Bữa cơm này các nàng vừa ăn vừa hàn huyên vì vậy so với mọi lần tương đối lâu hơn một chút. Đến lúc Khâu Dạng trở lại công ty đã là gần một giờ.
Cốc Lam lúc này không còn ngồi ở quầy lễ tân, nàng thấy Khâu Dạng trở lại liền lôi kéo người đi đến căn phòng giải khát, rót cho Khâu Dạng một ly nước lọc.
Phòng giải khát của công ty nằm ở trong góc, từ vị trí này có thể nhìn đến phong cảnh xinh đẹp ở bên ngoài, phong cách bày trí không khác gì ở quán bar, xung quanh đều được trang bị những chiếc ghế chân dài.
Cốc Lam cố ý nhường cho Khâu Dạng một cái vị trí tốt, từ nơi này nhìn ra bên ngoài là bầu trời rộng lớn của Vân Thành cùng với những tòa cao ốc building sang trọng, nhìn từ trên xuống,dòng người cùng xe cộ qua lại đều bị thu nhỏ, tạo ra một cảm giác thoải mái như được rời khỏi nơi thành thị ồn ào náo nhiệt.
“Khâu tỷ.” Biểu tình của Cốc Lam có chút thần bí, nàng gọi Khâu Dạng một tiếng.
Khâu Dạng có chút nghi hoặc mà nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Em muốn hỏi chị về một người.”
“Ai?” Trong lòng Khâu Dạng dâng lên một tia hứng thú, đây là lần đầu tiên nàng thấy Cốc Lam như vậy.
Trước khi tốt nghiệp Cốc Lam đã đến làm việc ở công ty, tháng sau đã là được một năm, nàng chủ động kết bạn với Khâu Dạng bởi vì cảm thấy Khâu Dạng thực thân thiết. Nàng xem Khâu Dạng như tỷ tỷ, vì vậy một năm này khoảng cách của cả hai kéo gần lại không ít.
Cốc Lam đảo mắt nhìn xung quanh một chút, xác định âm lượng của mình lúc này sẽ không bị người khác nghe được mới yên lòng tiếp tục nói: “Tiểu Phùng bên bộ phận của chị....”
“Hình mẫu lý tưởng của anh ta như thế nào chị có biết không?”
Bộ phận của Khâu Dạng chỉ có một Tiểu Phùng, nghe đến vấn đề này, nàng nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu: “Chị cùng Tiểu Phùng tiếp xúc không nhiều lắm vì vậy cũng không biết hình mẫu lý tưởng của anh ta là như thế nào.”
Tiểu Phùng là một chàng trai đeo kính thoạt nhìn thật thư sinh, nhưng tính tình lại có chút trầm mặc, ít nói vì vậy Khâu Dạng cũng không có giao tiếp nhiều lắm.
Cốc Lam “A” một chút, xoa xoa đầu của mình biểu tình có chút khổ sở.
Khâu Dạng không khỏi hỏi nàng: “Em hỏi cái đó làm gì?”
“ Anh ta chính là đối tượng theo đuổi mới nhất của em.” đôi tay Cốc Lam nắm chặt ly nước, bộ dáng hưng phấn kể lại: “Hai ngày trước, lúc chuẩn bị tan tầm thang máy gần đóng cửa, em còn tưởng không đuổi kịp phải đợi đến đợt sau, kết quả từ khe hỡ xuất hiện một bàn tay.”
“Oa, lúc cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy Tiểu Phùng, khoảnh khắc đó em cảm thấy anh ta thật đẹp trai.”
Khâu Dạng không biết có phải sau khi thất tình, tâm lý của nàng bị già đi mấy tuổi hay không, nghe Cốc Lam nói xong nàng cảm thấy quan điểm của cả hai cách nhau thật xa xôi.
Khâu Dạng tự hỏi chính mình một chút, nếu đặt nàng vào hoàn cảnh đó nàng nhất định sẽ không vì một hành động như vậy mà rung động.
Nhưng nàng cùng Cốc Lam không giống nhau, tuy rằng Cốc Lam đã trải qua ba bốn đoạn tình duyên nhưng nàng vĩnh viễn đối với tình yêu tràn ngập nhiệt tình.
Khâu Dạng có chút hâm mộ, nàng không biết liệu sau này chính mình còn có thể tin vào tình yêu nữa hay không.
Hay là nói hoàn toàn mất tín nhiệm với tình yêu.
“Một lần bị rắn cắn” sẽ làm cho nàng sợ hãi.
“Khâu tỷ.” Cốc Lam giơ lên nắm tay, cho chính mình cổ vũ “Chị đợi tin tức tốt của em đi!”
Bộ dáng tự tin của nàng làm Khâu Dạng có chút buồn cười, nàng thu hồi chính mình tâm tư “Ùm” một tiếng: “Được, vậy em cố lên, khi nào thành công chị sẽ kêu Bình Tử quay một đoạn video chúc mừng tặng cho em.”
Đôi mắt Cốc Lam liền sáng ngời: “Được được.”
Cốc Lam rất thích Bình Tử,bởi vì lúc trước có Đào Tư Nhàn ở nên nàng không tiện đến nhà Khâu Dạng chơi với mèo, bất quá lâu lâu Khâu Dạng sẽ gửi ảnh chụp cùng một số đoạn video của Bình Tử cho nàng.
Để Bình Tử quay video chúc mừng kỳ thật rất đơn giản, Khâu Dạng sẽ đem Bình Tử ôm vào lòng, camera nhắm thẳng vào nó không làm lộ ra khuôn mặt của nàng, sau đó nàng sẽ cầm lấy tay của Bình Tử làm động tác “chúc mừng”, lại giúp nó lồng tiếng một số lời hay ý đẹp.
“À đúng rồi.” Trên môi Khâu Dạng tràn ra một ý cười. “Cuối tuần nếu có thời gian em có thể đến chơi với Bình Tử.”
Cốc Lam thấy biểu tình của nàng không có gì khác thường, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó tươi cười đáp ứng: “Em nhất định sẽ đến.”
Quan hệ của nàng cùng Cốc Lam rất tốt, đương nhiên Cốc Lam cũng biết đến việc nàng thất tình.
Đây cũng là mục đích mà Cốc Lam lôi kéo nàng nói chuyện phiếm.
Nàng không hy vọng Khâu Dạng sẽ mất đi niềm tin vào tình yêu nên mới đem sự tình của mình nói ra để làm một cái dẫn chứng.
Một năm này, Khâu Dạng đối với Cốc Lam rất tận tình chiếu cố, vì vậy nàng cũng muốn vì Khâu Dạng làm một chút gì đó.
Khâu Dạng hiểu được suy nghĩ của Cốc Lam, đứa trẻ trước mặt thực ra tâm tư rất tinh tế, thật sẽ biết cách thay người khác suy nghĩ.
Chỉ là......
Tạm thời Khâu Dạng đối với tình yêu cũng không có hy vọng gì.
Hy vọng lớn nhất của nàng lúc này đó là không thật sự cần phải mất sáu năm để quên đi đoạn tình cảm này.
Lại ngồi nhìn phong cảnh một lúc, hai người liền trở về làm việc.
Khâu Dạng vứt bỏ mọi tạp niệm, tiếp tục xem một ít văn kiện về buổi hợp tác ngày mai, còn một số chỗ bắt buộc nàng phải nắm rõ.
Mà vào lúc này, Thẩm Nịnh Nhược cũng đang ngồi trong văn phòng.
Văn phòng của nàng rộng rãi, sáng sủa, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn rõ biểu tình của người đối diện.
Kha Diệp Tử lo lắng nuốt nuốt nước miếng, thấy thần sắc của Thẩm Nịnh Nhược không có biến đổi to lớn gì mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bọn thuộc hạ cấp dưới như các nàng đối với Thẩm Nịnh Nhược đều có chút sợ hãi, mặc dù Thẩm Nịnh Nhược cũng không la mắng chửi bới gì, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cũng khí thế cường hãn cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi.
Kha Diệp Tử thấp thỏm ngồi thêm hai phút nữa, mới tìm được thời cơ thích hợp mà mở miệng hỏi: “Giám đốc.”
“Báo cáo có vấn đề gì không ạ?”
“Không có gì.” Thẩm Nịnh Nhược đem bản báo cáo đặt ở trên mặt bàn, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Kha Diệp Tử.
Đầu ngón tay sạch sẽ của nàng gõ nhẹ trên mặt bàn một chút, sau đó mới nâng lên mí mắt làm bộ lơ đãng hỏi: “ Ngày mai cũng Vạn Danh ký hợp đồng, bên đối phương có gửi danh sách những người tham dự không?”
Kha Diệp Tử sửng sốt, nàng không nghĩ đến Thẩm Nịnh Nhược sẽ hỏi câu này.
Nàng ngẩn người một chút liền lập tức phản ứng lại: “Có.”
“Gửi qua Wechat cho tôi.”
“Ra ngoài tiếp tục công việc đi.”
Kha Diệp Tử lập tức đứng lên, cầm lấy bản báo cáo rời đi, cánh cửa vừa được đóng lại Kha Diệp Tử không nhịn được mà thở ra một hơi, sau đó liền quay trở về bàn làm việc đem danh sách gửi cho Thẩm Nịnh Nhược.
Trước kia giám đốc đều không cần danh sách, Kha Diệp Tử tuy rằng không hiểu nhưng cũng không có ý định đi tìm tòi đáp án.
Hai bên đều có năm người tham dự, Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên của Khâu Dạng.
Thật bắt mắt.
Bên trong văn phòng lúc này không có ai, nàng nhìn chằm chằm tên Khâu Dạng, trong mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó nhẹ giọng lên tiếng: “Khâu Dạng.”
Giây tiếp theo lại đổi một cái xưng hô: “Tiểu Dương.”
Nghiêm túc mà tính, các nàng đã hơn một ngày không gặp.
Thẩm Nịnh Nhược biết bản thân rất nhớ Khâu Dạng.
Một người luôn xuất hiện trong đầu, nếu không phải là nhớ thì là gì?
Cho dù nỗi nhớ này cũng không đơn thuần chỉ là nhớ như vậy.
Còn khoảng bốn tháng nữa liền sẽ đến sinh nhật 28 tuổi của Thẩm Nịnh Nhược, nếu tính theo tuổi mụ, nàng hiện tại đã 29 tuổi.
Thẩm Nịnh Nhược nghĩ đến điều này liền rũ rũ mi mắt.
Những người bạn cùng tuổi của nàng ngoại trừ Diêu Dao còn đang lêu lỏng bên ngoài cơ bản đều đã đính hôn, hoặc là lãnh chứng, còn có một số người liền đã có vài đứa con.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không để ý này đó, nàng thậm chí cảm thấy độc thân cả đời cũng khá tốt, sẽ đỡ gặp phải những rắc rối không cần thiết.
Nàng đã từng có suy nghĩ một ngày nào đó có thể nàng cũng sẽ bước vào cung điện của hôn nhân như bao người khác, nhưng suy nghĩ chung quy vẫn là suy nghĩ, nàng cảm thấy nếu thật sự có một ngày như vậy bản thân nàng sẽ không chịu đựng nỗi.
Thật sự phải đem bản thân trói buộc với một người khác hết cả quãng đời còn lại sao?
Sau khi mở mắt, trước khi nhắm mắt đều nhìn thấy một gương mặt, sẽ không cảm thấy chán ngán cùng mệt mỏi hay sao?
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về những điều này, rốt cuộc cũng biết được mấu chốt nằm ở đâu.
Đơn giản là vì ảnh hưởng của cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ nàng, từ ngày đó bắt đầu nàng đã không còn niềm tin vào hôn nhân..... hoặc là tình yêu.
May mắn thay, trước đến giờ nàng chưa từng nhận được sự yêu thích chân thành của người khác.
Ví dụ như mối tình đầu của nàng, lúc trước Thẩm Nịnh Nhược cùng hắn hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp cấp ba cả hai có thể tiến triển thêm một bước, nhưng chính hắn không muốn lừa nàng ngoại tình với một cô gái khác.
Hoặc ví dụ như bạn trai cũ của nàng Quách Minh An, bản thân đã đính hôn còn đến bày trước mặt nàng bộ dáng thâm tình....
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên kéo lại những suy nghĩ miên man của Thẩm Nịnh Nhược, nàng hòa hoãn một chút cảm xúc của mình liền tiếp nhận cuộc gọi.
Khâu Dạng đúng 5 giờ chiều liền tan tầm.
Tổng giám đốc mới của công ty Vạn Danh là một người thật trẻ tuổi, so với Khâu Dạng còn nhỏ hơn một tuổi. Theo quan niệm tổng giám đốc của các nàng, nếu không có việc thiết phải tăng ca thì không cần tăng ca, đến nỗi những nhân viên của công ty khác trong tòa office building nghe được như vậy đều tỏ vẻ thật hâm mộ nhân viên Vạn Danh.
Hiện tại những công việc không cần tăng ca không nhiều lắm, các nhà tư bản không ngừng áp bức, bóc lột sức lao động của nhân viên. Trên báo, đài không ngừng đăng những tin tức liên quan đến việc nhân viên qua đời đột ngột vì phải tăng ca quá nhiều, nhưng bọn họ cũng không coi trọng, chỉ đem lợi ích của mình đặt lên hàng đầu.
Trước khi tan tầm Khâu Dạng liền nghe những đồng sự trong văn phòng của nàng bàn tán về những vấn đề này..
Tầng 26 có một nhân viên của công ty kia, bởi vì thật nhiều ngày đều ở lại tăng ca đến khuya nên thân thể mất sức dẫn đến té xĩu trước một cửa hàng bán thức ăn khuya, dọa chủ tiệm khiếp sợ đến mức không nhẹ.
Người nọ đã viết đơn xin từ chức, nhưng thân thể hiện tại vẫn còn phải lưu lại bệnh viện điều dưỡng.
Đồng sự của nàng một bên nói một bên cảm khái: “ Sinh mạng đáng quý, cái giá của tình yêu thì quá thấp, nếu chết vì tăng ca, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.” (1)
“Tính mạng quan trọng.”
Câu nói được đồng sự nàng chế lại này là của nhà thơ yêu nước Hungary Petofi Sandor!
( Bản gốc của câu nói này là: “Cuộc sống quý giá, tình yêu còn đắt hơn. Nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ “)
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Khâu Dạng cũng không ngoại lệ.
Nhưng điều nàng quan tâm đến không phải là chuyện tăng ca, nàng chỉ lo lắng chính mình dạo gần đây mất ngủ lại thức khuya, nếu tình hình như vậy cứ diễn ra trong đoạn thời gian dài khả năng thân thể của nàng cũng sẽ phát sinh vấn đề.
Tin tức về vấn đề này cũng đã có rất nhiều.
Trên đường về nhà Khâu Dạng có chút hoảng sợ, tâm tình cũng không còn được bình tĩnh, nàng quyết định tối nay nhất định phải đi ngủ sớm một chút.
Nhưng nói thì dễ làm thì khó.
Sau khi ăn cơm, tắm rửa, sấy tóc xong cũng đã qua 9 giờ.
Trước khi đi ngủ nàng cũng uống melatonin, nhưng một giờ trôi qua nàng vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Khâu Dạng liền bất lực, đành ngồi dậy tựa lưng lên gối, mở điện thoại chơi một chút.
Mới vừa chơi không bao lâu, Triệu Minh Phân liền gửi tin nhắn Wechat đến.
Dì Minh Phân: [ Tiểu Khâu, cuối tuần này con có thời gian không? Đến nhà dì ăn một bữa cơm.]
Lúc ở Tây Thành, Triệu Minh Phân cũng đã nói đến chuyện này, hơn nữa còn nhắc đi nhắc lại hai ba lần, Khâu Dạng nhìn đoạn tin nhắn suy tư trong chốc lát, mới gõ màn hình trả lời: [ Xin lỗi dì, cuối tuần này con còn có việc nên có lẽ không đến được.]
Qua hai phút sau Triệu Minh Phân liền trả lời: [ Vậy à, vậy con giải quyết công việc của con đi khi nào có thời gian lại nói với dì một tiếng, dì còn chưa có cơ hội báo đáp các con đâu.]
Không phải “Con” mà là “Các con.”
Khâu Dạng mím môi một chút.
“Các con” thật hiển nhiên chính là dùng để chỉ nàng và Thẩm Nịnh Nhược.
Yết hầu Khâu Dạng lăn xuống một chút, nàng ngập ngừng mà hỏi: [ Tiểu Thẩm có đến không dì?”
Trong mắt Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược quan hệ tựa hồ cũng không tệ, vì vậy nàng cũng không kiêng dè trực tiếp dùng “Tiểu Thẩm” để xưng hô Thẩm Nịnh Nhược.
Kết quả chưa đến một giây sau, trong đầu nàng tựa hồ như xem một bộ film, trước mắt xuất hiện một màn hình cực lớn, trên đó là hình ảnh Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng gọi nàng: “Tiểu Dương“.
Khâu Dạng:...........
Di động trong lòng bàn tay chấn động một chút, là tin nhắn của Triệu Minh Phân gửi đến: [ Có, con bé nói sẽ đến.”
Qua vài giây Khâu Dạng trả lời: [ Dạ.”]
Triệu Minh Phân thở dài: [ haizz, may mà còn có thể gặp lại Tiểu Thẩm, lúc ở Tây Thành con bé rời đi cũng không thèm chào tạm biệt một tiếng, làm dì cùng Hiểu Quỳnh không khỏi mất mát ]
Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh rất coi trọng duyên phận, Khâu Dạng biết điều đó, bởi vì hai người bọn họ đối đãi với các nàng rất chân thành.
Vì vậy lúc Thẩm Nịnh Nhược trở về trước hai dì chắc chắn sẽ có chút buồn bực.
Khâu Dạng có thể hiểu được, mặc dù nàng cũng không cảm thấy buồn bực gì.
Ngược lại nàng còn thở phào nhẹ nhõm, cuộc du hành thế giới song song ngắn ngủi này cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Khâu Dạng an ủi đối phương vài câu, sau đó quay đầu mà nhìn Bình Tử, nó đang không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, còn làm ra những hành động đáng yêu.
Vài giây sau, Khâu Dạng rời giường, từ ngăn tủ đem máy chụp ảnh ra tới. Nàng giơ máy ảnh lên hướng về phía Bình Tử ấn chụp hình ảnh.
Bình Tử vừa dịu ngoan lại đáng yêu, Khâu Dạng bày cho nó vài kiểu pose nó liền phối hợp rất ăn ý, đợi khi Khâu Dạng chụp đến hài lòng rồi Bình Tử mới lười nhác mà đứng dậy, nhảy xuống giường đi phòng khách tìm đồ ăn.
Khâu Dạng lướt xem ảnh chụp, qua một lát liền lướt đến hình ảnh nàng chụp khi ở Tây Thành, trong đó có vài bức hình của Thẩm Nịnh Nhược.
Đó là ngày đầu tiên ở Tây Thành, dưới bầu trời hoàng hôn vàng nhạt Thẩm Nịnh Nhược bị một đám con nít vây quanh.
Khâu Dạng lẳng lặng nhìn một chút liền dời đi tầm mắt, nàng ngồi vào bàn làm việc mở ra notebook, đem hình ảnh của Bình Tử chỉnh sửa sau đó đăng lên tài khoản Weibo mà nàng chuyên dùng để đăng ảnh.
Thẩm Nịnh Nhược có thói quen lướt Weibo trước khi đi ngủ, nàng mở ra tài khoản mà dạo gần đây nàng thường xuyên ghé thăm, định xem một chút có trạng thái mới nào hay không. Nàng cho rằng chủ tài khoản lại đăng một vài bức ảnh phong cảnh như mọi khi nhưng không nghĩ đến trạng thái mới nhất hôm nay lại là hình ảnh một con mèo.
Nàng nhận ra đó là con mèo của Khâu Dạng.
Đầu tròn tròn, đôi mắt to to lấp lánh, bốn cái chân mum múp thịt.
Lớn lên cùng Khâu Dạng một chút cũng không giống, nhưng thật sự là một con mèo đáng yêu.
Thẩm Nịnh Nhược click mở khu bình luận, phát hiện fan của Khâu Dạng không ngừng khen ngợi vẻ xinh đẹp, đáng yêu của con mèo.
Nàng có thể biết đến tài khoản này của Khâu Dạng đều là nhờ vào mớ thông tin mà Diêu Dao cung cấp.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược cũng không ấn theo dõi, nàng chỉ là ngẫu nhiên lướt xem một chút, nhưng không biết vì sao, Weibo của Khâu Dạng liền trở thành tài khoản mà nàng thường xuyên ghé thăm nhất.
Trước đó nàng đã thấy Khâu Dạng đăng ảnh chụp màn hình đăng kí thành công vào đoàn du lịch “Hoàng hôn hồng”, không bao lâu lại thấy Khâu Dạng đăng bức ảnh chiếc vali màu xanh huỳnh quang mới mua.
Có thể nói nàng cùng Khâu Dạng ở Tây Thành gặp mặt, ngoại trừ lần trùng hợp bịa đặt nói mình thích người lớn tuổi ra, còn lại không có cái nào là trùng hợp cả.
Hoàn toàn là cố ý.
Nhưng cần phải nhấn mạnh một điều chính là.....
Mặc dù là cố ý nhưng đó cũng là ý tốt.
Thẩm Nịnh Nhược theo thói quen mà đưa tay nâng chóp mũi của mình, nàng rất muốn tự tặng cho chính mình một lá cờ thưởng.
Trước đến nay nàng chưa từng đối xử với ai tốt như vậy.
Diêu Dao cũng cũng có suy nghĩ giống Thẩm Nịnh Nhược, nàng còn tốt bụng đi tìm thầy đồ viết cho Thẩm Nịnh Nhược bài thơ:
Sắc mặt như sương Thẩm tổng giám / đêm qua tới đem khí tương than.
Muốn hỏi phát sinh chuyện gì vậy / Chỉ đáp là người tốt bình an. (2)
( (2) Chỗ này mình cũng không biết edit ra thế nào cho hay nên đã giữ nguyên bản QT)
Đây hoàn toàn là bí mật của các nàng.
Thẩm Nịnh Nhược tự đem bản thân làm công cụ cho Khâu dạng, nếu không phải là làm việc thiện vậy thì là cái gì.
Thẩm Nịnh Nhược: [........]
Diêu Dao: [ Đúng rồi, mình có kêu ông chủ chuyển phát nhanh cho cậu, ngày mai là có thể đến, nhớ nhận hàng]
Diêu Dao: [ Đây là một việc thiện của cậu, vì vậy cậu đáng giá Nhược Nhược.]
Diêu Dao: [Đừng khách sáo, nhất định phải nhận lấy.]
Trong công việc Diêu Dao là người tận tâm, tận lực không chút nào hàm hồ, nhưng ai ngờ đến rời khỏi công tác lại là một người không đáng tin cậy như vậy.
Lúc này Thẩm Nịnh Nhược chịu không nổi nữa, liền gọi điện thoại qua.
“Nhược Nhược, cậu không cần gọi điện thoại để cảm ơn mình.” Diêu Dao nói xong, tâm tình lại càng thêm vui vẻ.
Nàng rất ít có cơ hội để trêu đùa Thẩm Nịnh Nhược, vì vậy lần này Diêu Dao nhất định sẽ không bỏ qua.
Thẩm Nịnh Nhược siết chặt di động: “ Cậu đợi xem ngày mai tay của mình mau hay chuyển phát nhanh mau.”
“Mình đoán là khoảnh khắc cậu gặp tiểu muội muội kia càng mau hơn nha.”
“10 giờ ký hợp đồng đúng không?”
Diêu Dao lập tức nói sang chuyện khác, hô hấp Thẩm Nịnh Nhược ngừng một chút mới “Ùm” một tiếng.
“Nghĩ kỹ cùng người ta chào hỏi như thế nào chưa?”
“Muốn hay không nói đã lâu không gặp thật nhớ cô bla bla gì đó.”
Đôi môi Thẩm Nịnh Nhược trương trương, cuối cùng chỉ nói: “Đi ngủ.”
“Ngủ ngon.” Diêu Dao cũng không kéo dài thời gian, dứt khoát nói.
Sau khi điện thoại cắt đứt, Thẩm Nịnh Nhược liền không thể bình tĩnh.
Vấn đề của Diêu Dao thật đáng giá để nàng tự hỏi.
Chuyển phát nhanh 9 giờ rưỡi liền đến, nhưng lúc này Thẩm Nịnh Nhược cùng đám người Kha Diệp Tử đã xuất phát đi Vạn Danh.
Nàng ngồi ở phía sau, nghe người bên kia nói xong, vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Để ở quầy chuyển phát nhanh đi, cảm ơn.”
Loại xe này là xe hơi dài dành cho doanh nhân, dư sức ngồi năm người.
Thẩm Nịnh Nhược đang nghe điện thoại, những người khác đều không dám hé răng, ngồi đến đoan chính.
Hôm nay sau khi ký hợp đồng, hai bên sẽ cùng nhau chụp ảnh chung vì vậy mọi người đều ăn mặc chính trang, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Xe một đường chạy từ Kỳ Diệu đến Vạn Danh, cũng phải mất nữa tiếng đồng hồ. May mắn lúc này cũng không phải giờ cao điểm nên trên đường cũng không bị kẹt xe.
Cấu trúc xây dựng của Vân Thành cùng Tây Thành cũng không giống nhau, bên này lại thiên về hiện đại hóa hơn, Thẩm Nịnh Nhược nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay đặt trên đầu gối nhẹ gõ một chút, biểu tình làm người nhìn không ra tới nàng đang suy nghĩ gì.
Cù Ngôn xuống dưới tiếp đãi mọi người, lúc nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược nàng có hơi chút kinh ngạc, thật không nghĩ đến giám đốc công ty Kỳ Diệu so với trong lời đồn còn muốn xinh đẹp trẻ tuổi hơn rất nhiều, hơn nữa khí tràng cũng càng cường đại.
Những lần gặp mặt lúc trước đều là do Kha Diệp Tử đi, Kha Diệp Tử đứng một bên chủ động giới thiệu: “Cù giám đốc, đây là Thẩm tổng giám của chúng ta.”
“Cù giám đốc.” Thẩm Nịnh Nhược chủ động vươn tay, bên môi giơ lên nhàn nhạt ý cười.
Trong lĩnh vực kinh doanh, tươi cười là cần phải có, các nàng chuẩn bị nói chuyện hợp tác đem lại lợi ích cho cả hai bên, cũng không phải là đối thủ của nhau.
Cù Ngôn nắm lấy: “Nghe danh Thẩm tổng giám đã lâu.”
Nàng cũng lộ ra nụ cười chức nghiệp tiêu chuẩn: “ Chúng ta đi lên thôi.”
Thẩm Nịnh Nhược gật đầu, giày cao gót dẫm trên mặt đất vang lên một trận âm thanh thanh thúy.
Đoàn người tiến vào thang máy.
Kha Diệp Tử vì hòa hoãn bầu không khí có chút xấu hổ nên đã chủ động cùng Cù Ngôn hàn huyên vài câu.
Thẩm Nịnh Nhược đứng một bên nhìn chằm chằm vào những con số đang tăng lên, mí mắt run rẩy, cầm lòng không được mà bắt đầu tự hỏi, lát nữa Khâu Dạng nhìn thấy nàng sẽ phản ứng như thế nào.
Tuy rằng công ty nàng cùng Vạn Danh hợp tác chính là chuyện trùng hợp ngoài ý muốn.
Nhưng điều đó không ngăn được Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy rằng sự trùng hợp này đến rất đúng lúc.
Những bất ngờ không lường trước được sẽ đem đến nhiều niềm vui cho cuộc sống.
Khóe miệng Thẩm Nịnh Nhược khẽ cong lên một chút.
Thật mau liền đến tầng 17, Cù Ngôn làm cái tư thế “mời”, đợi năm người công ty Kỳ Diệu đi ra ngoài nàng mới nót gót theo sau.
Vạn Danh thường xuyên sẽ có các công ty khác ghé thăm, Cốc Lam nở một nụ cười tiêu chuẩn chào đón, chờ mọi người đều đi vào, nàng mới từ trên người Thẩm Nịnh Nhược thu hồi ánh mắt.
Làm việc ở đây gần 1 năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn đến nữ cấp trên xinh đẹp như bậy, tuy rằng nàng không biết người nọ là ai, nhưng biết được những người này đến là để làm gì, vì vậy lập tức nhắn tin gửi cho Khâu Dạng.
Cho dù nàng biết hiện tại Khâu Dạng sẽ không trả lời.
Khâu Dạng cùng ba vị đồng sự khác đang ngồi chờ trong phòng hội nghị, đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia ký hợp đồng, nhưng hôm nay lại có chút khẩn trương.
Nguyên nhân là vì Bành Khai Miểu đang ngồi kế bên nàng nói chuyện bát quái --
“Lát nữa người chúng ta gặp là ai mọi người hẳn là biết rồi đi? Chính là trong lời đồn nữ tổng giám công ty Kỳ Diệu, siêu cấp lạnh lùng.”
“Nghe nói nàng nhăn mày một cái, nhân viên cấp dưới không ai dám ho một tiếng.”
“Họ Thẩm, năng lực kinh doanh rất mạnh.”
Chọc trúng tâm Khâu Dạng chính là hai chữ “Họ Thẩm” này, trước đó nàng cũng không xem danh sách tham gia của hai bên, hiện tại nghe Bành Khai Miểu nói như vậy, tim nàng liền đập lỡ một nhịp.
Nàng cảm thấy sẽ không trùng hợp đến như vậy, trên đời này có rất nhiều người họ Thẩm.
Nói vài câu Bành Khai Miểu liền an tĩnh trở lại.
Vạn nhất giây tiếp theo có người mở cửa, nghe thấy này đó liền ảnh hưởng không tốt lắm.
Khâu Dạng ngồi đến thẳng tắp, lông mi nàng buông xuống, nhìn chằm chằm văn kiện ở trước mặt.
Chờ ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, lỗ tai nàng dựng lên, đồng nghiệp xung quanh lúc này liền đứng lên, sửa sang lại một chút quần áo.
Khâu Dạng cũng đứng lên, nhìn về phía cánh cửa.
Là Cù Ngôn đẩy cửa ra, nhưng người bước vào đầu tiên lại không phải nàng.
Người dẫn đầu bước vào ăn mặc một bộ vest màu đen khiến thân hình càng thêm cao gầy. Bên trong là áo sơ mi trắng ngăn nắp sạch sẽ, một viên cúc áo trên cổ được tùy ý thả ra. Khí chất tuyệt trác khiến người khác không thể không ngước nhìn.
Phần tóc gợn sóng được nàng buông thả ở phía sau, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đã từng công kích không nhẹ đến Khâu Dạng.
Gương mặt này cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc.
Giây tiếp theo, Thẩm Nịnh Nhược kéo ra ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Khâu Dạng một cái.
Hô hấp của Khâu Dạng lúc này liền ngừng lại.
*************
Thoại của Editor:
Cuối cùng cũng xong chương 24 dài lê thê này rồi mn ạ 5555. Chương sau Thẩm tổng giám lại được gặp lại bé vợ của mình rồi....