Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 3: Chương 3: Ngủ đông




Editor: Thơ Thơ

“Chương hạm trưởng, tổ chức cho rằng trước đây ngài điều khiển chiếm hạm một mình thâm nhập khu hài cốt vô cùng không thích hợp, xét thấy sự kiện ảnh hưởng khá nhỏ, sau khi tổ chức thương nghị quyết định dành cho ngài kỷ luật cảnh cáo, đồng thời hi vọng trong ba ngày ngài đệ trình một phần văn bản báo cáo, trình bày tỉ mỉ nguyên nhân cùng trải qua sự kiện lần này.”

“Ngoài ra, tuy rằng báo cáo thể năng của ngài biểu hiện bình thường, mà tổ chức cho rằng ngài cần trở về thủ đô tinh làm tiếp một lần kiểm tra mỉ thâm nhập. Bác sĩ Bùi Tịch ở bệnh viện Đệ Nhất Quân khu sẽ phụ trách công việc kiểm tra ngài, thỉnh thời gian đầu tiên sau khi trở về thủ đô tinh liên hệ Bùi bác sĩ.”

“Tôi có thể thay đổi bác sĩ kiểm tra không?”

“Bùi bác sĩ là một bác sĩ đứng đầu khoa viện phóng xạ, kinh nghiệm lâm sàng vô cùng phong phú. Nếu như ngài không hài lòng tổ chức an bài, muốn thay đổi bác sĩ, có thể trước tiên liên hệ trung tâm bệnh viện Đệ Nhất hẹn trước—— “

“Được, là anh ta đi.”

Chương Diệc đóng máy truyền tin, buồn bực thở ra một hơi, duỗi thẳng chân dài, ngã vào trên ghế sô pha.

“Trưởng quan, cà phê của ngài.” Ngoài cửa khoang truyền đến giọng Beta ôn hòa.

“Tiến vào.” Chương Diệc liền ngồi dậy, anh sờ soạng điếu thuốc từ trong ngăn kéo, ngậm vào miệng, tiếp theo mở máy vi tính ra, bắt đầu tỉ mỉ ở trên internet tìm tòi tiêu chuẩn và cách thức văn bản báo cáo quân sự.

Tô Nhiên đặt cà phê nóng hổi ở trên bàn anh, liền giúp Chương Diệc sửa sang từng cái văn kiện điện tử hỗn độn trên bàn làm việc. Chờ anh hoàn thành toàn bộ công tác, lúc khoanh tay đứng ở trước bàn Chương Diệc, người sau như mới chú ý tới trong phòng tựa như còn có người này, kinh ngạc đánh giá anh.

“Ngày hôm qua ngủ không ngon sao?” Chương Diệc ngậm thuốc lá, giọng nói mơ hồ không rõ. Thotho_diendanlequydon

Tô Nhiên không có phủ nhận, anh đương nhiên biết đôi mắt mình màu đen bóng rất là bắt mắt. Ngày hôm qua anh thu thập sạch sẽ buồng chỉ huy, giúp Chương Diệc thanh lý thân thể xong, sau khi bảo đảm hết thảy khí vị đều tiêu tan không còn hình bóng mới trở lại chỗ ở của mình. Rõ ràng thân thể rất mệt, nhưng lúc anh nằm ở trên giường lại một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu liên tục đều là những hình ảnh kia, chóp mũi tựa hồ hoàn nghe được mùi vị tín tức tố lưu lại.

Có lẽ là anh thanh tâm quả dục quá lâu, một khi cánh cửa dục vọng mở ra, tình dục như nước lũ liền xảy ra là không thể ngăn cản. Cho dù cánh cửa khép lại lần thứ hai, anh cũng không cách nào làm được vẻ bình thản giống như kiểu trước đây.

Chương Diệc thấy anh ngầm thừa nhận, lông mày liền có chút vắt lên. Anh tắt máy vi tính, ngón tay kẹp thuốc lá, bưng lên cà phê trên bàn uống hai ngụm, nhất thời nhíu mày càng sâu, “ngày hôm nay cậu thả đường miếng quá nhiều.”

“Là thuộc hạ thất trách. Tôi đổi cho ngài một chén.”

Chương Diệc ngăn động tác của anh lại, “Không cần, cứ như vậy đi.” Anh dùng ngón tay trỏ điểm điểm ghế dựa phía sau Tô Nhiên, hòa thanh nói, “cậu ngồi xuống trước.”

Tô Nhiên theo lời ngồi xuống.

Chương Diệc nhìn tư thế ngồi thẳng tắp mà đoan chính, trong con ngươi chợt lóe một tia thưởng thức và phức tạp, anh hít một hơi thuốc lá, chậm rãi nói, “cậu theo tôi đã bao lâu?”

“Ba năm lẻ năm tháng rưỡi.”

Chương Diệc hơi nhíu mày, tựa hồ không nghĩ tới anh ghi nhớ chính xác như vậy, anh trầm ngâm một phút, mới nói, “Nếu theo tôi lâu như vậy, tôi nghĩ cậu cũng có thể biết rõ tính cách của tôi. Tôi chưa bao giờ lẫn lộn công tác và cuộc sống riêng. Ngày hôm qua đó là tình hình đột phát, cậu coi nó thành công việc là tốt rồi. Không cần có áp lực trong lòng, hiểu chưa?” Thotho_diendanlequydon

“Rõ ràng.” Tô Nhiên khẽ rũ mắt xuống, tay đặt ở trên đầu gối nắm thành quả đấm.

Beta trên người toả ra mùi vị tín tức tố lạnh nhiều hơn chút, Chương Diệc cưỡng bách chính mình quên đáy mắt Tô Nhiên một màn ảm đạm kia. Anh từ bên trong một đống văn kiện điện tử đánh tờ đơn đi ra, tại dưới góc trái ký lên tên của chính mình, đưa cho Tô Nhiên.

“Nhiệm vụ lần này sau khi kết thúc có ba ngày phép, tôi lại cho cậu thêm hai ngày, cậu đi ra ngoài nghỉ ngơi, hoặc là về nhà thăm cha mẹ, được không?”

Tô Nhiên đứng lên, không có tiếp tờ đơn kia, mà nhẹ giọng nói, “Có thể thân thể của ngài —— “

“sau khi tôi trở về thủ đô tinh sẽ lập tức đi bệnh viện quân khu kiểm tra.” Nghĩ đến người muốn làm kiểm tra cho anh, đầu Chương Diệc liền vô cùng đau đớn. Anh ấn lại cái trán mơ hồ làm đau, đem đơn xin nghỉ nhét vào trong lồng ngực Beta, “Hành trình kế tiếp tôi sẽ đem quyền chỉ huy tối cao giao lại cho phó hạm trưởng, sau đó tiến vào khoang ngủ đông. Cậu cũng không cần đến đây trình diện tôi.”

Nghe đến anh, trên mặt Tô Nhiên hiện ra kinh ngạc, nhưng anh rất nhanh liền ý thức được đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Khoang ngủ đông có thể để cho hết thảy tế bào trong thân thể nằm ở trạng thái tạm thời thôi miên, nếu như Chương Diệc tiến vào khoang ngủ đông, hài cốt phóng xạ trong cơ thể liền sẽ không sản sinh bất luận ảnh hưởng gì đối với anh, anh càng sẽ không đối mặt quẫn cảnh tín tức tố hỗn loạn trong cơ thể. Anh lựa chọn bước đi này, xem ra cũng là hành động bất đắc dĩ.

“khi nào Ngài bắt đầu ngủ đông?”

Chương Diệc ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn anh, “Hai giờ sau.”

**

Khoang ngủ đông tại phần cuối khu tối Tinh Mang hào B. Đi qua một hành lang uốn khúc thật dài màu bạc kim loại, Chương Diệc liền tới trước cửa lớn khoang. Sau khi trải qua phân biệt con ngươi cùng quét hình khuôn mặt, cửa khoang dày nặng mở ra trước mắt anh. Nơi này hết thảy đều là màu trắng, quỹ thay y phục, khoang ngủ đông, khống chế thiết bị, trần nhà, sàn nhà, hết thảy vật thể đều tản ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, cùng cửa sổ mạn tàu ở ngoài vũ trụ đen kịt hình thành tiên minh đối chiếu. Thotho_diendanlequydon

Chương Diệc mở ra quỹ thay y phục, lúc lấy một bộ y phục ngủ đông chuẩn bị thay đổi, tầm mắt bỗng rơi vào vết thương hồng trên eo mình. Dấu ngón tay màu đỏ trên da thịt màu lúa mạch thật là bắt mắt, tuy rằng Chương Diệc cực lực tránh khỏi hồi ức cảnh tượng lúc đó, mà có chút hình ảnh trong đầu vẫn không bị khống chế xông ra. Thanh niên bóp lấy eo anh, đẩy ra chân của anh từ dưới đi lên mà đỉnh lộng anh, nơi hai người kết hợp ẩm ướt đến rối tinh rối mù... Anh ôm chặt cổ người kia, miệng huyệt giữa hai đùi run rẩy xoắn lấy dị vật kia xâm lấn, dịch thể cùng tín tức tố hai người trộn lẫn cùng nhau...

Đệt! Chương Diệc phát hiện bộ y phục ngủ đông trên tay bị anh xé thành hai nửa không biết lúc nào. Sắc mặt anh âm trầm nhét quần áo vào trong tủ, lại lần nữa cầm một bộ đổi.

Mở ra kho ngủ đông, điều chỉnh tốt tư thế nằm tiến vào kho phòng, khép lại nắp kho trước, cuối cùng Chương Diệc liếc nhìn cảnh sắc ở ngoài cửa sổ mạn tàu một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Nơi quỷ quái này, anh hẳn là sẽ không trở lại lần thứ hai đi. Trước khi ý thức trượt vào hôn mê, anh nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.