ta biết Cố Khuê Chương là tính cách đa nghi.
Lại không có nghĩ đến, Cố Khuê Chương lần này một chút cũng không nghi ngờ, trong mắt chỉ có phẫn nộ, không có suy tư, hung hăng đánh bà ta một roi: “Khinh Chu về nhà hay không về nhà, cũng phải cùng ngươi bẩm báo, ngươi là cái thá gì?”
Tần Tranh Tranh vừa đau vừa khiếp sợ: Lão gia đã tin tưởng Cố Khinh Chu như thế sao?
Cố Khuê Chương đem Cố Duy đánh đến bị thương, không cho người hầu đem thuốc cho nàng, phái người đem Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh mẹ con bọn họ tới giam ở tầng hầm ngầm.
Huynh muội Cố Tương không dám cầu xin.
Trong nhà cực kỳ áp lực.
Nếu chủ ý của Cố Duy thành công, người làm Cố Khuê Chương mất hết mặt mũi, chính là Cố Khinh Chu.
Như vậy, người bị đòn đến bị thương, bị giam ở tầng hầm ngầm, cũng là Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nghe nói Tần Tranh Tranh cùng Cố Duy bi thảm, khóe môi nàng hơi hơi nhếch hạ, khuôn mặt lạnh lẽo trắng sứ, tựa trời đông sương lạnh giá rét, lạnh lẽo thanh ngạo, không có nửa phần đồng tình.
Nàng trực tiếp đi đến thư phòng Cố Khuê Chương.