Editor: Thơ Thơ
Hai tháng sau.
Không cảng thủ đô tinh.
“Trưởng quan, xe đã chuẩn bị tốt, ngài nên xuất phát đi bệnh viện Đệ Nhất.”
“ừm, đi thôi.”
Mới từ kho ngủ đông thức tỉnh Chương Diệc vẫn có chút không thích ứng, anh nằm quá lâu, cơ thịt đều có chút mỏi, làm hai giờ vận động kéo duỗi mới cảm giác tốt một chút. Anh liếc nhìn sĩ quan đứng ở bên xe huyền phù chờ đợi, đó là khuôn mặt Beta bình thường, biết vâng lời. Tô Nhiên đã xin nghỉ về nhà, ba phần đội phó tạm thời tiếp nhận vị trí của anh. Sau đó Chương Diệc mới phát giác ra Tô Nhiên đến, tân phó quan này quá mức câu nệ cùng kính cẩn nghe theo, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều xem ánh mắt Chương Diệc làm việc, làm cho người sau rất không dễ chịu.
“cậu không cần theo, về đơn vị báo danh đi.” Tầm mắt Chương Diệc xẹt ra xa dừng nơi bến cảng bên trong Tinh Mang hào, cuối cùng sót ở trên mặt Beta trước mắt.
“Vâng, trưởng quan.”
Chương Diệc một mình ngồi trên xe huyền phù do người máy thông minh điều khiển, anh báo mục đích địa điểm, liền dựa vào ghế ngồi mềm mại nhắm mắt dưỡng thần. Xe huyền phù rất nhanh bay lên không, chạy như bay về phía quỹ đạo lúc trước nói.
Nhiệm vụ lần này vừa ra chính là nửa năm, lần thứ hai trở lại thủ đô tinh phồn hoa mà náo động, dù sao Chương Diệc cũng hơi cảm khái. Cảnh vật ngoài cửa sổ so với nửa năm trước không có biến hoá quá lớn, vẫn là nhà lớn san sát cao chọc trời, tùy ý có thể thấy được màn hình quảng cáo cực lớn, còn có airbus qua lại chung quanh, máy bay màu sắc sáng rõ. Xe huyền phù chạy qua hai toà nhà mới khánh thành sau hoa viên không trung, liền hạ thấp quỹ tích, chậm rãi lái vào cửa bãi đậu xe dưới lòng đất của Bệnh viện Đệ Nhất. Xe huyền phù đi vào chính là cửa VIP, một đường lái qua cơ hồ không có trở ngại, Chương Diệc mới vừa xuống xe, liền có người máy dẫn đường chữa bệnh và chăm sóc, mang anh tới phòng VIP khoa phóng xạ.
Chương Diệc vô cùng hi vọng người máy chữa bệnh và chăm sóc phía trước có thể đi chậm chút, tốt nhất là đột nhiên xuất hiện cung cấp điện bị trục trặc, ngã xuống đất không dậy nổi. Đương nhiên, hi vọng chỉ là hi vọng, coi như anh không tình nguyện làm sao, sau mười phút, anh vẫn đứng ở cửa lớn dán vào trước bảng hiệu phòng chẩn trị Bùi Tịch. Thotho_diendanlequydon
“Bùi chủ nhiệm, Chương thủ trưởng đến.” người máy chữa bệnh và chăm sóc dùng giọng ngọt ngào nói.
Kéo cửa kính phòng chẩn trị ra, Chương Diệc nhanh chân đi vào, ủng đạp lên mặt đất vang lanh lảnh.
“Hóa ra anh không chết.”
Sau bàn làm việc, một thanh niên mặc áo bác sĩ màu trắng xoay đầu lại, giả vờ kinh ngạc.
“làm Bùi bác sĩ thất vọng rồi, thực sự là không tiện.” Chương Diệc nhìn mặt kia tuấn tú trắng nõn, ngoài cười nhưng trong không cười mà ngồi xuống ở trên ghế sa lon, “Kính mắt của cậu vẫn xấu như trước kia.”
Bùi Tịch nâng lên kính gọng đen trên mũi, kéo ra một nụ cười không để ý lắm. Anh kỳ thực cũng không khó coi, chỉ là anh sinh trưởng có một cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, vì để tránh cho trêu chọc phiền phức không cần thiết, lúc anh đi khám bệnh đều mang kính mắt. Mặc dù như vậy, mỗi lần đi khám bệnh vẫn tránh không được bị một ít bệnh nhân Beta và Omega nhiệt tình chủ động đến gần. Một viện trưởng thậm chí đùa giỡn nói, cái phòng nào ít người, trực tiếp gọi Bùi Tịch qua ngồi chẩn là đến nơi, bảo đảm phòng chật ních người, đội ngũ có thể xếp tới cửa sau bãi đậu xe.
“Làn da của anh ngược lại là càng thô ráp. Làm sao, hấp thu xạ tuyến vũ trụ quá nhiều, người cũng thêm tàn phế sao?”
Chương Diệc lười cùng anh đấu võ mồm, trực tiếp cởi áo khoác chế phục, quăng ở chỗ tựa lưng ghế sô pha, “Không phải làm kiểm tra sao, nhanh chút, buổi chiều tôi còn có hội nghị.”
Bùi Tịch chỉ chỉ màu trắng kiểm tra phía sau, “Giày cũng cởi, chính mình nằm trên đó, không muốn làm bẩn máy móc.”
Biết anh nhiều năm như vậy, người này khiết phích và độc miệng ngược lại không có bất kỳ biến hóa nào. Chương Diệc nằm ở trên đệm dựa, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn toàn thân nhiễm xạ tuyến màu xanh lục. Bùi Tịch cúi đầu, đứng ở trước màn ảnh kiểm tra khống chế, thần sắc có chút nghiêm túc. Dư quang Chương Diệc liếc lên anh không hề có thứ gì trên ngón tay, lông mày kinh ngạc vung lên.
“cậu không cùng ai kia kết hôn sao?” Thotho_diendanlequydon
Thần sắc Bùi Tịch cứng một chút, tựa hồ không muốn đề cập cái đề tài này, “Không có.”
“Làm sao, Bùi bác sĩ điều kiện tốt như thế, đều không có động tâm với mỹ nhân sao?”
Bùi Tịch không nói gì, khẽ nhíu mày, ánh mắt chăm chú ở trên màn ảnh. Chương Diệc bật cười một tiếng, hờ hững nhắm mắt lại.
Khiến người nghẹt thở trong trầm mặc, một số chuyện cũ anh cho là đã lãng quên không thể tránh khỏi lần thứ hai nổi lên trong lòng.
**
Nhà họ Chương và Nhà họ Bùi đều là quân sự thế gia ở đế đô, tổ tiên hai nhà có giao tình. Anh lại cùng Bùi Tịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm so với anh em ruột hoàn hảo. Nhưng mà đến đại học, sau khi hai người không khéo cùng thích một Omega, tình huống liền hoàn toàn khác nhau. Trong xương Alpha mạnh mẽ và kiêu ngạo để cho hai người cũng không chịu nhường nhịn, tránh không được đối chọi gay gắt, hơn nữa Điền Mây thường đung đưa không ngừng ở giữa hai người, làm cho quan hệ anh và Bùi Tịch kém hơn, trên căn bản gặp một lần đánh một lần. Sau tới vẫn là anh chán ghét đoạn quan hệ xoắn xuýt này trước tiên, chủ động lui ra.
Nửa năm trước lúc anh làm nhiệm vụ nghe nói hai người đã đính hôn, vốn tưởng rằng lần này trở về cũng bị ép tham gia lễ cưới hai người, không nghĩ tới hiện thực hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Tôi cùng Điền Mây chia tay.”
Tiếng nói thanh lãnh đánh vỡ không khí trầm mặc. Chương Diệc kinh ngạc mở mắt ra, đang muốn nói chuyện, chợt nghe một tiếng chói tai tít tít vang lên.
Đó là kiểm tra dưới thân anh phát ra, cơ hồ ở nơi này âm thanh vang lên chớp mắt, một luồng cảm giác quen thuộc dị dạng đột nhiên chấn động toàn thân Chương Diệc. Anh trợn to mắt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“liều lượng hài cốt phóng xạ cực kỳ, trình độ gợn sóng tín tức tố dị thường...” trong con ngươi Bùi Tịch hiện ra kinh ngạc, anh nhìn trên màn ảnh nhảy lên đường cong bất quy tắc, lông mày càng cau chặt, “Xu hướng với khu Tín tức tố Omega...”
“Cái gì phá kiểm tra, lão tử không làm.” trên mặt Chương Diệc đều là mồ hôi, anh hoảng hốt từ trên giường bệnh lăn xuống, nhưng mà còn chưa đi được hai bước, liền bị bụng dưới truyền đến gây rối làm cho hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Thotho_diendanlequydon
“anh làm cái gì!” Kết quả kiểm tra Bùi Tịch đã kinh ngạc, anh thấy Chương Diệc trước mắt còn không phối hợp, không nhịn được tức giận tóm chặt cổ áo của anh, túm anh trở về trên giường bệnh.
“Con mẹ nó cậu giả bộ hảo tâm cái gì! Cút ngay cho tôi!” Chương Diệc hoảng rồi, không nghĩ tới thời kỳ động dục lần này sẽ đến đột nhiên như thế, không kịp chuẩn bị, hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn. Vừa nghĩ tới anh có thể sẽ trước mặt Bùi Tịch lộ ra trò hề kia, anh liền hận không thể cấp cho mình một súng, xong hết mọi chuyện.
“anh điên rồi sao! Anh có biết bây giờ anh là tình huống thế nào hay không?!”
Thân hình Bùi Tịch nhìn nhu nhược, có thể khí lực cũng không nhỏ. Anh đem Chương Diệc giãy dụa chặt chẽ đặt trên giường bệnh, xé ra hai miếng băng keo y dụng cố định cổ tay của anh lại. Đem dụng cụ kiểm tra đẩy qua một bên, anh cúi người, đè lại cằm Chương Diệc, ngũ quan tuấn tú hơi vặn vẹo.
“bây giờ anh và Omega thời kỳ động dục không khác biệt gì, khắp nơi ở bệnh viện này đều có Alpha, anh đi ra ngoài là muốn tìm cái chết à!”
Con ngươi Chương Diệc đen sắc bén không cam lòng nhìn anh chằm chằm, lồng ngực gấp rút phập phồng, động tác giãy dụa lại nhỏ đi. Khí tức Alpha trên người anh đang yếu bớt, mùi vị tín tức tố kia mang theo vị ngọt chậm rãi từ sau cổ anh tràn ra, từ từ tràn ngập trong không khí lạnh lùng.
“bây giờ tôi hỏi anh cái gì đáp cái đó, không cần nói dối.” Bùi Tịch lấy kính mắt xuống, cầm một ống ức chế tề trên xe bỏ vào túi áo choàng trắng. Lúc bình thường anh đều sẽ dùng dược vật áp chế tín tức tố, bất quá hôm nay tình huống đặc thù, lúc đó khả năng anh vẫn cần phải cho mình một châm.
“Đây là lần thứ mấy anh xuất hiện loại bệnh trạng này?”
Chương Diệc cắn răng, hồi lâu mới nói, “Lần thứ ba.”
“Hai lần trước anh xử lý như thế nào?” Thotho_diendanlequydon
Chương Diệc nhắm mắt lại, liền mở, “Nhẫn qua.”
Bùi Tịch nheo mắt lại, hiển nhiên là không tin lời anh giải thích, bất quá anh cũng không có hỏi lại. Mà là đưa bàn tay đến cổ áo Chương Diệc, mở nút áo anh.
“cậu làm gì?”
Thần sắc Chương Diệc đề phòng mà theo dõi anh. Khí vị tín tức tố Alpha trên người Bùi Tịch bay vào chóp mũi của anh, như là một loại mùi thơm tùng mộc nào đó, thanh lãnh mà điềm đạm. Trước đây, anh nhất định là chán ghét và bài xích mùi vị này từ trong xương, nhưng bây giờ, khí vị này lại như vuốt mèo trêu chọc tim anh. Nơi địa phương bí ẩn kia của anh càng không biết xấu hổ mà co rúm lại, không kịp chờ đợi mong mỏi dị vật xâm phạm.
“huyết thanh kháng phóng xạ.” Bùi Tịch rũ mắt xuống, không có xem hai má Chương Diệc ửng hồng, anh theo xe chuyên dụng cầm một ống thuốc chích, đẩy cổ áo Chương Diệc ra, đem kim tiêm nhắm ngay vị trí ngực trái, chậm rãi đẩy nước thuốc vào.
“Ừm...” Ngực bị đâm nhói làm cho mày rậm Chương Diệc nhăn lại, anh hé miệng lớn thở hổn hển, nỗ lực quên dị động bên trong thân thể.
“Làm sao sẽ không có tác dụng?”
Tay Bùi Tịch có chút lạnh lẽo đặt ở nơi động mạch cổ Chương Diệc, cảm thụ được nhiệt độ nơi kia không giảm mà lại tăng, nhìn lông mày chặt chẽ nhíu lại.