- Cầm lấy đi! Từ nay về sau ngươi là chủ nhân của nó.
- Sư phụ, cái này, không thể!
Hoàn Tử Đan cuống quít quỳ gối xuống:
- Phượng Sí Lưu Kim Đang là binh khí yêu thích của sư phụ, Tử Đan làm sao lấy làm của riêng?
Tần Tiêu cầm Phượng Sí Lưu Kim Đang đưa tới đầu của hắn:
- Cầm! Thanh Phượng Sí Lưu Kim Đang này đã uống máu tươi không ít. Nó
sẽ không tình nguyện bình tĩnh quy ẩn nông thôn với ta, nó nhất định chỉ thuộc về chiến trường giết chóc. Từ hôm nay trở đi ngươi hảo hảo dùng
nó bảo vệ giang sơn Đại Đường, bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.
Hoàn Tử Đan run rẩy đưa tay lên, cẩn thận tiếp nhận, lập tức cảm giác người trầm xuống, nói:
- Đồ nhi nhất định không làm nhục thanh danh của nó!
Ngày hôm sau gió tuyết không ngừng, thiên địa thuần trắng, ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt.
Người một nhà trắng thức suốt đêm thu thập hành lý, lúc sáng sớm hàn khí lạnh thấu xương, lên xe ngựa đi ra ngoài.
Xe ngựa từ hậu viện ra ngoài, người một nhà ngay ngắn lên xe, cảm khái
vô hạn quay đầu nhìn qua đại viện vài lần. Tần Tiêu thở dài một hơi. Lớn tiếng nói:
- Đám lão bà lên xe đi!
Hô to một
tiếng và bọn người Lý Tiên Huệ không ngừng tỉnh lại, mấy ngày qua giông
như bình tĩnh lại, trên mặt thoải mái mỉm cười.
Ôm con của mình xuống, Tần Tiêu vẫn cưỡi kim mã, trên người khoác hai áo choàng lên người.
Xe ngựa gần đây ở kim quang môn. Lại đi qua phương xa, Tần Tiêu lại lên xa giá, ghìm ngựa dừng lại, quay đầu nhìn qua đế đô Trường An.
Trường An nguy nga, Trường An xinh đẹp; Trường An huy hoàng, thời gian
ba năm này ta ở chỗ này lưu lại nhiều câu chuyện đáng nhớ, hết thảy
giống như giật mình tỉnh lại.
Đúng lúc này đối diện có một
ngựa chạy tới, quan bào phiêu nhiêu. Một thân đạo bào tuyết trắng, phi
tu râu dài. Tần Tiêu cả kinh nói:
- Kim tiên sinh!
Người tới chính là Kim Lương Phượng dẫn tiến Hoàn Tử Đan, xem bói cho
Tần Tiêu. Kim Lương Phượng thúc ngựa đi tới trước mặt Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Đại Đô Đốc thông minh hơn người, quay người cũng không hối hận. Kim mỗ thật sự bội phục!
Tần Tiêu cười nói:
- Không thể ngờ chuyện này hôm nay cũng có thể gặp được Kim tiên sinh.
Tiên sinh hôm nay đến đây chính là vì xem tướng số cho Tần Tiêu sao?
Kim Lương Phượng vuốt râu cười to, cực kỳ tiêu sái:
- Đại Đô Đốc mệnh lý đã nắm giữ cả rồi, cầu người không bằng cầu mình.
Cần gì bần đạo tính toán? Bần đạo hôm nay tới đây cố ý đề cử mình, muốn
làm thầy dạy học cho tiểu công tử Tần gia. Đại Đô Đốc có thể nguyện ý
thu nhận bần đạo không?
Tần Tiêu mừng rỡ trong lòng: Kỳ nhân
chính là kỳ nhân! Hắn lúc này tới tìm ta, nhất định có thâm ý, ta có lý
do cự tuyệt sao?
Tần Tiêu cười to nói:
- Mỗi tháng hai xâu tiền. Bao ăn bao ở tiền thưởng và tiền bảo hiểm, Kim tiên sinh với đãi ngộ này thỏa mãn không?
Kim Lương Phượng cười lên ha hả. Thúc ngựa đi cùng chỗ với Tần Tiêu, mỉm cười nói:
- Đại Đô Đốc quả nhiên không phải người bình thường! Nói chuyện bần đạo nghe không hiểu bao nhiêu. Nghe xong cũng hiếu kỳ, chỉ có ngày có ba
bữa cơm không lo nóng lạnh, bần đạo cái thân già khọm này xem như bán
cho Đại Đô Đốc!
Hai người cười ha ha, cùng thúc ngựa đuổi theo xa giá bọn người Lý Tiên Huệ.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi lấy một bao vải xanh ra:
- Thái tử nói, biết rõ ta thích đánh đàn, cho nên tặng tiêu vĩ cầm cho
ta, bảo ta sau này dạy đầu to đánh đàn. Hắn nói đầu to là con nuôi của
hắn, hắn làm cha nuôi phải tận tâm ý.
Tần Tiêu cười cười:
- Cầm cho ta xem!
Thượng Quan Uyển Nhi theo lời nghe theo đưa cho hắn:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Tử Địch bĩu môi một cái:
- Hắn cũng sẽ không đánh đàn, nhiều nhất là đàn loạn mà thôi.
- Vậy làm bừa bãi đi!
Tần Tiêu mười phần hào sảng cười lên ha hả, ôm ngang tiêu vĩ cầm trên
ngựa, xem nó như đàn tỳ bà, rung đùi đắc ý cất tiếng há:
-
Biển cười cuồn cuộn hai bờ sông chìm nổi theo sóng nước, nhao nhao trên
đời triều ai phụ ai thắng ra trời biết hiểu giang sơn cười, mưa bụi xa
làn sóng lớn sóng tận hồng trần thế tục...
Gió chưa động, cây chưa động, kỳ thật là lòng chúng ta đang động. Bởi vì có một trái tim
không cam lòng bình phàm, một linh hồn không cam lòng vắng vẻ, trong
thời thịnh phong lưu, chuyện xưa của võ trạng nguyên Tần Tiêu vẫn chưa
chấm dứt – quyển ký.
Ba năm sau, một ngày mùa thu, sông dài như dải lụa.
Mỗi khi đến mùa thu, nước sông Tương Giang sẽ chảy thật chậm, không còn nhìn thấy được dòng nước xoáy chảy xiết của dòng Tương Giang vào mùa
xuân hạ trước đó.
Những chiếc thuyền đánh cá rải rác trên con sông rộng lớn, đang thả lưới trên sông.
Những nam tử thường thường lại hát lên vài câu ca dao, những nữ tử thì đang vo gạo chuẩn bị nấu bữa cơm chiều.
Trên một con thuyền đánh cá, một ngư dân thân thể rắn chắc đang chậm rãi thu lưới.
Cách đó không xa lại một con thuyền nhỏ trôi qua, đuôi thuyền có một
người đang nằm, một chân gác lên chân kia, đầu ngón chân lắc lư, thập
phần nhàn nhã thích ý. Giữa hai chân hắn còn kẹp một cần câu cá, dây
cước thả dưới mặt nước, không hề có chút bộ dạng như đang câu cá, hoàn
toàn không để ý tới cá có cắn câu hay không, trước ngực còn ôm một cây
đàn nằm trên ván thuyền tùy ý gảy nhẹ.
Ngư dân nhếch môi cười, dùng tay đưa lên bên miệng làm loa lớn tiếng nói:
- Tần đại thiện nhân, ngài làm như vậy sẽ không câu được cá đâu! Mùa
thu đã đến, nếu lưỡi câu của ngài không chìm dưới nước sẽ khó câu được
cá nga, hơn nữa ngài nằm như vậy cá có cắn câu ngài cũng không biết ah!
Người nằm trên thuyền cười ha ha một trận, vô cùng phấn chấn nói:
- Tứ lão ca, trong chốc lát nếu ta không câu được cá về báo cáo kết quả, ngươi phải bán cho ta hai con cá nha!
Tứ lão ca lớn tiếng cười to:
- Hai con cá thôi, cần gì nói mua đây? Nếu đại thiện nhân cần dùng, cứ
đi qua lấy là được. Hôm nay vận khí cũng không tệ lắm, lưới được một con cá trắm đen nặng tới bảy cân, hẳn là được rồi đi?
- Cá trắm đen sao, ta thích!
Tần đại thiện nhân vẫn nằm trên thuyền lớn tiếng nói:
- Lưu trữ cho ta!
- Được rồi!
Tứ lão ca ha ha cười đáp, thuyền lại trôi đi. Lão bà hắn từ trong khoang thuyền đi ra nói:
- Tứ ca, hôm nay lại gặp Tần đại thiện nhân ah. Ông nhớ rõ không thể
tiếp tục thu tiền của hắn, lần trước thuyền của chúng ta bị gió làm lật, toàn bộ nhờ hắn tiếp tế tặng thuyền mới cho chúng ta, nhờ vậy mới có
thể duy trì cuộc sống!
- Phụ nhân như bà đi ra nhiều chuyện làm gì chứ?
Tứ lão ca nói:
- Chuyện này còn cần bà dặn dò sao? Bà chỉ cần nói cơm chín hay chưa thôi?
- Chín, ăn đi!
Tứ lão ca xa xa nhìn theo con thuyền nhỏ, lẩm bẩm:
- Chỉ tiếc ngư dân như chúng ta không lấy ra được đồ ăn gì ngon, ngượng ngùng mời hắn dùng cơm đâu.....
Gió thu thổi qua, trời xanh vạn lý trong vắt, nước sông lẳng lặng chảy
xuôi, chậm rãi thong dong, là ngày lành đi chơi thuyền.
Tần Tiêu lắc lư bàn chân, một tay gối sau đầu, một tay nhẹ nhàng gảy đàn, nhắm mắt lại thích ý hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.