Một cái liếc mắt này của Thẩm Nịnh Nhược cực kỳ ngắn ngủi, còn chưa đến nữa giây, ngoại trừ Khâu Dạng không ai có thể nhìn đến được.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng đủ làm mí mắt Khâu Dạng run run, ánh mắt của nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược ở không trung giao hội lại ăn ý mà tách ra.
Bề ngoài Khâu Dạng gió êm sóng lặng cùng những người khác ngồi xuống, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược, nội tâm của nàng đã bắt đầu nổi gió.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nàng không nghĩ đến sẽ cùng Thẩm Nịnh Nhược gặp lại, mặc dù cả hai đều không có phương thức liên hệ của đối phương.
Càng không nghĩ đến sẽ gặp lại trong trường hợp như vậy.
Hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược còn là tổng giám lạnh lùng của công ty Kỳ Diệu mà Bành Khai Miểu vừa nhắc đến khi nãy.
Nàng lại nhớ đến lúc chuẩn bị lên máy bay, Cù Ngôn có gửi tin nhắn cho nàng nói người tổng giám này không dễ chọc.
Tổng hợp lại những thông tin này đó, Khâu Dạng tựa hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bởi vì ở trước mặt nàng, Thẩm Nịnh Nhược không phải như vậy.
Có khi nào Thẩm Nịnh Nhược còn có một người chị em sinh đôi giống nàng như đúc hay không?
Khâu Dạng cảm thấy bản thân mình điên rồi, chỉ vì trốn tránh việc lần thứ hai gặp lại Thẩm Nịnh Nhược mà ý tưởng cổ quái nào nàng cũng có thể suy nghĩ ra được.
Bất quá việc quan trọng trước mắt lúc này chính là công tác, Khâu Dạng thu hồi lực chú ý của mình, không muốn tâm tình bị Thẩm Nịnh Nhược quấy nhiễu.
Cù Ngôn cùng Thẩm Nịnh Nhược hiện tại đã bắt đầu nói lên nội dung của hợp đồng, mặc dù trước đó hai bên đã trao đổi qua rất nhiều lần, nhưng những hạng mục quan trọng vẫn nên nhấn mạnh một chút để tránh sau này phát sinh ra hiểu lầm.
Trừ bỏ mười người ở đây, vừa rồi còn có một cô gái tiến vào, trên cổ nàng treo máy chụp ảnh, đối với hiện trường cuộc họp ấn chụp vài cái.
Khâu Dạng nhận ra nàng, nàng là chủ biên tập của công ty, hôm nay Vạn Danh cùng Kỳ Diệu ký hợp đồng có thể nói là một sự kiện quan trọng của quý này, thậm chí là sự kiện lớn nhất của năm nay, vì vậy công ty khẳng định sẽ đăng tin tức liên quan lên tài khoản chính thức cùng official website, ảnh chụp đương nhiên cần thiết phải có.
Ngữ điệu nói chuyện của Thẩm Nịnh Nhược vẫn rõ ràng như vậy, một âm tiết cũng không phát âm sai, nhưng âm thanh so với khi ở trước mặt Khâu Dạng càng có vài phần lạnh nhạt, xa cách.
Thẩm Nịnh Nhược lúc này làm cho Khâu Dạng cảm thấy thật xa lạ, tuy rằng các nàng cũng không phải rất quen thuộc, cùng lắm chỉ chung đụng trong bảy ngày mà thôi.
Nhưng cảm giác đó lại rất rõ ràng, rõ ràng đến mức làm Khâu Dạng cho rằng những sự việc phát sinh trong tuần vừa rồi diễn ra ở một thế giới song song nào khác.
Một người sẽ có khác biệt lớn như vậy sao?
Tay Khâu Dạng nắm chặt bút bi, im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Cù Ngôn và Thẩm Nịnh Nhược, lâu lâu nàng sẽ ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái, may mắn thay đối phương cũng không có nhìn qua đây, điều đó khiến tâm tình của nàng nhẹ nhàng đi không ít. Theo thời gian trôi qua trạng thái của nàng dần dần ổn định hơn rất nhiều, cũng đem chuyện gặp lại Thẩm Nịnh Nhược xem nhẹ đi không ít.
Giữa các nàng trừ bỏ hai bên công ty hợp tác sẽ không còn dính líu, tới lui vì điều gì nữa.
Vì thế không có gì phải lo lắng.
Hơn nữa ở đây cũng không ai biết được những chuyện đã phát sinh giữa các nàng, Khâu Dạng càng thêm yên lòng.
Sau khi ký hợp đồng, Cù Ngôn cùng Thẩm Nịnh Nhược từng người đứng dậy, thân mật mà bắt tay nhau một chút, hình ảnh này liền bị camera ghi lại.
Vạn Danh có kỹ thuật, Kỳ Diệu có tài nguyên, hợp tác với nhau chắc chắn đôi bên đều sẽ có lợi.
Lúc này Cù Ngôn đề nghị mọi người đứng lên, xếp thành hai hàng cùng nhau chụp một bức ảnh lưu niệm.
Vị trí đứng chụp là ở trước màn hình máy chiếu với hai chiếc logo của hai công ty được phóng to trên màn hình.
Hai bên đều là ba nam hai nữ, Cù Ngôn nhìn một chút liền dứt khoát nói: “Nam đứng phía sau, nữ ở phía trước, như vậy có được không?”
Không ai phản đối.
Vì thế Khâu Dạng liền đứng ở bên cạnh Cù Ngôn. Như vậy khoảng cách của nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược lúc này chỉ còn cách mỗi Cù Ngôn mà thôi.
Điều này làm cho Khâu Dạng hoảng hốt một chút.
Rõ ràng hai ngày trước còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại người này, vậy mà hiện tại đối phương lại cách mình gần đến vậy.
Hợp đồng thuận lợi mà ký xong, vì vậy bầu không khí cũng không còn căng thẳng như lúc nãy. Nhưng Khâu Dạng lại nhịn không được mà có chút khẩn trương, thân thể cũng đi theo cứng đờ.
Mọi người điều chỉnh tư thế đứng một chút, Cù Ngôn lại nhìn Khâu Dạng một cái, cười nói: “Dạng Dạng, hay là em đứng ở chỗ chị đi, chị cao hơn em một chút đứng ở ngoài có vẻ thích hợp hơn.”
Ý tứ này còn không phải muốn Khâu Dạng đứng bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược mà không có một chút vật cản nào ở giữa sao.
Suy nghĩ này lập tức liền xông lên não khiến tim Khâu Dạng đập chậm đi nữa nhịp, nhưng bề ngoài nàng lại không có một tia gợn sóng, nàng mỉm cười cự tuyệt: “Không tốt lắm đâu Cù tỷ, chị là tổ trưởng mà.”
“Được rồi.” Cù Ngôn cũng không làm khó nàng nữa.
Thẩm Nịnh Nhược nhàn nhạt liếc mắt một cái, cùng lúc mới đến lơ đãng nhìn qua giống nhau, Khâu Dạng lại không cẩn thận bắt được ánh mắt đó, nàng không để lộ ra nữa điểm hoảng loạn, tự nhiên mà dời đi ánh mắt nhìn về phía máy ảnh.
“Ok, mọi người nhìn về phía bên này. “ Sau khi đã ổn định vị trí, biên tập hướng về phía mọi người ra dấu, sau đó liền đem máy ảnh hướng về phía bọn họ.
Thẩm Nịnh Nhược bị Khâu Dạng làm lơ không khỏi bĩu môi một chút, nhưng ngay lập tức nàng liền thu hồi ánh mắt, nụ cười chuyên nghiệp lại xuất hiện trên gương mặt, đưa mắt nhìn về phía máy ảnh.
Đây xem như là sự bắt đầu hoàn hảo cho lần hợp tác này.
Mỗi người đều bận rộn việc riêng nên Cù Ngôn cũng không lôi kéo, nàng chủ động cười nói: “Vậy Thẩm tổng giám, để chúng tôi đưa mọi người xuống lầu.”
Lúc tiếp đón cũng chỉ có Cù Ngôn nhưng lúc tiễn người đi không chỉ có mỗi nàng.
Khâu Dạng cũng cần phải đi theo.
Khâu Dạng nghe được liền sửng sốt, nàng còn tưởng rằng mình có thể ngay lập tức trở về văn phòng, không nghĩ đến còn phải đi theo xuống lầu.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy âm thanh của Thẩm Nịnh Nhược vang lên: “Vậy đành làm phiền Cù giám đốc.”
Cù Ngôn xua tay: “Không phiền, không phiền.”
“Hy vọng lần hợp tác kế tiếp của chúng ta sẽ diễn ra thật suông sẻ và thuận lợi.” Nàng chân thành nói.
Ký hợp đồng chỉ là phần mở đầu, sau này hai bên vẫn còn phải gặp mặt thật nhiều lần để bàn bạc về những vấn đề kế tiếp.
Vì thế cơ hội gặp mặt của hai bên công ty sẽ càng cao, mà trong đó bao gồm cả việc tầng suất Khâu Dạng gặp phải Thẩm Nịnh Nhược cũng càng cao.
Lông mày Khâu Dạng liền nhảy lên vài cái.
Thẩm Nịnh Nhược cùng Cù Ngôn đi tuốt ở phía trước, từ phòng họp đến thang máy chỉ có một đoạn đường ngắn, nhưng Khâu Dạng đã nhìn về phía sau lưng Thẩm Nịnh Nhược thật nhiều lần.
Mái tóc của Thẩm Nịnh Nhược vừa dài lại nhiều, phần tóc gợn sóng càng làm tăng lên khí chất cao lãnh của nàng, có thể nói Thẩm Nịnh Nhược là một người đẹp đến từng sợi tóc.
Từ góc độ hiện tại của Khâu Dạng có thể nhìn đến chiếc khuyên tai kim cương mà Thẩm Nịnh Nhược đang đeo.
Lúc ở Tây Thành Khâu Dạng đã rất nhiều lần tiếp xúc thân mật với vành tai của Thẩm Nịnh Nhược nhưng cũng không thấy nàng đeo quá.
Tất cả hồi ức lại chậm rãi leo lên, trong phút chốc trong đầu Khâu Dạng chỉ toàn là hình ảnh khi nàng và Thẩm Nịnh Nhược ở bên nhau, những hình ảnh vừa ái muội lại vừa mơ hồ.
Đêm ấy ánh trăng thật sáng, đôi môi kia cũng thật ấm áp, còn có vùng bụng phẳng lì kia....
Cuối cùng cũng đến cửa thang máy, Khâu Dạng chưa từng cảm thấy đoạn đường này lại dài đến như vậy, lỗ tai được che đậy sau mái tóc của nàng không khỏi nổi lên một tầng ửng đỏ.
“Hay là buổi tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Thẩm tổng giám thấy sao?” Lúc này Cù Ngôn phát ra lời mời.
Sau khi ký hợp đồng đôi bên sẽ còn lui tới với nhau thật nhiều lần, vì vậy cùng nhau ăn một bữa cơm chính là điều hiển nhiên.
Kha Diệp Tử đứng phía sau Thẩm Nịnh Nhược, nghe được Cù Ngôn nói vậy, trong lòng liền đã thế Thẩm Nịnh Nhược đưa ra một cái đáp án: “Thật xin lỗi, buổi tối tôi còn có việc cần phải xử lý.”
Nhưng đáp án này hoàn toàn sai lầm.
Kha Diệp Tử làm cấp dưới của Thẩm Nịnh Nhược ba năm, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược không đưa ra lời từ chối.
Chỉ nghe Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng nói: “Được.”
Tuy chỉ là một chữ nhưng khiến cho toàn bộ nhân viên Kỳ Diệu có mặt tại đây đều bị dọa đến rồi.
Thẩm tổng giám của bọn họ không thích tham gia các cuộc xã giao sau khi tan tầm, điều đó ai trong Kỳ Diệu cũng biết, có không ít đối tượng hợp tác đã từng mời Thẩm Nịnh Nhược cùng nhau ăn cơm, nhưng đều bị nàng từ chối.
Tình huống hiện tại là như thế nào??
Trong lòng mọi người không khỏi nổi lên nghi hoặc, đợi một lát sau khi trở lại nhất định phải đem chuyện này đăng lên nhóm bát quái của công ty dò hỏi một chút.
Khâu Dạng không hiểu biết Thẩm Nịnh Nhược nên chuyện này đương nhiên cũng sẽ không biết, bất quá nàng ở một bên nghe Thẩm Nịnh Nhược cùng Cù Ngôn nói chuyện, trong lòng có chút không bình tĩnh.
Lúc trước Cù Ngôn có nói sau khi ký hợp đồng xong muốn cùng công ty Kỳ Diệu ăn một bữa cơm, lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì loại xã giao này trước đây nàng đã từng tham gia rất nhiều lần, nên không có gì hiếm lạ.
Nhưng ai ngờ được tổng giám công ty Kỳ Diệu lại chính là Thẩm Nịnh Nhược, trường hợp này lập tức liền không giống nhau.
Thang máy “Đing” một tiếng, mở cửa.
Mọi người cùng nhau bước vào thang máy, Khâu Dạng cũng không tiến về phía trong góc mà chỉ đứng lùi về phía sau một chút, từ vị trí này chỉ có thể nhìn đến phía sau gáy của Thẩm Nịnh Nhược.
Không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm nàng đi ngang qua Thẩm Nịnh Nhược liền ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt.
“Vậy lát nữa tôi sẽ đem địa chỉ nhà hàng gửi cho Kha quản lý.” Cù Ngôn rất am hiểu cùng người khác giao tiếp, trong lúc nói chuyện trên môi nàng đều nở một nụ cười, làm người khác cảm thấy thật chân thành cùng thoải mái.
Kha Diệp Tử gật đầu: “Được, vậy quyết định như vậy đi.”
Đôi môi Thẩm Nịnh Nhược nhấp một chút, cũng không nói gì nữa.
Nàng đứng ở giữa, đôi mắt dán vào cửa thang máy, như thể có thể nhìn thấy khuôn mặt Khâu Dạng trên tấm kính mơ hồ kia.
Khuôn mặt là không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn đến một cái đầu bất động.
Từ lúc gặp lại đến giờ nàng cùng Khâu Dạng cũng chưa nói với nhau câu nào, điều này cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Nịnh Nhược.
Chỉ là nàng có chút bất mãn.
Phản ứng của Khâu Dạng khi gặp lại nàng thật lãnh đạm, một chút ngạc nhiên đều không có, nghĩ vậy Thẩm Nịnh Nhược khẽ cau mày.
Nàng đã sớm biết sẽ cùng Khâu Dạng gặp mặt cho nên không để lộ ra biểu tình gì, vậy còn Khâu Dạng thì sao?
Khâu Dạng không có khả năng sẽ biết được điều này, nhưng nàng lại có phản ứng như vậy tựa như đoạn thời gian bảy ngày vừa rồi giữa các nàng không hề xảy ra chuyện gì.
Giữa đường thang máy ngừng lại, Thẩm Nịnh Nhược đành phải lui ra sau một chút nhường vị trí cho những người khác tiến vào.
Mọi người cũng tự điều chỉnh vị trí của mình.
Thẩm Nịnh Nhược lui một bước vừa vặn đứng ở trước mặt Khâu Dạng, nàng hơi hơi nghiêng đầu liền phát hiện khoảnh cách của hai người chỉ còn cách nhau cỡ một gang tay.
Hô hấp của Khâu Dạng ngừng lại, lúc này nàng không thể lui về phía sau, cũng không thể dịch sang trái hay sang phải, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Một cái nghiêng đầu này của Thẩm Nịnh Nhược khiến cho ánh mắt cả hai lại lần nữa giao hội, Khâu Dạng khẩn trương mà nuốt nước bọt, trạng thái của nàng vốn dĩ đang được thả lỏng liền trở nên căng thẳng.
Nàng cho rằng giây tiếp theo Thẩm Nịnh Nhược sẽ quay đầu đi chỗ khác giống như trong phòng họp khi nãy, không ngờ đến Thẩm Nịnh Nhược lại mở miệng: “Tôi có dẫm trúng cô không?”
Ngữ khí của Thẩm Nịnh Nhược mang theo vài tia không chắc chắn, nhưng truyền đến tai người khác lại giống như nàng thật sự đã dẫm trúng Khâu Dạng vậy.
Kha Diệp Tử cùng Cù Ngôn đều liếc mắt nhìn qua.
Ánh đèn trong thang máy rất sáng, khoảnh cách gần như vậy khiến Khâu Dạng có thể nhìn thấy rõ ràng con ngươi màu đen của Thẩm Nịnh Nhược.
Đôi mắt này nàng đã từng nhìn chăm chú rất nhiều lần.
“Không có. “ Khâu Dạng như cũ mỉm cười, giọng điệu mang theo vài phần xa cách cùng khách sáo.
Chóp mũi nàng lại ngửi đến được hương chanh nhàn nhạt, thanh mát.
Thẩm Nịnh Nhược: “Ùm.” một tiếng liền quay đầu đi.
Người phía trước đã đứng chặn hết tầm nhìn của Thẩm Nịnh Nhược vì vậy nàng không thể lại mượn cánh cửa thang máy để nhìn lén Khâu Dạng.
Nhưng cũng không sao, dù gì vừa rồi nàng cũng đã nói chuyện được với Khâu Dạng.
Vừa nghĩ đến đây, thang máy đã ngừng lại ở tầng một.
Người phía trước nhấc chân ra ngoài, Thẩm Nịnh Nhược cũng thu lại tâm tư, đem khuôn mặt trở về trạng thái ban đầu, bình tĩnh mà đi về phía trước.
Sau khi đến cửa office building, hai bên lại cùng nhau khách sáo một trận, Thẩm Nịnh Nhược mới mỉm cười mang theo người rời khỏi.
Bành Khai Miểu liếc mắt nhìn theo, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng những người công ty Kỳ Diệu nữa mới đè thấp âm thanh nói: “Thẩm tổng giám của Kỳ Diệu cùng trong lời đồn có chút không giống nhau?”
Hắn ngừng một chút, mới đem nữa câu còn lại nói ra: “ Cũng không có đáng sợ như lời mọi người nói đi.”
Cù Ngôn nhìn hắn một cái: “ Không phải đều nói là “lời đồn” rồi sao?”
Bành Khai Miểu cười cười: “Cũng đúng.”
Hắn còn muốn nói Thẩm Nịnh Nhược so với trong lời đồn càng thêm xinh đẹp, nhưng ngập ngừng một chút liền đem những lời đó nuốt xuống.
Khâu Dạng đứng một bên trầm mặc, sau khi quay về thang máy cũng không nói câu gì.
Cù Ngôn quan tâm hỏi: “Dạng Dạng, em sao vậy?”
“Không có việc gì, Cù tỷ.”
Cù Ngôn cho rằng Khâu Dạng lại nhớ đến người yêu cũ, liền đưa tay lên vai nàng vỗ vỗ vài cái an ủi.
Nhưng thực tế Khâu Dạng cũng không hề suy nghĩ đến Đào Tư Nhàn, nàng đang suy nghĩ tới chính là Thẩm Nịnh Nhược, người vừa mới rời đi vài phút trước.
Trở về văn phòng, Khâu Dạng cầm lấy ly nước uống một ngụm lớn, nàng thất thần tự hỏi trong chốc lát, sau đó liền đứng dậy đi đến văn phòng của Cù Ngôn. Đến khi đứng trước mặt của đối phương nàng liền nói: “Cù tỷ, bữa tiệc tối nay em có thể không tham gia được không?”
“Cho chị một lý do.” Cù Ngôn sửa sang lại tài liệu trên bàn, trong lát nữa nàng còn có cuộc họp với cấp trên.
Khâu Dạng nghĩ một chút, liền ngượng ngùng mà nói: “Thực ra hôm nay thân thể em có chút không thoải mái.”
Động tác trên tay Cù Ngôn ngừng lại, nàng đưa mắt nhìn Khâu Dạng một cái, liền nói: “Dạng Dạng.”
“Năng lực làm việc của em rất tốt, em xứng đáng có thêm càng tốt cơ hội để phát triển, chị hy vọng em biết tự mình nắm bắt lấy những cơ hội này để mở rộng con đường cho mình.”
“Bữa tiệc hôm nay chị hy vọng em tham gia, nguyên nhân thứ nhất chính là điều chị vừa nói còn nguyên nhân thứ hai là em sẽ có việc để làm, không cần phải nhớ đến người yêu cũ nữa, như vậy không tốt sao?”
Nói đến đây, Cù Ngôn lại tiếp tục thu thập tài liệu: “Hơn nữa, những lúc em nói dối người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra, rốt cuộc thân thể có thoải mái hay không, so với chị em càng rõ ràng.”
Khâu Dạng trở về bàn làm việc ngồi xuống, nếu tối nay nàng không tham gia bữa tiệc với Kỳ Diệu quả là uổng phí công sức của Cù Ngôn.
Những lý do Cù Ngôn đưa ra đều rất đúng, nàng không thể không đi.
Nói chung so với việc nhớ đến Đào Tư Nhàn thì cùng Thẩm Nịnh Nhược gặp mặt tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược đáp ứng lời mời của Vạn Danh cũng không phải là do cảm xúc bốc đồng, đây là đáp án được nàng đưa ra sau khi tự hỏi một phen.
Nhưng thành thật mà nói, những lần nàng có hành động bốc đồng trong mấy năm gần đây đều có dính líu đến Khâu Dạng.
Từ đi theo Khâu Dạng đến Tây Thành, cho đến cố ý muốn nói chuyện với Khâu Dạng ở thang máy....
Sau khi gặp lại Khâu Dạng, trong lòng Thẩm Nịnh Nhược liền dâng lên một tia lo lắng, không biết mấy ngày nay Khâu Dạng có phải xảy ra vấn đề gì dẫn đến mất trí nhớ hay không, tuy rằng nàng biết điều mình suy nghĩ thật sự vô lý.
Cũng may từ câu trả lời của Khâu Dạng có thể thấy được chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Khâu Dạng rõ ràng nhớ rất rõ nàng, chỉ là không muốn đối diện với người bạn giường bảy ngày này mà thôi.
Nguyên nhân kỳ thật cũng rất dễ đoán, vốn dĩ đã chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại, ai ngờ được hiện tại lại vì công việc mà đối mặt nhau trên bàn họp. Chậc chậc.
Thẩm Nịnh Nhược không kìm nén được mà bật cười, nàng đột nhiên cảm thấy phản ứng của Khâu Dạng rất thú vị.
Khâu Dạng càng làm ra bộ dáng bình tĩnh như vậy, nàng càng muốn....
Bắt nạt Khâu Dạng.
Lúc Kha Diệp Tử đến văn phòng tổng giám, nàng vô tình bắt gặp nụ cười còn đọng lại trên môi của Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng cảm thấy chính mình đụng trúng quỷ.
************