Khoai tây cắt sợi chua cay là một trong những món ăn nhà làm, có điều nơi này không có giấm cũng không có ớt cay nên Du Cẩn Lật tính xào khoai tây cắt sợi không thôi.
Nhưng cũng không nên xem thường xào không, chỉ cần có muối hoặc không muối thôi thì nó liền khác một trời một vực, hơn nữa người nơi này vốn không xào rau!
Vì muối ăn còn chưa nấu xong nên Du Cẩn Lật lựa một miếng mỡ to để thắng, ai ngờ ở đây đáng thương đến nỗi ngay cả dầu ăn cũng không có.
Một lần nữa đồng tình với những con người đáng thương nơi đây.
Ba đầu bếp của Giang gia tò mò nhìn Du Cẩn Lật lấy một miếng mỡ tính để vào trong nồi, vội vàng ngăn cản nói: “Thiếu phu nhân, thịt này quá béo không ăn được, ở đây có thịt ở phần lưng ngon nhất đây, nếu không người làm cái này đi?”
Trịnh Bội Kỳ nhịn không được lặng lẽ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vốn tưởng thiếu phu nhân biết nấu ăn nên mới vào phòng bếp, kết quả nhìn hành động vừa nãy, rõ ràng là nấu ăn một chữ cũng không biết, vậy đồ làm ra thật sự ăn được sao? Đợi lát nữa làm trễ bữa tối của nguyên soái và phu nhân thì làm sao bây giờ?
Ba đầu bếp có chút khó xử và rối rắm, không biết nên tiếp tục để thiếu phu nhân làm vậy không hay là dụ thiếu phu nhân ra ngoài để bọn họ làm bữa tối thiệt nhanh nữa nha.
“Tui đang thắng mỡ.” Du Cẩn Lật cười nói, sau đó liền bỏ khối thịt mỡ vào trong nồi.
Vì ở đây không ai xào rau nên cũng không có chảo dùng để xào, may mà có một loại nồi khá nhỏ, khá giống cái chảo, tạm thời có thể xem như cái chảo mà dùng.
Hơn hết Du Cẩn Lật phát hiện, đồ bếp ở đây thật sự không đầy đủ, thiếu rất nhiều những cái luôn phải có khi nấu ăn nên đồ làm bếp vẫn nên đặt làm trước mới tốt, nếu không mùi vị của món ăn cũng sẽ bị giảm mất.
Khi cho mỡ bỏ vào chảo nóng bắt đầu phát ra tiếng “xèo xèo” dọa ba đầu bếp ở phía sau, nhưng ngay sau đó có một mùi hương đặc biệt lan ra khiến người ta nhịn không được ngửi ngửi.
“Mùi thơm quá, hình như ở trong nồi của thiếu phu nhân bay ra.” Trịnh Bội Kỳ kinh ngạc nói.
Hai vị đầu bếp khác thì tò mò nhích về trước một bước nhìn xem Du Cẩn Lật đã bỏ cái gì vào nồi mà có mùi hương như vậy.
Du Cẩn Lật cũng rất vừa lòng loại mỡ động vật này, không ngờ phần mỡ của động vật này tạo ra dầu lại có hiệu quả tốt như thế, so với suy nghĩ của cậu còn tốt hơn nữa, vậy các món sau cậu càng có thêm tự tin.
“Mấy người đừng đứng gần quá bị phỏng đó.” Du Cẩn Lật vừa quay đầu đã thấy ba vị đầu bếp đi tới sau cậu, lập tức dặn dò một câu.
“Thiếu phu nhân, người đang làm gì mà trông có vẻ hiểu biết dữ vậy?” Trình Bội Kỳ tò mò hỏi.
“Đây là sử dụng dầu ăn để lát xào rau.” Du Cẩn Lật một bên nói, một bên bỏ phần dầu vừa nấu xong vào cái đồ đựng đã chuẩn bị trước, sau đó lại đi xem cục màu đen thế nào rồi.
Hiển nhiên cục màu đen cũng vượt qua dự đoán của Du Cẩn Lật vì lúc này làm gì còn thấy cục đen xì trong nồi nữa, mà chỉ còn lại một nồi nước màu đen ở bên trong thôi.
Du Cẩn Lật vốn cho rằng chỉ cần tách ra được phần muối khỏi cục màu đen ấy, rồi để cho nó hòa vào nước, tiếp theo đem cục đen vớt ra ngoài, để cho hơi nước bốc hơi còn một chút muối là được.
Nhưng ai mà biết được, toàn bộ cục đen đều hòa tan trong nước, hơn nữa nhìn kiểu này có lẽ lát nữa sẽ có không ít muối đây.
Du Cẩn Lật đánh bậy đánh bạ cũng tìm được nguyên liệu thích hợp để tạo ra muối nên xem như kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Mấy người giúp tui canh cái nồi này, chờ hơi nước bên trong bốc hơi lên hết thì tắt lửa đi.” Du Cẩn Lật nói với Trịnh Bội Kỳ.
“Vâng, thiếu phu nhân.” Trịnh Bội Kỳ vừa lúc cũng tò mò thiếu phu nhân cuối cùng là muốn làm gì, tất cả hành động so với nhận thức của bọn họ khác nhau rất lớn khiến họ cảm thấy nghi hoặc và đồng thời tràn ngập tò mò.
Dù sao cũng cảm thấy thiếu phu nhân sẽ mang đến cho họ một cái kinh hỉ siêu to khổng lồ.
[Mô phật, tui vật lộn với chương này hơi bị mệt luôn ó, tui không có giỏi về nấu nướng này nọ nên không biết nói như thế nào mới phù hợp, nếu trong lúc đọc mọi người thấy có gì sai sai nhớ comment tui đi sửa ngay, chứ tui ngáo lắm, chưa xuống bếp bao giờ luôn á!:“<]