Lý Long Cơ nhấc chân đi ra ngoài, kéo cửa ra đưa lưng về phía Tần Tiêu, nhẹ giọng nhưng thập phần rõ ràng:
- Bảo trọng, đại ca!"
Tần Tiêu nhìn qua đại sảnh, ánh đèn chiếu bóng lưng Lý Long Cơ, trong lòng đột nhiên thê lương và thất lạc không nói nên lời, hắn bất đắc dĩ cười rộ lên:
- Từ biệt rồi, a man. Ta không biết chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nhưng mà ta đã không còn gặp lại a man trước kia. Tối đa chỉ có thể nhìn thấy hoàng đế chúa tể một nước -- Lý Long Cơ!
Một đêm không ngủ.
Người một nhà dưới ánh đèn thu thập đồ vật. Hành lý đơn giản, ăn mặc gọn gàng. Tần Tiêu đi ra ngoài mua mấy chiếc xe ngựa của dân chúng, mướn mấy xa phu và mang một ít vàng bạc chuyển lên xe, tràn đầy mấy xe.
Tần Tiêu nhìn qua xe và buồn cười, trong nội tâm âm thầm nói: ta ta mang theo khoản tiền tham ô nhiều như vậy! Quy ẩn là quy ẩn, tiền nhất định phải xài, đây chính là dùng mạng đổi lấy, ha ha!
Tần Tiêu lúc này cầm ấn tín, binh phù, áo giáp cùng binh khí sửa sang một phen, chuẩn bị sáng sớm mai giao cho Hoàng Thành Ngự Suất Ti. Đồ đệ Hoàn Tử Đan vẫn yên lặng nhìn qua Tần Tiêu. Tần Tiêu ngẫu nhiên quay mặt nhìn qua hắn, nói:
- Tử Đan, ngươi ở lại Trường An lăn lộn với sư huynh Tử Nghi của ngươi đi. Qua hết năm triều đình sẽ mở võ cử lần nữa, ngươi không ngại cùng sư huynh của ngươi tham gia một lần.
Hoàn Tử Đan ưu tư:
- Sư phụ, ngài đã giúp ta báo đại thù, ta không có gì tiếc nuối. Chỉ hy vọng cả đời này đi theo bên người sư phụ. Giúp ngài dẫn ngựa, chạy chân chạy.
- Không có tiền đồ, nói bậy bạ gì đó!
Tần Tiêu trừng mắt nhìn hắn, đập bả vai của hắn, nói:
- Thái tử điện hạ đã sớm thưởng thức ngươi rồi. Ngươi phải lưu lại. Ngươi không được quên, phụ thân của ngươi là Đại Đường trung liệt lương thần, ngươi cả đời này nhất định phải sống đặc sắc đấy.
Hoàn Tử Đan phiền muộn cúi đầu xuống:
- Ngay cả người như sư phụ còn từ quan, ta còn...
- Im ngay. Đừng nói.
Tần Tiêu đánh gãy lời hắn nói:
- Những chuyện này sau này ngươi sẽ hiểu. Hiện tại ngươi xem sư phụ như đào binh nhu nhược đi. Ngươi không nên học ta, phải có tiền đồ một chút có biết không? Ngươi phải lăn lộn tốt, có tiền đồ thì mặt mũi ta mới sáng được. Hiểu chưa?
Hoàn Tử Đan hít sâu một hơi, liên tục gật đầu:
- Đồ nhi hiểu rồi!
Còn đang bận rộn, dưới lầu đột nhiên truyền ra tiếng hô to "Đại Đô Đốc" Tần Tiêu vội vàng chạy ra ban công xem xét, dưới lầu có một đám người đang quỳ, trong bóng tối cũng không thấy rõ là ai. Tần Tiêu chạy xuống mở cửa ra, đập vào mắt nhìn thấy Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản, Lý Giai Lạc, Phạm Thức Đức và một đám đồng liêu Hoàng Thành Ngự Suất Ti, còn có Trình Bá Hiến, Vạn Lôi, Điền Trân và rất nhiều đông liêu đông cung lục suất, ngay cả Hoàng Trùng cùng quân y Lưu Địch cũng ở đây. Bọn họ quỳ trên tuyết nhìn qua Tần Tiêu. Lần nữa hô lên "Đại Đô Đốc", một cảm giác xúc động hiện ra trong lòng Tần Tiêu, Tần Tiêu thiếu chút nửa trào nước mắt. Hắn vội vàng bước nhanh tới trước:
- Hảo huynh đệ các ngươi đứng lên đi.
Dứt lời đi lên vịn Phạm Thức Đức lớn tuổi nhất đứng dậy.
Phạm Thức Đức tràn đầy ưu thương, thâm trầm nói ra:
- Đại Đô Đốc, ngươi cứ như vậy vứt bỏ đám huynh đệ này, rời khỏi Trường An... Mọi người chúng ta nội tâm rất thất lạc.
Tần Tiêu tự trách khẽ cười cười:
- Phạm tiên sinh, lời dư thừa không cần nói. Tần Tiêu rời xa triều đình, chúc các vị tại Trường An vinh hoa phú quý, cả đời bình an!
Tần Tiêu chậm rãi đi qua, nói:
- Trường Phong huynh đệ, có lẽ khi mới bắt đầu ta tu kiến đặc chủng doanh là có tư tâm. Nhưng mà cho tới hôm nay gặp các ngươi như vậy đã không hề chỉ thuộc về mình Tần Tiêu ta. Các ngươi là hảo huynh đệ của ta, nhưng đồng thời cũng là quân nhân Đại Đường, là nhân tài Đại Đường không thể thiếu. Thái tử điện hạ đăng cơ sẽ đại lực bồi dưỡng đặc chủng doanh. Cho nên ,các ngươi rất sớm đã thuộc quân đội Đại Đường, thuộc về cả Đại Đường. Các ngươi phải thay ta làm nhiều việc. Mặc kệ ta đi đâu vẫn vĩnh viễn nhớ các ngươi. Hảo huynh đệ!
Lời này vừa ra một đám nam nhân cũng phải rơi lệ.
Nước mắt nữ nhân hòa tan nam nhân; nước mắt nam nhân cảm động trời xanh.
- Hầu tử, tiểu tử ngươi khi huấn luyện lười biếng nhất, bổn sự kém cỏi nhất.
Tần Tiêu đi tới trước mặt hầu tử, phủi phủi bông tuyết trên vai của hắn, nhẹ giọng nói:
- Sau này nếu như lên làm tướng quân. Làm huấn luyện viên cũng không thể như vậy. Có biết không? Nếu như mang binh sai lầm, sẽ bị các huynh đệ khác chê cười đấy....
Hầu tử đứng nghiêm, rơi lệ đầy mặt, dương tay chào theo nghi thức quân đội đặc chủng doanh của thế kỷ hai mươi mốt!
Tần Tiêu gật đầu đi qua bên cạnh hắn.
- Bạch Nhân, tiểu tử ngươi đánh bạc tốt lắm!
- Lại đánh bạc ta sẽ tự chặc tay!
- Tống Tiểu Thất, phụ thân ngươi bệnh lao bớt chưa?
- Không còn tái phát nữa, lão nhân gia ông ta đã quy thiên!
Tống Tiểu Thất âm thanh nghẹn ngào:
- Nhưng ta sẽ thấp hương cho lão nhân gia nói Đại Đô Đốc trước khi rời đi vẫn còn nhớ tới hắn.
Bọn người Lý Tiên Huệ đứng ở ban công nước mắt đầy mặt.
Tần Tiêu cùng chào từ biệt người ở đây, rốt cục cũng không nhịn được nước mắt, mặc cho nó chảy xuống mặt của mình.
- Tử Nghi!
Tần Tiêuđi tới bên cạnh Quách Tử Nghi, gật đầu nói:
- Làm rất tốt, không chỉ làm Võ Trạng Nguyên, còn phải làm tướng quân tốt nhất của Đại Đường, nguyên soái tốt nhất.
Quách Tử Nghi lớn tiếng nói:
- Sư phụ thứ nhất, ta sẽ thứ hai!
- Ngươi phải làm đệ nhất!
Tần Tiêu vỗ đầu vai của hắn:
- Có tiền đồ một chút!
- Ân!
Quách Tử Nghi nặng một tiếng, rưng rưng gật đầu.
Tần Tiêu đi tới cổng chính, quay người ôm quyền cúi chào mọi người.
- Các vị hảo huynh đệ, thiên hạ không có yến hội nào không tàn. Cả đời của Tần Tiêu có nhiều hảo huynh đệ như vậy đã là cảm kích lớn nhất! Chúng ta lúc này từ biệt, ngày mai thái tử đăng cơ chư vị cũng không cần đưa tiễn. Tần Tiêu muốn yên lặng rời đi.
Tất cả mọi người quỳ gối
- Bái biệt Đại Đô Đốc!
Hình Trường Phong tiến lên, cởi mũ giáo kiếm ra, cung kính đưa tới trước mặt Tần Tiêu:
- Đại Đô Đốc, Hình Phong không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Đại Đô Đốc. Cẩn dùng kiếm này tặng Đại Đô Đốc, làm vật chứng kiến giữa chúng ta.
Tần Tiêu chậm rãi vươn tay ra tiếp kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ hàn quang hiện ra, kiếm khí rung sợ gió tuyết.
- Hảo huynh đệ!
Hai người ôm nhau, Hình Trường Phong nghẹn ngào khóc rống:
- Đại Đô Đốc vĩnh viễn là hảo huynh đệ tốt nhất của Hình Phong.
Cảnh ban đêm tràn ngập gió tuyết như trước.
Mọi người thối lui, Tần Tiêu ngồi trong đại sảnh, ngơ ngác vuốt ve bảo kiếm trong tay, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Sau lưng của hắn chính là mãnh hổ đồ ‘ uy phong bát diện ’, bên cạnh có cắm Phượng Sí Lưu Kim Đang. Chiếu sáng ngọn đèn và tỏa sáng.
- Tử Đan, ngươi tới.
Tần Tiêu gọi Hoàn Tử Đan từ phòng trong ra ngoài.
Tần Tiêu đứng dậy, rút Phượng Sí Lưu Kim Đang ra đưa tới trước mặt hắn.