“Thiếu phu nhân, còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi có thể giúp được gì không?” Hai vị đầu bếp khác là Triệu Phi và Tiền Lai Đạt* vội vàng hỏi.
(*): Gốc là Tiền Lai Đạc (钱来铎) nhưng nghe ngộ ngộ nên đổi thành Đạt nhé, nếu mọi người có ý kiến khác thì comment nghen.
Du Cẩn Lật nhìn hai người rồi xem nguyên liệu kế bên mình nói: “Không thì hai người giúp tui xắt khoai tây thành sợi đi.”
Thân là đầu bếp hẳn sẽ rất quen thuộc cách xử lý các nguyên liệu, có người giúp xử lý nguyên liệu nấu ăn thì hiệu suất nấu của cậu càng nhanh.
Nhưng Du Cẩn Lật rõ ràng đã đánh giá cao năng lực của đầu bếp thế giới này, hai vị đầu bếp cao cấp này xắt sợi khoai tây còn to hơn ngón tay của trẻ em nữa, thật sự dở hơn cả những người mới học nấu ăn.
Du Cẩn Lật:......
Người của thế giới này đúng là ngốc thật.
“Quên đi, hai người giúp tui lấy đồ ăn đi, là lấy như vậy nè, làm ơn đừng có làm sai.” Du Cẩn Lật bất đắc dĩ đành giao một nhiệm vụ khác cho hai vị đầu bếp kia, sau đó bản thân chuyển sang xắt khoai tây thành sợi.
Nói chung là mới vừa thay đổi cơ thể mà cơ thể nguyên chủ thật sự rất yếu, với cả Du Cẩn Lật lâu rồi chưa có tự nấu ăn nên động tác xắt khoai có chút lạ lạ, nhưng trong mắt ba người Trịnh Bội Kỳ thì kỹ thuật xắt khoai của thiếu phu nhân đã xuất thần nhập hóa, cứ tùy tiện “cạch, cạch, cạch” vài cái như vậy, củ khoai tây lớn liền biến thành sợi nhỏ dài, quả thực vượt qua nhận thức của nhân loại bọn họ.
Giờ phút này, Du Cẩn Lật ở trong mắt ba vị đầu bếp giống như thần tiên hạ phàm, càng thêm mong đợi bữa tối mà thiếu phu nhân đang làm.
Ba quả cầu ánh sáng từ ba vị đầu bếp bay ra, tiến vào trong cơ thể của Du Cẩn Lật, đáng tiếc cậu đang hết sức chăm chú xử lý khoai tây nên hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi khoai tây được xắt xong, muối cũng xem như xong, hơi nước bốc hết rồi, đáy nồi để lại một lớp những viên trong suốt, chẳng qua cục màu đen không nấu ra muối trắng mà là...... muối đen.
Du Cẩn Lật dùng đũa moi một chút bỏ vào miệng nếm nếm, phát hiện trừ màu sắc bên ngoài không giống thì đúng thật là vị của muối.
Có điều nếu nguyên liệu ở thế giới này lớn hơn ở trái đất N lần, còn xuất hiện thêm nhiều những nguyên liệu khác, thì muối biến thành màu đen cũng không hẳn là khó tiếp thu.
Du Cẩn Lật làm một con cá chép ở thời hiện đại, đối với những vật mới mẻ thì năng lực tiếp thu vẫn là rất mạnh, nếu không sau khi phát hiện mình ở thế giới khác cũng sẽ không bình tĩnh rồi tiếp nhận mọi thứ và vô cùng nhanh chóng tìm cho mình một cái đùi vàng rắn chắc để mà ôm đâu.
“Thiếu phu nhân, cái này...... người gọi là muối sao?” Ba người Trịnh Bội Kỳ tò mò nhìn đáy nồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy những hạt màu đen như vậy đó.
“Ừm, cơ mà muối phải xay nhỏ mới sử dụng được, mấy người tìm cái công cụ đó rồi xay mấy cái này cho nó nhuyễn đi.” Du Cẩn Lật phân phó nói, sau đó bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác cần để nấu ăn.
Chờ đến khi Trịnh Bội Kỳ làm thành muối nhuyễn xong, bên này Du Cẩn Lật cũng đã chuẩn bị tốt tất cả nguyên liệu, chờ nấu ăn nữa thôi.
Tuy rằng người ở đây một chữ cũng không biết nấu ăn nhưng món chính vẫn làm rất không tồi.
Đương nhiên cũng có khả năng vì bản thân gạo dễ nấu, vừa lúc phù hợp với cách nấu cơm của người thế giới này.
Nhưng cũng đúng là vì vậy và khiến cậu có không ít phiền toái.
Du Cẩn Lật phân phó Trịnh Bội Kỳ mang cơm lên trước, Trịnh Bội Kỳ vui sướng tiếp nhận nhiệm vụ này, cuối cùng cũng có việc mình làm được, hắn nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, nếu không hắn sẽ cảm thấy bản thân mình một đầu bếp Giang gia lại ăn mà không làm.
Mặt khác hai vị kia không có nhiệm vụ nên chỉ có thể trông mong nhìn chằm chằm Du Cẩn Lật nấu ăn, bọn họ thật sự rất tò mò. Thiếu phu nhân làm những việc khác xa so với lúc trước thì cuối cùng có thể làm ra dạng đồ ăn gì đây.
[Tới đây thì xem như tui trả nợ xong rồi nhé:“> cơ mà vẫn thiếu tận 7 chương hằng tuần ý... tui sẽ tiếp tục trả nợ hehehe]